Đại Nam Tử Tiểu Nàng Dâu

Chương 63




"Cái này ta sẽ không đồng ý, nhị ca của ngươi cũng sẽ không gật đầu, nếu hắn có nửa điểm buông lỏng, ta sẽ mang theo Đông Nhi đi không ở cùng hắn nữa." Chu mạch vỗ tay Hứa thị một cái, nghĩ ổn định tâm tình lo lắng của nàng một chút.

"Đúng, đúng, nam nhân chính là phải hung ác một chút, nếu không bọn họ sẽ không quản được cái đồ chơi dưới thân của mình!" Hứa thị hung tợn nói.

Chu Mạch nghe có chút đỏ mặt, thật không nghĩ tới nữ tử này cũng không bị cản trở. Chỉ là Hứa thị cũng phản ứng kịp ý tứ trong lời của mình, mặt cũng đỏ ửng.

"Đệ muội, mấy ngày nay ngươi có thể thấy được là ai tới tìm nương chúng ta chưa?" Chu Mạch nghĩ Tôn thị hẳn là không có nói cho Hứa thị chuyện gì, vậy chỉ có thể tiếp xúc với thân nhân của bà để tìm chỗ đột phá.

"Mấy ngày nay, chính là tam thẩm tới mấy lần, không thấy những người khác tới." Hứa thị cau mày nghĩ lại đáp, hình như chưa từng thấy qua những người khác.

Chỉ là nàng chợt nhớ tới hai ngày trước có một nữ nhân xa lạ đã tới nhà tìm Tôn thị, vội vàng nói: "Nhị tẩu, sau khi tẩu nhắc tới, ta thật đúng là nghĩ tới, hai ngày trước trong nhà thật có một đại nương tới, tuổi của bà cùng nương không khác nhiều lắm, chỉ là sau khi vào nhà bà ấy liền lôi kéo nương vào phòng, hai người nói thầm được một lúc mới ra ngoài, cũng không biết nói cái gì."

Chu Mạch nghe xong nghĩ thầm đại khái chính là nói chuyện này rồi, liền hỏi Hứa thị: "Sao ngươi lại không hỏi nương là người nọ làm cái gì?"

"Ta hỏi thăm, nương đã nói lúc trước bà ấy là tỷ muội của bà, tới tìm bà nói chuyện, hai người đã nhiều ngày không thấy, thấy thì hàn huyên một hồi." Hứa thị đáp.

Chu Mạch nghe xong trong lòng đã rất rõ ràng, vị này đoán chừng chính là người gây chuyện sau lưng, mà trước mắt chỉ là không xác thực biết người này cùng người Hồ gia có quan hệ hay không.

"Người nọ ngươi biết sao?" Chu Mạch theo sát hỏi.


"Người nọ ta thật đúng là không biết, chị dâu, nếu như tẩu muốn biết người nọ là ai thì đi hỏi Lưu tẩu tử sát vách, thường ngày tẩu và nàng quan hệ tốt, mà đúng lúc nàng ấy tới đây mượn cái gầu xúc (dụng cụ hốt rác), thấy đại nương đó một lần, còn chào hỏi." Hứa thị nhớ tới, đề nghị cho Chu Mạch.

Chu Mạch nghe xong gật đầu, nói sau đó liền đi qua sát vách, vừa đúng chừng mấy ngày chưa thấy qua Lưu tẩu tử rồi. Nhưng không vội rời đi, chị em dâu hai người lại trò chuyện một lát về chuyện đứa nhỏ trong bụng, còn có chuyện lễ mừng năm mới phải chuẩn bị gì đều nói từng cái, tới buổi trưa Chu Mạch mới rời khỏi.

Nàng trực tiếp đến nhà Lưu tẩu tử sát vách, trong lòng Chu Mạch không chịu đựng nổi chuyện này, nghĩ tới kiếp trước phải đi làm, còn thường được ông chủ khen có năng lực chấp hành cao.

Đến nhà Lưu tẩu tử, nàng cũng đang bận việc trong phòng bếp, thấy Chu Mạch tới, vội vàng ra ngoài, bảo các tiểu tử nhà nàng đi đốt lửa, lôi kéo Chu Mạch đến phòng chính.

"Chị dâu, chừng mấy ngày không có tới nhà tẩu rồi." Chu Mạch mở miệng cười nói trước.

"Mấy ngày trước đây không phải ngươi trở về nhà mẹ sao, trưa hôm qua ta cùng Tiểu Lý thị còn nhắc tới ngươi mãi, tại sao vẫn chưa trở lại, kết quả nghe nói chiều hôm qua ngươi đã trở lại, nhắc tới người a, thật sự nhắc đến là trở lại." Lưu tẩu tử nói.

Chu Mạch nghe xong cười nói dạ, ngày hôm qua trở về nhà thu thập không tới tìm các người. Nàng thấy Lưu tẩu tử tương đối bận rộn, cũng không cùng nàng quanh co lòng vòng.

Trực tiếp hỏi: "Chị dâu, mấy ngày trước đây lúc tẩu đến nhà mẹ chồng ta mượn cái gầu xúc có thấy một đại thẩm không?"

Lưu tẩu tử nghe nàng hỏi như thế, không hề nghĩ ngợi nói rằng: "Đúng, người nọ là Hoàng môi bà (bà mối) bên trong làng của chúng ta, thôn chúng ta cách Triệu thôn cũng có hai ba mươi dặm, hôm đó ta còn tò mò tại sao nàng lại chạy đường xa tới nhà mẹ chồng ngươi như vậy."


Sau khi nàng nói đến đây ngẩn người một chút, hỏi Chu Mạch: "Tiểu Mạch, ngươi hỏi nàng chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Chu Mạch vội vàng lắc đầu, cười nói chỉ là thấy trong nhà có người lạ tới nên tò mò hỏi một chút.

"Hôm đó ta cũng hỏi Hoàng môi bà kia tại sao lại tới Triệu thôn, không phải là làm mai cho cô nương tiểu tử trong thôn thôi sao." Lưu tẩu tử tiếp tục buồn bực nói.

"Hoàng môi bà kia trả lời thế nào?" Chu Mạch theo sát hỏi.

"Bà ta cười nói ừ, chỉ là muốn xem ý tứ bà bà ngươi thôi, cho tới bây giờ ta cũng còn không hiểu, tại sao lại xem ý tứ bà bà ngươi, nhà các ngươi lại không thấy cô nương đợi gả, cũng không có hán tử đợi cưới." Lưu tẩu tử cau lông mày nói.

Chu Mạch nghe xong trong lòng cũng cảm thấy rất kỳ quái, trong nông thôn này cũng có quan mai mối, căn bản là một hai thôn thì có một người, mà thôn của Hoàng môi bà cách Triệu thôn xa như vậy, ở giữa cách ba bốn bà mai, thế nào cũng không tới phiên bà làm may cưới thiếp cho Triệu Trọng Sơn; dĩ nhiên cũng có một loại khả năng, chính là vị cô nương kia ở cùng thôn của Hoàng môi bà, nhưng là quy củ của nơi này phần lớn là bà mai bên nhà trai trong thôn đi tới cửa nhà gái, rất ít khi bà mai nhà gái chủ động đi đến, nếu như muốn biết rõ ràng chuyện này, vậy chỉ có thể là đi hỏi Hoàng môi bà này thôi.

Nghe được tin tức mình muốn, Chu Mạch liền đứng dậy cáo từ, bảo hôm nay tết mồng tám tháng chạp tất cả mọi người đều vội, cũng không ngồi lâu, chính mình cũng tiện thể rẽ đến Lão Viện một chuyến.

Chỉ là, đưa Chu Mạch đi Lưu tẩu tử từ từ kịp phản ứng, Chu Mạch tới một chuyến chỉ hỏi vấn đề kia, liên tưởng đến lần gặp mặt người Hồ gia vẫn là nàng đánh trước, chẳng lẽ Hoàng môi bà này làm mai cho Hồ Nhị Lệ đi, hơn nữa còn là cho Triệu Trọng Sơn, càng nghĩ càng có khả năng, hơn nữa hai nhà Triệu hồ vì hòa hoãn quan hệ hai đại gia tộc cũng có khả năng làm như vậy.


Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, nếu là như vậy thì hoàn toàn có thể xin bà mai trong thôn nhắc tới, vì sao còn phải lượn quanh xa thế kia. Càng nghĩ càng không hiểu, Lưu tẩu tử quyết định không nghĩ nữa, dù sao mình và Chu Mạch cũng là hai ba ngày chỉ thấy một lần, đợi lần sau lúc gặp mặt lại hỏi nàng cũng không muộn.

Lại nói sau khi Chu Mạch rời khỏi nhà Lưu tẩu tử liền chạy về nhà mình, nhìn Triệu Trọng Sơn đang nhóm lửa, liền hỏi hắn cần giúp đỡ không, hắn nói không cần, để cho nàng đi nghỉ ngơi, cũng không hỏi nàng vì sao lâu như vậy mới trở về.

Buổi trưa sau khi nấu xong cháo mồng 8 tháng chạp, hai vợ chồng trước tiên múc ra sáu chén, trong đó bốn chén đặt ở trong khay đưa đi cho cha mẹ chồng, các thúc thúc các nhà trước.

Còn dư lại hai chén là của Chu Mạch cùng Đông Nhi, mà Triệu Trọng Sơn chỉ có thể đợi đưa xong bảy gia đình tám đại thúc sau đó mới có thể trở về ăn.

Sau khi đợi đưa xong cháo, Chu Mạch cùng Đông Nhi cũng ăn no, Triệu Trọng Sơn một mình bưng một chén cháo to mới ngồi xuống ăn, Chu Mạch ngồi ở bên cạnh nhìn, cảm thấy cũng là một loại yên tĩnh hạnh phúc.

Tiểu Thúy đến tìm Đông Nhi chơi, Chu Mạch nhìn sắc trời bên ngoài râm dần, cũng chỉ để cho các nàng ở trong phòng chơi, Tiểu Thúy thấy Triệu Trọng Sơn ăn cháo thơm như vậy, liền thưa dạ tiến tới trước mặt Chu Mạch, thận trọng nói: "Nhị thẩm, mới vừa rồi ta ở nhà chưa có ăn no."

Triệu Trọng Sơn nghe xong thì để bát cháo đang ăn xuống, sắp phải đứng dậy vào phòng bếp múc cho nàng chút, bị Chu Mạch đè xuống ghế, để cho hắn an tâm ăn cơm, mình cười múc thêm cho Tiểu Thúy một chén nữa, may nhờ biết nhiều trưởng bối nên cũng chuẩn bị nhiều.

Chỉ là, nhớ tới mới vừa rồi Trọng Sơn cũng lại đưa một chén to cho nhà lão đại sát vách, mọi người trong nhà mình cũng phải nhịn a, chỉ là Chu Mạch không định hỏi Tiểu Thúy, nghĩ đến Lý thị luôn luôn tiết kiệm không có chuẩn bị nhiều quá, ngay cả khuê nữ của mình cũng không ăn no. Cho dù hôm qua mới cùng mẹ Tiểu Thúy là Lý thị nổi lên tranh chấp, nhưng đối với Tiểu Thúy, Chu Mạch thương hại thật nhiều, đứa bé này cha không thương, mẹ không đau.

Ăn xong bữa cơm, khi Triệu Trọng Sơn dọn dẹp rửa sạch chén bát và cho heo ăn rồi, đang lúc hai cô gái nhỏ núp ở phía tây chơi, Triệu Trọng Sơn theo Chu Mạch vào phòng ngủ của hai người, nói cho nàng mới vừa rồi đến Lão Viện đưa cháo mồng 8 tháng chạp thì Tôn thị lại tìm mình nói chuyện kia.

Chu Mạch nghe xong nhăn long mày lại, hỏi hắn bà bà nói như thế nào.

Triệu Trọng Sơn bình tĩnh đáp lại: "Còn không phải là giống ngày hôm qua sao, mẹ chỉ nói nên vì Triệu gia sinh con đẻ cái, nhiều con nhiều cháu nhiều phúc khí, ta nói nàng có Đông Nhi rồi, trong bụng nàng còn có một đứa, đừng để cho nàng bận tâm, huống chi đại ca đã có nhi tử, đệ muội cũng có con, muốn nhiều đứa bé như vậy nếu nuôi không tốt cũng là gánh nặng."


Nghe lời của hắn, Chu Mạch cảm thấy rất kỳ quái, cổ đại không phải mọi người đều có quan niệm nhiều con nhiều phúc sao, lần đầu tiên nàng nghe được nam nhân cổ đại không muốn quá nhiều đứa bé, tư tưởng nam nhân này cũng có thể hiểu ý kế hoạch hoá gia đình mấy trăm năm sau, nàng vẫn không nhịn được vui rạo rực suy nghĩ có phải mình sinh đứa nhỏ trong bụng xong thì tự do hay không a.

Nghĩ được như vậy, Chu Mạch nâng lên vẻ mặt ước mơ của mình hỏi hắn: "Sau khi ta sinh đứa nhỏ này ra sẽ không sinh nữa chứ?"

"Nếu như cái này là lời của con cũng không cần nữa, một gái một trai chính là chữ tốt." Triệu Trọng Sơn đáp, trong lòng hắn bắt đầu tưởng tượng tình cảnh mang theo nhi tử ngồi trên ngựa vào núi săn thú, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.

Nếu như là con trai? Nếu như là con trai! Trong lòng Chu Mạch mơ hồ thở dài, chỉ là vì tương lai mình già có chỗ dựa, chuyện sinh con này là trốn không thoát. Nhìn nét mặt Triệu Trọng Sơn hưng phấn, nàng có thể đoán ra hắn nghĩ tới chuyện gì.

"Mẹ yêu cầu như vậy, làm sao bà cho chàng trở về a?" Mặc dù không nhẫn tâm quấy rầy mộng tốt đẹp ban ngày kia, nhưng lúc này không phải lúc có thể tưởng tượng.

"Ta chỉ nói không cần, bảo bà sau này cũng đừng nhắc tới trước mặt ta, bà tức giận muốn mắng ta, cha ngược lại nói mấy câu giúp, không để cho bà càn rỡ giày vò." Triệu Trọng Sơn nói.

Nghe hắn nói như vậy, trong lòng của Chu Mạch thư thái rất nhiều, cũng nói chuyện sáng hôm nay đi ra ngoài chạy chỗ này chỗ nọ nghe tin cho Triệu Trọng Sơn.

Nghe Chu Mạch miêu tả, Triệu Trọng Sơn nhíu chân mày: "Ta thấy mẹ sẽ không vì vậy mà bỏ qua, nếu muốn tìm nguồn gốc chuyện này, vẫn phải tìm Hoàng môi bà kia hỏi rõ ràng mới phải, ngày mai ta cùng người hẹn ước vào núi, từ nay trở đi phải đến thôn của bà một chuyến, hỏi bà rõ ràng."

Chu Mạch nghe xong lắc đầu: "Trọng Sơn, chàng cũng không cần phải đi, một là bởi vì chàng chính là người trong cuộc, không tiện xuất hiện, hai là một mình đại nam nhân chàng đi cùng một bà mai nổi lên tranh chấp chung quy cũng không được, ta nghĩ xong rồi, ngày mai ta trở về nhà mẹ, ta cùng mẹ thương lượng chuyện này, tốt nhất nên để cho bà đi một chuyến."

"Không được, bây giờ nàng có thai không thể đi lại dễ dàng, cũng không thể cưỡi ngựa, thôn của Chu gia cách nơi này nói xa thì không xa, nhưng một mình đi cũng phải gần nửa canh giờ." Triệu Trọng Sơn phản đối nói, hắn ngượng ngùng nói câu ta không yên lòng để nàng đi còn dư lại ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.