Nhưng mà rất ít khi có thể thể đem lời của mình thực hiện.
Hơn nửa là nói một đàng làm một nẻo ——
Đại mỹ nhân vừa khóc hắn liền nhẹ dạ, thấy y nói hai ba cầu cầu xin thì không bướng bỉnh nữa, ngược lại quay ra dỗ y.
Đại mỹ nhân mới vừa chịu qua mấy xung kích sóng gió cực lớn, lại bị ép làm một chuyến vận động cường độ cao, tinh thần cùng thân thể đều vô cùng uể oải.
Người thừa kế mới dỗ y hai câu, y liền bình tĩnh lại, nghiêng đầu một cái, ngủ trong lồng ngực của hắn.
Có thể coi là ngủ, nhưng ngủ không yên.
Trước thì nhăn mặt, thoáng chốc lại khóc. Lầu bầu nói mơ những điều khó hiểu.
Người thừa kế chỉ sợ đánh thức đại mỹ nhân, cử động cũng không dám, cứ như vậy nhìn chằm chằm khuôn mặt không an ổn của đại mỹ nhân, nhìn rất lâu.
Mãi đến tận khi đại mỹ nhân rốt cục bình tĩnh lại, rơi vào giấc ngủ sâu, hắn mới đến gần, nhẹ nhàng hôn xuống mi tâm của y một cái.
Sáng ngày thứ hai, đại mỹ nhân tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường lớn trong gian phòng ấm áp mềm mại.
Người thừa kế đã thức dậy, đang ngồi trên bàn sách bên cạnh.
Trên bàn sách mở ra một vài thứ.
Dường như là vài văn kiện tư liệu cùng ảnh chụp gì đí.
Người thừa kế tiện tay liếc nhìn —— hắn đưa lưng về phía giường, cũng chắn đi ánh sáng, đại mỹ nhân không nhìn thấy mặt của hắn, cũng đoán không ra hắn đang làm gì.
Chỉ mơ hồ cảm thấy được, bóng lưng người thừa kế nhìn qua có chút cứng ngắc.
Đại mỹ nhân tâm tình căng thẳng: "Thiếu gia... Làm sao vậy?"
Người thừa kế hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người lại, hơi nhíu lông mày, rất nghiêm túc mà lựa chọn ngôn từ:
"Em có lời muốn nói với anh —— tuy rằng em nghĩ nên để chúng ta càng thân mật hơn, mới thích hợp nói ra. Thế nhưng để cho anh không suy nghĩ nhiều, vẫn là nên nói."
Đại mỹ nhân tâm tình khó kiềm chế mà nhảy dựng lên, vội giơ tay lên nhấn giữ lồng ngực của mình: "Ngài, xin mời ngài nói."
"Để em nghĩ xem, nên bắt đầu từ đâu."
Người thừa kế cúi đầu, trầm ngâm chốc lát, "Vẫn là nói từ thời gian ấy đi, khi em vẫn còn rất nhỏ."
Hắn dừng một chút, ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt đại mỹ nhân.