Đại Mộng Chủ

Chương 907: Yêu nghiệt



Nam tử áo khoác đen chỉ thấy nắm đấm Thẩm Lạc chưa tới gần, trong hư không thiên địa nguyên khí đã bị tầng tầng đè ép, tạo thành một vòng xoáy khi lưu mắt thường có thể thấy được, ở trong cuốn theo thiên địa nguyên khí hỗn tạp ra quang ngấn, lộ ra thập phần lộng lẫy.

Trong đôi mắt gã hiện vẻ kinh ngạc càng sâu, chỉ có thể lùi lại một bước, tạm lánh phong mang một quyền này.

Nhưng gã vừa mới lùi lại một chút, quyền thế kia bỗng nhiên mãnh liệt đánh tới tim gã.

Nam tử áo khoác đen vội vàng giơ kiếm đón đỡ, cả hai ầm vang đụng nhau, nổ tung một tầng ngũ thải huyễn quang. Gã cảm thấy trước ngực hình như có một đoàn kiêu dương nổ tung, mới giật mình khí lưu quyền cương kia tán phát ra lại nóng bỏng không gì sánh được.

Một cỗ lực lượng cương mãnh bá đạo xông ngang tới, trong nháy mắt đánh cho nam tử áo khoác đen bay ngược ra sau ngàn trượng.

Thẩm Lạc tung một quyền ra, nhưng không lập tức truy sát theo, trước mắt khí tức hắn chưa ổn, cảm thụ thực lực bản thân chưa rõ, không thể tham công liều lĩnh.

Ngược lại Bạch Linh một bên một mực không dám thở mạnh, đột nhiên như cá chép nhảy từ dưới đất lên, vỗ tay về phía Thẩm Lạc gọi tốt nói: "Thẩm tiền bối, làm tốt lắm!"

Thẩm Lạc không để ý đến nàng, chỉ tranh thủ thời gian dò xét biến hoá bản thân.

Vừa nhìn xuống, hắn phát hiện thân thể của mình đã phát sinh biến hoá long trời lở đất, toàn thân xương cốt oánh khiết như ngọc, huyết mạch kinh lạc đều hiện ra màu kim hoàng, thình lình đạt đến cảnh giới lưu ly vô cấu Thái Ất cảnh.

Chỉ là đan điền của hắn cùng pháp mạch lại có hơn phân nửa chỗ trống, hiển nhiên là bị nam tử áo khoác đen kia cắt ngang tu hành, khiến hắn không kịp hấp thụ thiên địa linh khí, vững chắc nhục thân.

"Tốt tốt tốt, vừa mới tiến giai Thái Ất cảnh, vậy mà có lực lượng bá đạo như thế, nếu như chờ khí tức ngươi vững chắc, còn mạnh đến đâu?" Nam tử áo khoác đen luôn miệng khen hay, sát ý trên mặt càng đậm.

Nếu phát hiện Thẩm Lạc là tai hoạ ngầm, gã đương nhiên sẽ không mặc cho hắn cũng cố tu vi, ngồi vững Thái Ất cảnh.

"Dưới kiếm ta không giết hạng người vô danh, ngươi tên gì?" Nam tử áo khoác đen nắm chặt trường kiếm xanh biếc trong tay, mở miệng hỏi.

"Giết thì cứ giết, sao lại nói nhảm nhiều như vậy?" Thẩm Lạc cười nhạo một tiếng, cũng không đáp lại.

Trong khi nói chuyện, bàn tay của hắn nắm vào hư không, Lục Trần Tiên lập tức bị hắn giữ ở trong tay.

"Lục Trần Tiên? Lục Trần Tiên của Lý Tịnh, tại sao ở trên tay ngươi?" Nam tử áo khoác đen liếc thấy binh khí trong tay Thẩm Lạc, lập tức kinh ngạc hỏi.

Thẩm Lạc không nói gì, chỉ nhấc trường tiên lên, thân hình lướt thẳng đến.

Thấy Thẩm Lạc không nói tiếng nào trùng sát qua, thần sacs nam tử áo khoác đen không thay đổi chút nào, tay vung lên, trước người lập tức loé lên ô quang, trong hư không xuất hiện một cây đại phiên màu đen cao hơn một trượng.

Đại phiên màu đen vừa mới hiển hiện, lập tức có cuồn cuộn quỷ khí từ đó lan tràn ra, quỷ vụ đậm đặc đen kịt che khuất bầu trời, rất nhanh che phủ phương viên trăm dặm chung quanh.

Chỗ khu vực quỷ phiên, từng vòng xoáy màu đen đột ngột từ mặt đất mọc lên, từ đó hiện ra từng thân ảnh mơ hồ.

Thẩm Lạc dừng lại liếc nhìn qua, liền thấy bên trong có một cái bóng người mang triều phục, tay nâng hốt bản, thân hình giống người, trên cổ lại mang một cái đầu gà to lớn, hai mắt không thấy con ngươi, chỉ có hai lỗ máu to lớn, bên trong có hắc khí cuồn cuộn tuôn ra.

Mà bên thân ảnh đầu gà kia, lại xuất hiện một cái thân ảnh đầu cáo, cũng như tên kia mang triều phục, tay nâng hốt bản, vị trí cặp mắt cũng không khác chảy xuôi hắc khí.

Theo sát phía sau, bên cạnh hai bóng người liên tiếp hiện ra từng bóng người, khoảng chừng mười hai người, thình lình đều là đầu thú thân người, trên thân đều mặc triều phục.

Thẩm Lạc nhìn bọn chúng chằm chằm một lúc lâu, thần sắc khẽ biến, trong lòng kinh ngạc nói: "Lại là bọn hắn!"

Những bóng người này, Thẩm Lạc cũng không lạ lẫm, bọn chúng thình lình chính là mười hai người trong hai mươi tám tinh tú của Thiên Cung.

Đầu gà thân người kia chính là Tây Phương Bạch Hổ đệ tứ túc Mão Nhật Kê, đầu cáo thân người chính là Đông Phương Thanh Long đệ ngũ túc Tâm Túc Tâm Nguyệt Hồ, mà đầu giao thân người là Giác Túc Giác Mộc Giao.

Trừ mấy người đó ra, thình lình xuất hiện còn có Đấu Mộc Giải, Dực Hỏa Xà, Chẩn Thủy Dẫn, Tất Nguyệt Ô, chín vị Tinh Quan còn lại.

Ở trong này, Thẩm Lạc quen thuộc nhất vẫn là bốn người Mão Nhật Kê, Tâm Nguyệt Hồ, Giác Mộc Giao cùng Đấu Mộc Giải, bởi vì danh tự mấy người kia thình lình đều oả trên Thiên Sách tàn quyển trong tay hắn.

"Rốt cuộc ngươi là người phương nào, vì sao có thể khống thi những Tinh Quan này?" Ánh mắt Thẩm Lạc lạnh lẽo nhìn về phía nam tử áo khoác đen.

"Ngươi cũng nhận ra những Tinh Quan này? Quả nhiên là dư nghiệt Thiên Đình, nếu trong tay có thể nắm giữ Lục Trần Tiên, chắc là Lý Tịnh âm thầm bồi dưỡng ra?" Khoé miệng nam tử áo khoác đen nhếch một phát, nói ra.

"Ngươi nói không sai, ta chính là dưới trướng Lý Thiên Vương, nhưng không biết ngươi là yêu nghiệt nào?" Thẩm Lạc hào phóng thừa nhận.

"Yêu nghiệt? Ha ha, nói ta yêu nghiệt cũng không sai, dù sao bây giờ Thiên Đình đều đã hủy diệt, là tiên hay yêu, có gì phân biệt chứ?" Nam tử áo khoác đen hơi chậm lại, lập tức tự giễu cười nói.

Nói xong, trong miệng gã ngâm khẽ vài tiếng chú ngữ, tay vung lên, mười hai Tinh Quan toàn thân bốc lên quỷ khí kia, tất cả đều nhanh chân tiến lên, lao đến Thẩm Lạc, hốt bản trên tay nhao nhao tỏa sáng.

Trong đó hốt bản của Tâm Nguyệt Hồ dâng lên một mảnh sương mù màu đỏ sậm, tuôn tới Thẩm Lạc.

Ánh mắt Thẩm Lạc ngưng tụ, nâng ống tay vung lên phía trước, một cỗ khí lãng cường đại lập tức quét qua, trong nháy mắt gạt bỏ tất cả sương mù lui, nhưng trong sương mù đã có một bóng người vội xông ra, bay đến Thẩm Lạc.

Trên cánh tay nó mọc lên vảy màu đen, bàn tay như quỷ trảo xuyên thẳng đến tim Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc xem xét người đến là Giác Mộc Giao, thân hình lập tức lùi lại một bước, vừa vặn tránh thoát quỷ trảo lấy mạng kia, phía sau lại đột nhiên truyền đến một trận đau đớn.

Hắn quay đầu nhìn ra sau, lại không biết Đấu Mộc Giải đã vọt tới phía sau hắn lúc nào, dùng một cây sừng nhọn trên đầu gắt gao đè vào trên sống lưng của hắn.

Còn không đợi hắn xuất thủ, Giác Mộc Giao phía trước lại một trảo đập vào trước ngực của hắn.

Thẩm Lạc hít sâu một hơi, chợt quát một tiếng, quanh thân lập tức quang mang đại tác, một cỗ khí tức cuồng bạo vọt mạnh ra bốn phương tám hướng, đônngd thời đẩy lui Giác Mộc Giao cùng Đấu Mộc Giải.

Cùng lúc đó, Lục Trần Tiên trên tay hắn sáng lên ô quang, đột nhiên quét ngang tới phía trước, đập ầm ầm lên eo Giác Mộc Giao.

Chỉ nghe một tiếng vang trầm trầm, nhưng rất nhanh, ô quang tụ lại trên Lục Trần Tiên bỗng nhiên nở rộ ra.

Kình lực bóng roi đột nhiên trở nên sắc bén như lợi kiếm, trong nháy mắt xé rách thân thể Giác Mộc Giao, chặt đứt thành hai đoạn.

"Thể phách bực này, lực lượng bực này, sao lại thế..." Nam tử áo khoác đen nhíu mày, trong lòng cảm thấy rung động.

Chỉ là rất nhanh, gã trấn định lại, tay vung lên, trên quỷ phiên màu đen trước người có một vòng xoáy màu đen nồng vụ hiển hiện, từ đó bay ra một trận ô quang, cuốn thi hài bị cắt thành hai đoạn kia trở về.

Thi thể Giác Mộc Giao bay vào trong vòng xoáy biến mất không thấy gì nữa, chỉ có trên quỷ phiên màu đen mơ hồ nổi lên một bóng người mơ hồ.

Bất quá mấy tức sau, bóng người mơ hồ trên quỷ phiên biến mất không thấy gì nữa, nhưng trong quỷ vụ cách đó không xa lại có một vòng xoáy từ mặt đất dâng lên, một bóng người lần nữa hiển hiện, thình lình chính là Giác Mộc Giao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.