Triệu Trọng Sơn cất
túi đồ xong sau đó liền đứng dậy đi nhà Lí Chính cùng nhà Triệu Tam gia, lúc gần đi có hỏi Chu Mạch khi nào về Chu gia, hắn nói hắn đã nhiều năm không có ở nhà, nay đã trở về cũng phải đi vấn an Trần thị một chút.
Đối với ý nghĩ này của hắn, Chu Mạch lòng tràn đầy vui mừng, dù sao đó cũng là nhà mẹ đẻ của nàng. Vì thế nàng nói với hắn ăn cơm trưa xong sẽ đi,
như vậy sẽ không cần phải ăn cơm ở nhà Trần thị, bởi vì Chu Mạch biết rõ lúc này Trần thị đang vội vàng làm mầm đậu.
Sau khi Triệu Trọng
Sơn rời đi, Chu Mạch liền một mình ở trong nhà sắp xếp mấy tấm vải bố
mua ở hai lần hợp chợ trước, lúc trước nàng mua vải đều là màu hồng nhạt cùng màu hồng cánh sen, dùng để may cho Đông Nhi và nàng, hiện giờ ở
nhà có nam nhân, xem ra lần sau đi trấn trên nàng phải mua thêm vải.
Ngay tại lúc Chu Mạch hết sức chuyên chú đo may cắt vải thì nghe được trong
sân truyền đến tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Lí thị hùng hổ dẫn theo ba nữ nhân thẳng tiến vào nhà nàng, nàng liền vội vàng cất kéo cùng kim chỉ cho vào giỏ may, nàng nhìn đám người Lí thị thế
lực hung mãnh, nếu có đánh nhau cũng không thể dùng kéo đâm người ta bị
thương được, so với việc tay đấm chân đá là hoàn toàn khác nhau, có đổ
máu nàng sẽ rất khó ăn nói.
Lại nói tiếp, Lí thị chờ bốn nữ nhân đi vào nhà xong, liền vội vàng quay người đóng cửa, còn không quên cài then cửa lại.
Chu Mạch nhìn thấy không khỏi cười lạnh, đặc biệt nhìn thấy hai miếng thuốc dán nằm trên cổ Lí thị, nàng không nhớ rõ ngày đó nàng có đụng tới cổ
của ả ta hay không, nàng chỉ nhớ là nàng chỉ tập trung đánh vào mông
cùng đùi của ả ta mà thôi. Nàng cũng đã hiểu rõ vì sao ngày hôm qua
không thấy được Lí thị, thì ra là về nhà mẹ đẻ tìm viện binh.
Không đợi Chu Mạch mở miệng, Lí thị đã bắt đầu kêu la: "Chu thị! Hôm nay
chúng tao tới tìm mày, không vì cái gì khác, muốn mày đền tiền thuốc
men!" Nói xong căm tức nhìn Chu Mạch.
"Tiền thuốc men? Ngày đó
tôi đã nhờ bà bà đưa cho cô." Chu Mạch nói đúng lý hợp tình, nói xong
bướng bỉnh nhìn chằm chằm Lí thị, nghĩ thầm, ánh mắt trừng lớn như vậy
không sợ mỏi à, so xem mắt ai lớn hả, mắt tôi lớn hơn nè!
"Mấy
chục văn tiền làm sao đủ? Mày đánh tao phải nằm liệt giường, tiền bồi
thường ít nhất phải năm lượng bạc!" Lí thị tiếp tục ngang ngược nói, ba
nữ nhân bên cạnh cũng lên tiếng phụ hoạ theo đuôi nói tiền bồi thường
quá ít.
"Liệt giường sao? Tôi thì thấy hôm nay đại tẩu rất có sức sống, thân thể vô cùng tốt, giọng cũng rất khỏe đó chứ." Chu Mạch tiếp
tục đáp trả.
Nghe thấy Chu Mạch nói như thế, Lí thị tức giận xông tới, ả giơ tay lên chuẩn bị cho Chu Mạch một cái tát.
Đúng lúc đó một người đứng bên cạnh Lí thị từ lúc bước vào đến giờ liền
nhanh tay kéo tay ả ta lại, cản trở một cái tát tai này. Chu Mạch biết
nàng ta, là biểu tỷ Vương Lê Hoa của Lí thị.
Vương Lê Hoa giữ
chặt tay Lí thị, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lí thị không cần xúc động, sau đó chậm rãi nói với Chu Mạch: "Đệ muội, cô cũng đừng giận tôi, tôi theo Cúc Hoa gọi cô một tiếng đệ muội. Cô đánh đại tẩu của cô như vậy, làm
hại nó phải nằm ở trên giường mấy ngày không thể bước xuống giường làm
được việc gì, đánh nhau với cô ngày đó nó cũng liền mất sữa, chỉ tội
nghiệp Lai Phúc nhỏ như vậy đã phải húp nước cháo." Nói xong vẻ mặt
thương xót nhìn Chu Mạch, trong lời nói của nàng ta người tội nghiệp là
Lí thị, nhưng trong ánh mắt lại nói lên người gây chuyện là Chu Mạch.
Vừa nghe Vương biểu tỷ nói như vậy, Chu Mạch hiểu rõ vì sao mỗi lần Lí thị
sau khi từ nhà mẹ đẻ trở về chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi thì chỉ số thông minh lại bay vọt như vậy, không ngờ nàng ta lại có một quân sư thông minh như thế, xem ra hôm nay Lí thị mang theo chị dâu cùng biểu
tỷ của mình đến đây là muốn vừa đấm vừa xoa bức nàng phải ra bạc đây mà.
"Biểu tỷ, cô có nhìn thấy cổ của tôi chưa, đây là bị đại tẩu của tôi cào đấy, tôi cũng phải mời đại phu tới khám đó chứ, đến bây giờ cũng không có
người nào đền tiền cho tôi. Tôi vì sao phải đưa tiền thuốc men cho đại
tẩu, cũng là vì cảm thấy thực có lỗi với đứa cháu nhỏ tội nghiệp của tôi thôi, nhỏ như vậy đã bị nương của nó vì một chút tiền mà phải đi liều
mạng với người khác, hoàn toàn không đếm xỉa gì tới nó." Chu Mạch vừa
nói vừa đưa vết cào trên cổ cho các ả ta nhìn.
Đại tẩu Lí thị mở
miệng châm chọc khiêu khích Chu Mạch: "Đúng vậy, muội muội tôi dầu gì
cũng còn có một đứa con trai tội nghiệp, có một số người muốn sinh con
trai còn không sinh được đấy! Đừng nói con trai, sinh một đứa con gái
tôi thấy còn khó khăn."
Nghe xong lời này, Chu Mạch cảm thấy mặt
của nhị tẩu Lí thị đen lại, nàng nhớ tới nhị ca Lí thị đã có ba đứa con
gái, lần này lại mang thai, cho nên mấy ngày trước Lí thị ôm Lai Phúc
trở về chắc là cho Lý nhị tẩu đái dầm đi, ở đây có một phong tục là sau
khi mang thai cho đứa bé trai tầm nửa tuổi đái trên giường thai phụ thì
có thể sinh được con trai, hai chị em bạn dâu Lí gia ngày thường đã bất
hòa, cho nên khi Lí nhị tẩu nghe được đại tẩu nói như vậy, mặt lập tức
đen lại, đây không phải là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sao.
Chu
Mạch nghe xong cũng không nói gì, chỉ cười nói: "Ngại quá, để đại tẩu
phải thất vọng rồi, Trọng Sơn nhà chúng tôi hôm qua vừa trở về, tối qua
còn nói sẽ cho tôi mau chóng sinh con trai đấy."
Chu Mạch sau khi nói xong câu đó mọi người trong phòng đều ngơ ngác, người có phản ứng
trước là Vương biểu tỷ: "Triệu lão nhị đã trở về? Thật vậy chăng?"
Không đợi Chu Mạch trả lời, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa, ngoại trừ
Chu Mạch những người còn lại đều bị dọa giật mình, nhưng khi các nàng
nhìn thấy Chu Mạch gật đầu thừa nhận, cũng không dám lỗ mãng, vội vàng
mở cửa.
Triệu Trọng Sơn đẩy cửa bước vào nhà, nhìn thấy khắp nhà
toàn là nữ nhân với vẻ mặt ngơ ngác nhưng hắn cũng không có biểu hiện
kinh ngạc gì cả, hắn trước kêu Lí thị một tiếng đại tẩu.
"Trọng
Sơn, sao chú trở về rồi?" Lí thị đầu óc chưa tỉnh táo nhưng đã nhanh
miệng hỏi một câu rất ngu xuẩn, miệng của ả ta so với đầu óc của ả bao
giờ cũng nhanh hơn.
Chu Mạch nghe câu hỏi như vậy rất muốn nở nụ
cười, đại tẩu cô cho dù không muốn nhị đệ của cô trở về, cũng không cần
biểu hiện rõ ràng như vậy chứ, nhìn vẻ mặt Lí thị tỏ ra rất buồn bực.
Triệu Trọng Sơn cũng không để ý, nghiêm chỉnh trả lời câu hỏi của Lí thị: "Đại tẩu, tôi đã trở về, sẽ không đi nữa."
Nghe câu trả lời của Triệu Trọng Sơn, Chu Mạch không hiểu sao lại cảm thấy
trong lòng ấm áp, Vương Lê Hoa thì vội vàng nắm tay áo Lí thị.
"Trọng Sơn, nay chú đã trở về, thì tôi cũng nói với chú về chuyện của vợ chú
cho chú biết, mấy ngày trước đại tẩu của chú có cùng vợ của chú cự cãi
vài câu, chỉ vậy thôi mà Chu thị lại đánh Cúc Hoa nằm liệt giường, còn
phải mời đại phu đến khám đấy, còn phải lấy thuốc bôi, cho nên hôm nay
chúng tôi đến đây chỉ muốn lấy tiền thuốc men mà thôi." Vương Lê Hoa
dùng khuôn mặt tươi cười nói với Triệu Trọng Sơn.
"Đấy là chuyện
phải làm, không biết đại tẩu tốn bao nhiêu tiền thuốc men?" Triệu Trọng
Sơn hỏi, Chu Mạch nghe xong mà nóng nảy, chẳng lẽ người này cứ như vậy
cam tâm bị người ta lừa?
"Không nhiều lắm, tốn năm lượng bạc." Vương biểu tỷ nói, rất khác với ba người còn lại, chỉ biết sai đâu đánh đó.
"À, người mà đại tẩu mời chính là Tôn đại phu nhà Tôn Trại ở sát vách sao?" Triệu Trọng Sơn làm bộ như không có gì hỏi.
"Đúng vậy, chú cũng biết cái lão đầu đó khám bệnh lúc nào cũng ra giá rất
cao!" Vương Lê hoa lại dùng ánh mắt ngăn Lí thị đang muốn mở miệng.
"Được, để tôi đem năm lượng bạc đưa cho đại tẩu, đúng lúc ngày mai tôi cũng đi theo nương đến nhà Tôn Trại thăm cậu của huynh ấy, thuận tiện sẽ hỏi
Tôn lão nhân một chút sao lão ấy chỉ khám một cái bị thương lại thu đến
năm lượng bạc, nếu ông ta nói không rõ nguyên do, tôi sẽ bắt ông ta phun ra bạc thừa cho tẩu." Triệu Trọng Sơn từng chữ từng chữ nói.
Ách. . . . Chu Mạch rốt cục đã hiểu, thì ra Triệu Trọng Sơn lúc bắt đầu đã
đào hố đặt bẫy cho các nàng ta nhảy vào, trong lòng nhịn không được cười trộm, nàng luôn luôn cho rằng bản thân nàng là loại người bề ngoài thì
vô hại nhưng bên trong lại rất xấu xa, nhưng hôm nay so với tên Triệu
Trọng Sơn có bộ dáng nề nếp vẫn phải kém một chút.
Bốn ả ta cũng
không đoán được Triệu Trọng Sơn sẽ nói như vậy, Vương Lê Hoa vội vàng
giải thích, nào là không cần đi tìm Tôn lão nhân hỏi làm chi, không
những là tiền thuốc men, còn trễ nãi Lí thị bước xuống giường làm việc
gì đó, đại tẩu cùng nhị tẩu của Lí thị đứng bên cạnh cũng vội vàng phụ
họa, nào là Lai Phúc không có sữa bú, lại không có cách nấu cơm linh
tinh đủ thứ.
Chu Mạch không khỏi bĩu môi, từ lúc Lí thị sinh con, việc trong nhà hay ngoài ruộng cho tới bây giờ đều không dính tay, nàng chỉ đánh có một chút lại đánh ra được một đại tẩu chịu khó cơ đấy.
"Nếu là cho cháu của tôi, thì bấy nhiêu cũng phải, đại tẩu cứ đi về trước,
tôi sẽ đưa tiền qua cho tẩu. Nhưng mà đại tẩu à, tôi muốn sau này tẩu
cùng Chu thị sẽ là chị em bạn dâu hòa thuận vui vẻ, tôi không muốn bởi
vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau, càng đừng nói đến là đánh nhau."
Triệu Trọng Sơn không nhìn Vương Lê Hoa, mà chỉ nhìn chằm chằm Lí thị,
ánh mắt kiên quyết yêu cầu, giống như Lí thị không đồng ý yêu cầu của
hắn, năm lượng bạc cũng đừng mơ lấy được.
Lí thị phản ứng chậm
chạp cũng không cảm nhận được khí thế trong mắt hắn, hơn nữa bị biểu tỷ
bên cạnh kéo kéo tay áo, dùng một cái ánh mắt, nàng vội vàng gật đầu
nói: "Được, được, tôi cùng đệ muội nhất định sẽ hòa thuận vui vẻ." Hoàn
toàn một bộ dáng có tiền là trên hết.
Triệu Trọng Sơn nói xong
lại gọi Chu Mạch: "Chu thị!" Chu Mạch nghe xong nghĩ thầm xem ra quan hệ của nàng cùng với lão công trước mắt này cũng không thân thiết cho lắm.
Chuyện này sau khi được Triệu Trọng Sơn giải quyết, cuối cùng lấy năm lượng
bạc vẽ cái dấu chấm tròn kết thúc, Chu Mạch bị Triệu Trọng Sơn lôi kéo
đem bốn nữ nhân đưa ra sân. Dĩ nhiên Chu Mạch cũng không muốn lấy bạc mà Triệu Trọng Sơn đưa cho nàng lấy ra mà đền, nàng còn không có lòng tốt
đến nỗi đó đâu, đó là chuyện không thể nào.
Hiển nhiên Triệu
Trọng Sơn cũng không muốn Chu Mạch ra tiền, hắn lấy từ trong gói đồ ra
năm lượng bạc sau đó đi đến nhà đại ca hắn ở sát vách bên cạnh.
Đến nhà đại ca hắn thì được biết đại ca hắn không có ở nhà nghe nói là đi thu hoạch ngô.
Chu Mạch nấu cơm trưa sớm một chút, nàng làm hai mặn một canh, dưa chuột
xào thịt, gan heo xào đậu đũa, canh mướp nấu thịt bằm, cảm thấy đã đủ
một nhà ba người ăn, món chính vẫn là bánh bao nóng, ngày hôm qua nàng
có mua được gạo mễ ngon nhưng không dùng để nấu cơm, chỉ chừa để nấu
cháo ăn sáng, dù sao gạo mễ ngon so với bột mì vẫn đắt hơn, từ khi ra
riêng trong nhà cơ bản mỗi ngày đều có thịt ăn, đặc biệt là cơm trưa, mà gan heo cùng ruột heo cũng rẻ tiền, cho nên cuối tuần có thể mua một ít về nấu ăn.
Làm xong mọi thứ thì Triệu Trọng Sơn cùng Đông Nhi đều đã trở về, hai cha con bọn họ đều biết thời điểm về nhà dùng cơm.
Nhìn thức ăn trên bàn, Triệu Trọng Sơn yên lặng rửa tay ngồi xuống ăn cơm,
nhưng ăn đến một nửa hắn vẫn là nhịn không được nói: "Tiểu Mạch, chúng
ta đã từng nói cuộc sống của chúng ta coi như cũng tạm được, nhưng thịt
thì cũng không cần mỗi bữa đều phải ăn, buổi sáng đã ăn qua trứng gà,
cơm trưa cũng phong phú như vậy, chúng ta chỉ có ba mẫu đất, sau này còn phải có thêm con nữa."