Đại Mộng Chủ

Chương 942: Giam lỏng



"Bà bà đã sớm nói, nam tử thế gian đều là kẻ hoa ngôn xảo ngữ, các ngươi nói ra, ngay cả một chữ ta cũng không tin." Nữ tử cười lạnh một tiếng, lần nữa giương cung kéo tên, lần này lại nhắm chuẩn Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc thấy thế, trong lòng cũng có mấy phần không biết làm sao, xưa giờ hắn chưa từng thấy nữ tử không thèm nói đạo lý như vậy.

Sắc mặt hắn trầm xuống, cổ tay chuyển một cái, Thuần Dương phi kiếm đã lặng yên lướt ra ngoài ống tay áo, một cỗ dòng nước xanh lam bắt đầu vờn quanh người hắn.

Nữ tử thấy thế, thần sắc cũng khẩn trương mấy phần, tay kéo mũi tên tay thẳng tắp, một vòng xoáy màu xanh lục cũng bắt đầu dần dần ngưng tụ quanh mũi tên.

"Phi Tự, dừng tay." Đúng lúc này, một tiếng nói già nua từ phía sau truyền đến.

Nữ tử kia nghe tiếng, động tác giương cung lắp tên cũng không buông xuống, hơi nghiêng người ra phía sau chào người tới một tiếng:

"Bà bà, những tặc nhân này có chút thủ đoạn."

Thẩm Lạc nghe tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử tóc trắng mang váy dài màu tím từ trong thôn chậm rãi đi tới, lúc tới gần tầng kết giới kia tiện tay vung lên, trên kết giới tự động hiện ra một cửa động, nhường đường cho nàng.

Nữ tử kia mặc dù tóc trắng phơ, nhưng dung mạo lại hết sức trẻ, đồng thời dung mạo cực đẹp, thân hình cũng linh lung tinh tế, nào giống "Bà bà" như nữ tử áo đen kia nói.

"Phi Tự, dừng tay đi, bọn hắn không phải kẻ xấu.." Nữ tử tóc trắng nói.

"Thế nhưng, bà bà..."

"Hai người bọn họ, một người thi triển thần thông Hóa Sinh tự, một người dùng thân pháp Phương Thốn, đều xuất thân danh môn đại tông, lúc trước động thủ với người, từ đầu tới cuối đều kiềm chế, nếu không lúc này, ngươi nào còn có thể bình yên đứng ở chỗ này?" Nữ tử tóc trắng giải thích.

Nghe lời ấy, nữ tử áo đen mới có chút không cam lòng buông xuống cung tiễn.

"Vãn bối Thẩm Lạc, xin ra mắt tiền bối." Thẩm Lạc thấy thế, vội đi lên trước, ôm quyền nói.

Bạch Tiêu Thiên cùng Nguyên Khâu cũng vậy, tự báo tính danh mình.

"Lão thân họ Tôn, các ngươi gọi ta một tiếng Tôn bà bà là đủ." Nữ tử tóc trắng nói, nhìn thoáng qua nữ tử áo đen.

"Liễu Phi Tự." Nữ tử áo đen thấy thế, đành phải một mặt không tình nguyện giới thiệu với ba người Thẩm Lạc.

"Mấy vị, Nữ Nhi thôn này tuy không phải tiên môn đại tông gì, nhưng cũng không phải chỗ ai cũng có thể đi vào, các ngươi sao lại vào được?" Tôn bà bà nhìn ba người một chút, hỏi.

Bạch Tiêu Thiên cùng Nguyên Khâu đều không nói chuyện, Thẩm Lạc tiến lên phía trước nói: "Thực không dám giấu giếm, là sư môn trưởng bối truyền thụ phương pháp nhập môn, vừa rồi mới có thể tiến vào nơi này."

"Trưởng bối sư môn... Nếu đã tới, vậy đều là khách, theo lão thân nhập thôn đi." Tôn bà bà chần chờ một lát, cũng không truy hỏi căn nguyên.

"Đa tạ tiền bối." Ba người Thẩm Lạc vội vàng nói tạ ơn.

Liễu Phi Tự thấy thế, cũng chỉ đành đi theo sau lưng Tôn bà bà, đi vào phía trong thôn.

Đi vào kết giới, Tôn bà bà tiếp tục mở miệng nói: "Các ngươi cũng đừng trách Phi Tự lỗ mãng, gần đây trong thôn không yên ổn, một tên đệ tử Lật Lật Nhi của lão thân bị mất tích, là bị một nam tử đến từ bên ngoài bắt đi, bộ dáng vóc người hắn giống các ngươi y hệt."

"Tương tự vãn bối?" Thẩm Lạc nghe vậy, kinh ngạc hỏi.

"Cái gì tương tự, rõ ràng là giống nhau như đúc. Bà bà, ta nhìn gia hỏa này chính là đang giả bộ thôi." Liễu Phi Tự nói ra.

Đến lúc này, Thẩm Lạc mới hiểu được Tôn bà bà này vì sao để bọn hắn vào thôn.

Mặc kệ người bắt đi Lật Lật Nhi có phải Thẩm Lạc hay không, nhưng hiển nhiên có quan hệ với Thẩm Lạc, lần này bọn hắn vào thôn chỉ sợ đừng hòng cầm tới Cửu Phạm Thanh Liên.

Bất quá suy nghĩ hồi lâu, trong lòng Thẩm Lạc cũng không có đầu mối, không rõ vì sao có người lại giả mạo bộ dáng của hắn, đến Nữ Nhi thôn này bắt đi một tên nữ đệ tử?

"Tôn bà bà, việc này vãn bối thực sự không biết chút nào, lần này đến đây vốn là vì cầu lấy một đóa Cửu Phạm Thanh Liên, lại không ngờ trong thôn lại phát sinh chuyện như vậy." Thẩm Lạc mở miệng nói.

"Si tâm vọng tưởng, ngươi cái tên này bắt đi Lật Lật Nhi, còn dám dòm ngó Cửu Phạm Thanh Liên? Đây chính là chí bảo Nữ Nhi thôn chúng ta, làm sao có thể cho một ngoại nhân như ngươi?" Liễu Phi Tự nghe vậy, không khỏi lên cơn giận dữ.

"A, ngươi tại sao lại biết Cửu Phạm Thanh Liên? Vật này tuy là bảo vật, nhưng thế gian ít lưu thông, người biết nó hẳn là không nhiều mới đúng." Tôn bà bà dừng bước lại, khoát tay bảo Liễu Phi Tự ngưng lại, nghi ngờ hỏi.

"Cái này... Vãn bối cũng là do quý nhân chỉ điểm, mới có thể biết được." Thẩm Lạc nói.

"Mặc kệ ngươi do ai chỉ điểm, cũng mặc kệ sau lưng ngươi có sư môn trưởng bối dẫn đạo gì, Cửu Phạm Thanh Liên cũng không thể nào đưa cho ngươi, ngươi có thể quên ý niệm này đi. Trước mắt xem ra chuyện Lật Lật Nhi mất tích, liên quan rất lớn đến ngươi, cho nên chưa tra rõ việc này, ngươi không thể rời khỏi thôn." Tôn bà bà quay người tiếp tục dẫn đường, cũng không quay đầu lại nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, nhìn Bạch Tiêu Thiên một chút, trong lòng ai thán một tiếng, quả là thế, bọn hắn xem như bị giam lỏng.

"Tiền bối, chuyện điều tra vãn bối không có ý kiến, chỉ là nguyên nhân việc này bắt nguồn từ ta, ta hy vọng có thể tham dự điều tra, lấy chứng cứ rửa sạch." Thẩm Lạc lại đổi về xưng hô "Tiền bối", nói ra.

"Có thể, chỉ cần ngươi không rời thôn, hành động trông thôn sẽ không bị hạn chế. Đương nhiên, có một số nơi không được đi, cái này về sau Phi Tự sẽ nói với ngươi." Tôn bà bà nhẹ gật đầu, nói.

"Đa tạ bà bà." Thẩm Lạc lại tiếp tục nói.

"Thẩm Lạc, ngươi tính tìm chứng cứ tự rửa sạch?" Lúc này, thanh âm Bạch Tiêu Thiên vang lên trong thức hải của hắn.

"Đã có người nhằm vào ta, vậy ta tới đây, bọn hắn sẽ không buông tha ra tay với ta, ta chỉ cần ở trong thôn lắc lư một hai, có thể dẫn xà xuất động là tốt nhất. Ngoài ra, cũng chỉ có thể mượn cơ hội này dò xét Cửu Phạm Thanh Liên." Thẩm Lạc truyền âm trả lời.

Tiến vào trong thôn, ven đường lục tục ngo ngoe gặp không ít người, trong đó có thiếu nữ trẻ tuổi mỹ mạo, cũng có phụ nhân tuổi già sức yếu, càng có nhiều hài đồng đùa giỡn rượt đuổi nhau.

Bất quá mặc kệ người nào, lúc nhìn thấy Tôn bà bà, đều cung cung kính kính kêu lên một tiếng "Bà bà".

Mà kêu xong, những người này đều không hẹn dò xét ba người Thẩm Lạc vài lần, người trẻ tuổi thì tỏ vẻ tò mò, hơi lớn tuổi, trong đáy mắt hiện lên chút chán ghét cùng địch ý.

Trong những người này, có người mang theo sóng pháp lực, cũng có người phàm bình thường, chỉ là đều không ngoại lệ, toàn bộ đều là nữ nhi, không có một nam tử nào.

Thẩm Lạc đối với phong tục chỗ này đã sớm nghe thấy, cũng không cảm thấy kỳ quái.

Đi tới trước một toà nhà lầu gỗ cao hai tầng, Tôn bà bà dừng lại, nói với Liễu Phi Tự: "Ngươi đi sắp xếp chỗ ở cho bọn hắn, nên giải thích sự tình cho tốt."

"Vâng, bà bà." Liễu Phi Tự nghe vậy, lườm Thẩm Lạc một chút, hiển nhiên rất không tình nguyện.

"Đa tạ Tôn bà bà." Mấy người Thẩm Lạc cũng vội vàng chắp tay thi lễ.

Tôn bà bà gật đầu nhẹ, quay người đi vào lầu gỗ. Liễu Phi Tự thì một tay giấu ở sau thắt lưng, thần sắc bất thiện trừng mắt Thẩm Lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.