Đại Mộng Chủ

Chương 811: Cướp cờ



Nghe đám người liên tiếp tán thưởng hoan hô Thẩm Lạc, trước mắt người cảm thấy buồn bực nhất, tự nhiên không ai qua được Chu Ngọc.

Lúc trước gã được chưởng môn ám chỉ, động tay chân truyền tống Thẩm Lạc đến vùng đầm lầy kia, sau lại không ngừng dẫn Yêu thú tiến đến tập kích Thẩm Lạc, tự nhiên không muốn Thẩm Lạc thành công chút nào.

Trong hình ảnh, Thẩm Lạc đã đi vào trên quảng trường, đám người cũng bắt đầu phá giải pháp trận Kim Cương Phục Ma Quyển.

"Nhờ có Thẩm đạo hữu phá vỡ huyễn trận, nếu không lần lịch lãm này, chỉ sợ chúng ta sẽ rơi vào tình huống bi thảm toàn quân bị diệt, không ai thắng được." Lâm Thiên Thiên mỉm cười, mở miệng nói.

"Không sai, như vậy, Tiên Hạnh này còn có tranh đoạt nữa không?" Tạm Nguyệt thiền sư dựng thẳng lên một tay, hỏi.

"Bản dịch tại bạch ngọc sách. Tổ cha bọn truyenfull ăn cắp bản dịch khi chưa xin phép. Công phá trận tự nhiên thuộc về Thẩm đạo hữu, nhưng dù sao đây cũng là thí luyện, chúng ta theo lệnh sư môn đến đây tranh đoạt Tiên Hạnh, sao có thể xem thường từ bỏ?" Khổ Lâm đầu đà cau mày nói.

"Chư vị không cần lo lắng, tư nghị thì tư nghị, lịch luyện thì lịch luyện, ai có thể thắng được, tự nhiên vẫn phải xem bản sự. Huống hồ, chư vị khiêm nhượng như vậy, chẳng phải là coi thường Thẩm mỗ?" Thẩm Lạc thấy thế, mở miệng nói.

"Thẩm đạo hữu nói có lý, chư vị nếu không toàn lực ứng phó, mới là hổ thẹn sư môn, hổ thẹn tất cả người dự thi." Trịnh Quân cũng mở miệng nói.

Lời này nói ra, đám người lại bừng bừng khí huyết, nhao nhao nói: "Ha ha, đã như vậy, vừa vặn cùng chư vị thoải mái giao thủ một trận, cũng coi như không uổng công chuyến này."

Đám người thương nghị xong, bắt đầu lấy tay phá trận.

Không có huyễn trận che đậy trận xu, Kim Cương Phục Ma Quyển đại trận vẫn như cũ thập phần kiên cố, chỉ dựa vào lực lượng một người căn bản khôgn thể đánh vỡ nó, cuối cùng mấy người liên thủ đồng loạt xuất thủ, rốt cuộc mới đánh vỡ.

Khi lông sáng bao phủ mảnh rừng cây bị phá toái, trong nháy mắt quanh thân mấy người Thẩm Lạc lập tức tỏa ra ánh sáng, từng người đều toàn lực vọt vào, xông đến phía cây Khổ Luyện Thụ kia.

Hoàng Đình chẳng biết lúc nào lấy ra một tấm phù lục màu xanh, dán trên ngực của mình, quanh thân lập tức được một cỗ gió lốc màu xanh bao phủ, thân hình "Vèo" một cái bắn ra, một ngựa đi đầu thẳng đến Khổ Luyện Thụ.

Nhưng vừa mới lướt đi trăm trượng, trước người bỗng nhiên có một đạo thanh quang nở rộ ra, một thanh đại kiếm rộng như cánh cửa bỗng từ trên trời giáng xuống, như một bức tường cao khó mà vượt qua đập ầm ầm xuống, ngăn trước người nàng.

Trên chuôi cự kiếm như cánh cửa kia còn nối vào một sợi xích sắt to bằng cánh tay trẻ con, "Thương leng keng" rung động nhanh chóng thu hồi, kéo theo thân ảnh Trịnh Quân từ trên cao rơi xuống, đứng trên đốc kiếm.

"Xin lỗi, Tiên Hạnh này ta thay Lâm sư tỷ cầm xuống." Trịnh Quân hàm nhiên cười một tiếng, nói.

Thân ảnh Lâm Thiên Thiên như Linh Điệp vọt qua bên người gã, nhẹ nhàng vọt lên, miệng nói một tiếng "Đa tạ", chợt thẳng đến Khổ Luyện Thụ.

"A Di Đà Phật..."

Đúng lúc này, một tiếng phật tụng bỗng nhiên vang lên.

Lâm Thiên Thiên nhìn lại, phát hiện cách đó hơn mười trượng, Tạm Nguyệt thiền sư đang dựng thẳng một chưởng, trong miệng nhanh chóng ngâm tụng gì đó.

Trong nội tâm nàng chợt cảm thấy không ổn, đang muốn gia tốc vọt tới trước, đại địa trước người đột nhiên run rẩy dữ dội, một toà môn lâu toàn thân tối tăm, tựa như đồng sắt từ dưới đất mọc lên, ngăn trở đường đi của nàng.

Lâm Thiên Thiên thấy thế, đưa tay bấm pháp quyết, đột nhiên bổ một chưởng về phía trước.

Chỉ thấy một đạo quang mang từ trong lòng bàn tay nàng bắn ra, rơi ầm ầm trên môn lâu, bỗng nhiên nổ bể ra.

"Ầm ầm."

Một tiếng trọng hưởng truyền đến, huyễn quang nổ tung tứ tán, tòa môn lâu kia lại không nhúc nhích tí nào.

Lúc Lâm Thiên Thiên sắp tới gần, hai cánh cửa phía dưới môn lâu tuyên khắc khuôn mặt ác quỷ bỗng nhiên mở vào bên trong, bên trong lộ ra vòng xoáy tối đen như mực, ung dung xoay tròn truyền đến một trận lực kéo mãnh liệt.

Lâm Thiên Thiên lập tức cảm giác quanh thân bị từng sợi tơ vô hình quấn quanh, tốc độ lập tức chậm lại.

Tạm Nguyệt thì vừa sải bước ra, dưới chân ngưng tụ ánh trăng, giống như tụ lại thành một chiếc linh chu bay kề sát đất, chở gã cực tốc trượt tới phía trước, thẳng đến trung tâm.

"Tạm Nguyệt đạo hữu, đừng vội nha."

Đúng lúc này, thanh âm Bạch Tiêu Thiên bỗng nhiên truyền đến, chân y đạp một thanh phi kiếm lướt thẳng đến, trong tay lại không nắm cây Hàng Ma Xử thường dùng, mà đổi lại một cái quạt xếp, đúng là món pháp bảo quạt xếp tên là "Họa Long Điểm Tình" kia.

Bảo vật này chính là gia tộc Bạch Tiêu Thiên truyền lại, nhưng Bạch gia cũng không biết căn do chân chính vật này, hay là sau khi vào Hóa Sinh tự được sư phụ đề điểm, y mới chính thức biết vật này lợi hại.

Tiếng nói Bạch Tiêu Thiên vừa dứt, quạt xếp liền "Roẹt" một tiếng mở ra, quét ngang tới Tạm Nguyệt.

Một bên mặt quạt vẽ hình ảnh Phật Đà, mặt kia vẽ đồ án Nhị Long Hí Châu, lúc Bạch Tiêu Thiên huy động cây quạt vỗ, biên giới rất nhiều hình ảnh Phật Đà sáng lên một vòng đường vân màu vàng, mà đổi thành mộtviên long châu bên kia cũng đại phóng hào quang.

Chỉ một thoáng, thanh âm phong lôi nổ vang trên mặt quạt, mây mưa mãnh liệt tuôn ra, hóa thành từng luồng từng luồng mưa gió khí lãng cường đại bay thẳng ra, đánh tan ánh trăng dưới chân Tạm Nguyệt thiền sư, thân hình gã cũng không thể nào tiến thêm.

Một bên khác, Khổ Lâm đầu đà không dây dưa ở chỗ này, mà thân hình lóe lên, kéo dài khoảng cách với mọi người, đi đường vòng thẳng đến Khổ Luyện Thụ.

Chỉ là động tác của gã tự nhiên không trốn được ánh mắt Nhiếp Thải Châu, thân hình nàng đã sớm bay lượn ra, ngăn trở gã.

Thẩm Lạc chỉ còn lẻ loi một mình, không ai ngăn cản.

Hắn có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái, lập tức thi triển Tà Nguyệt Bộ, bay thẳng đến phía Khổ Luyện Thụ.

Khổ Luyện Thụ cao tới trăm trượng, hình như ngân hạnh, thân cây thẳng tắp, cành lá um tùm, thân cây tản ra có chút hiện khổ mùi, nơi đó có một khối bệ đá xám trắng bất quy tắc, phía trên cắm một cây tiểu kỳ tam giác màu đỏ tươi.

Trên mặt cờ thêu lên một tôn Quan Âm lập tượng, nhìn rất là tinh mỹ.

Thẩm Lạc rất mau đến dưới cây, vận chuyển U Minh Quỷ Nhãn dò xét bốn phía một phen, phát hiện bốn bề cũng không có cấm chế, lúc này mới bước nhanh tới, một tay lấy lá cờ từ trên bệ đá xuống.

Ngoài bí cảnh, mọi người thấy một màn này, nhao nhao hoan hô.

"Thẩm đại ca đã lấy được, chỉ cần kiên trì đến thời gian kết thúc, là thắng..." Lý Thục cũng nhảy cẫng lên nói.

"Ngươi không thấy những người khác đang nhường sao, dù không đổ nước, có Nhiếp sư muội cùng Hóa Sinh tự kia hỗ trợ, hắn muốn không chiến thắng cũng không thể không được?" Lư Dĩnh liếc mắt, có chút im lặng nói.

Liễu Tình với một đôi mắt sáng, một mực rơi vào trên mặt Thẩm Lạc, không biết đang suy tư điều gì.

Võ Minh bên cạnh thì sắc mặt cứng ngắc, ánh mắt nhìn về phía Chu Ngọc trên quảng trường, trong mắt dần dần nổi lên vẻ lo lắng.

Trên quảng trường, Chu Ngọc ngồi trên một chiếc ghế dựa lớn, ánh mắt bình hòa nhìn Thẩm Lạc, tay giấu ở trong tay áo càng nắm chặt.

Bỗng nhiên, lông mày của gã tựa hồ hơi nhúc nhích một chút, bàn tay siết chặt trong tay áo cũng theo đó nới lỏng ra, trong lòng bàn tay hơi lộ ra một khối trận bàn thanh đồng góc cạnh, phía trên có một tia kim quang chớp động một chút.

Nguỵ Thanh ngồi bên cạnh gã hình như nhận thấy quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức lại dời ánh mắt về phía Huyền Thiên Kính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.