Tào chưởng quỹ chờ Chu Mạch nói xong, liền vội vàng trả lời "Đệ muội, như Triệu huynh đệ nói, ta không có việc gì để làm, ăn tết lớn còn tới chỗ các ngươi làm phiền, hôm nay xảy ra chuyện rồi!"
Nghe vậy trong lòng Chu Mạch liền đoán chẳng lẽ có người đập phá quán? Không đúng, lần trước còn thấy Tào chưởng quỹ mở tiệc chiêu đãi người trong nha môn, hơn nữa còn tặng bạc, theo lý sẽ không xảy ra vấn đề đi, nàng cau mày nghe Tào chưởng quỹ nói tiếp.
"Ngày hôm nay không phải khai trương nha, đến buổi trưa, người tới tặng quà nối liền không dứt, chúng ta cũng chuẩn bị gần hai tháng, thường ngày cũng kết giao bằng hữu với hàng xóm láng giềng bạn tốt đều tin tưởng, cho nên người mới vẫn rất nhiều. Đến buổi trưa, phòng ở lầu một không còn chỗ ngồi, gian phòng trang nhã trên lầu hai và lầu ba người cũng đều ngồi đầy, mọi người thấy tiệm bọn ta mới khai trương, ngày đầu giảm 5 phần, ngày kế giảm 60%, ngày thứ ba giảm 0,7. Sau đó sẽ khôi phục giá gốc." Tào chưởng quỹ lại nói kế hoạch buôn bán của mình, tràn đầy tự tin, nhưng ngay lập tức đã phản ứng kịp, mình nói nửa ngày còn chưa nói đến trọng điểm, vội vàng nói tiếp.
"Đang lúc tất cả mọi người khí thế ngất trời, ai có thể nghĩ tới, lại có người tới đây gây sự, gian phòng trang nhã trên lầu hai có khách bảo trong thức ăn có tóc, chúng ta vội vàng vừa bồi lễ vừa nói xin lỗi, sau đó đổi món ăn mới cho bọn họ, ai ngờ những người kia chết sống không thuận theo, nhất định phải kéo chúng ta đi gặp quan, trong lúc chúng ta đi thì nhìn sợi tóc nằm trong mâm thức ăn kia, nhưng không chừng là do bọn họ lén lút để lên đó! Cuối cùng chúng ta cũng đề nghị cho bọn họ ăn cơm miễn phí, còn bồi thường cho bọn họ năm lượng bạc, bọn họ vẫn không thuận, ngay sau đó liền lật bàn đập ghế, còn mang người theo. Lúc này chúng ta đều hiểu là tới gây sự. Chúng ta đều cúi đầu xin lỗi bọn họ cả nửa ngày, trong lòng cũng nén giận, vừa thấy có mấy tiểu nhị sắp không nhịn được, đi lên đánh nhau với bọn họ, mọi người ở lầu hai sợ đến mức chưa tính tiền đã chạy đi." Tào chưởng quỹ nhớ tới những lượng bạc kia, mơ hồ cảm thấy tâm bắt đầu đau.
"Tào đại ca, không phải ngươi đút lót cho quan sai trong nha môn rồi sao? Tại sao còn có người tới gây sự?" Triệu Trọng Sơn ngồi ở bên cạnh, cau mày nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, chúng ta đang buồn bực đây, bắt người gây sự đi, nhưng cũng bắt bốn tiểu nhị và đầu bếp trong điếm của chúng ta, người gây sự và tiểu nhị đi, nhưng tại sao bọn họ muốn mang theo sư phó trong bếp chứ. Thực đơn trước mắt chúng ta đã giao cho hắn một cái, hắn đi, những khách nhân ở lầu dưới cũng đi. Cuối cùng ta lại lần lượt đi từng cái bàn nói xin lỗi, còn bồi thường tiền, để cho bọn họ nhìn một tí đi, ta đây một ngày phải bồi thường tới hai mươi lượng bạc!" Tào chưởng quỹ đột nhiên cảm thấy không chỉ có nhức nhối, mà tâm can tỳ phổi đều thấy đau.
"Quan sai lấy tội danh gì bắt bớ một sư phụ nấu ăn chứ?" Triệu Trọng Sơn hỏi.
Chu Mạch đứng bên cạnh nghe cảm thấy kỳ quái, chuyện này vẫn chưa hoàn toàn náo loạn mà quan sai trong nha môn đã tới rồi, đường tiệm mới của Tào chưởng quỹ cách huyện nha gần một cây số, chẳng lẽ ngồi hỏa tiễn tới. Sau lưng nhất định là có kẻ thông báo trước, nếu như không biết thì sao kịp thời chạy tới, hơn nữa còn bắt đầu bếp không có gây sự đi.
"Bọn họ nói trong thức ăn có tóc, muốn dẫn đầu bếp đến hỏi chuyện." Tào chưởng quỹ nói.
"Tào đại ca, xảy ra chuyện lớn như vậy, theo lý nên hỏi chưởng quỹ ngươi, lại cố tình không mang ngươi theo, mang đầu bếp của ngươi đi, chuyện này nhất định có huyền cơ." Triệu Trọng Sơn cúi đầu trầm tư nói, sau đó đột nhiên ngẩng đầu hỏi Tào chưởng quỹ vẫn còn đang than thở: "Tào đại ca, ngươi có thể đến nha môn hỏi quan sai kia, hẳn là có thể chuộc người."
"Bọn họ vừa đi được một lát, ta liền từ trong nhà cầm ba mươi lượng bạc đi nha môn, nghĩ thầm vô luận như thế nào trước tiên cứ chuộc người về, trong tiệm khách cũng đều chờ. Nhưng ai ngờ cửa chính huyện cũng không vào được, vô luận là dàn xếp cầu cạnh thế nào cũng không cho chúng ta đi vào, vì chuyện này ta còn tìm biểu đệ trong ngày thường quan hệ cũng không tệ lắm, nhưng sau khi hắn đi vào ra ngoài cũng lắc đầu, nói để cho ta về nhà chờ mấy ngày, mấy ngày nữa sẽ thả người ra." Tào chưởng quỹ cắn răng nghiến lợi nói, hận không thể dẫn người đi đập huyện nha này.
"Thông báo cũng đã dán lên, nói hôm nay khai trương, trước ba ngày cũng giảm giá, không lâu sau buổi trưa hôm nay đều tới trên một trăm vị khách, bọn họ có thể đợi mấy ngày thả người, nhưng những khách nhân kia tới không thấy trong khách điếm có món ăn trong biển thông báo, cũng quẳng đũa xuống." Tào chưởng quỹ vội la lên.
"Kế sách hiện nay cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp đến huyện nha cứu người." Tào chưởng quỹ sau khi nói xong câu đó ánh mắt khát vọng nhìn Triệu Trọng Sơn.
"Triệu huynh, hôm đó hai người chúng ta gặp mặt đưa ra kế, ngươi nói biết tiệm này, hôm nay ta tới cũng là chủ yếu muốn mời Triệu huynh giúp đỡ đến huyện nha một chuyến, xem sáng sớm ngày mai có thể từ trong huyện nha thả đầu bếp ra hay không, mấy tiểu nhị thì để vài ngày nữa cũng không có vấn đề gì." Lúc Tào chưởng quỹ nói tới chỗ này, đứng dậy ôm quyền khom người với Triệu Trọng Sơn.
"Tào huynh, ta cho là chuyện này khó làm như vậy, sau lưng phải có người cố ý gây khó khăn. Không biết Tào huynh thường ngày không hợp với người phương nào?" Triệu Trọng Sơn không trực tiếp đồng ý, mà là hỏi vấn đề mình thắc mắc trong lòng trước.
"Ta thường ngày cùng nhiều người thân thiết qua lại, căn bản rất ít sinh ra tranh chấp với người khác, chỉ vì phụ thân ta là từ vùng khác chuyển đến, trước khi ông qua đời vẫn rất cẩn thận, ta đây là con trai độc nhất cho dù yêu cầu không hề đáng thì lúc ấy căn bản vẫn nghĩ biện pháp loại ra, cho nên thật còn chưa có người không hợp." Tào chưởng quỹ cũng đã nghĩ tới vấn đề này, nhưng hắn tự nhận chưa bao giờ từng làm chuyện hại người, hôm nay vì sao bị tặc nhân hãm hại.
"Tào huynh mở tiệm có thể tổn hại lợi ích của người nào?" Triệu Trọng Sơn thấy hắn nói như vậy, trong óc chuyển rất nhanh, nghĩ cho dù không phải là bởi vì ân oán cá nhân, nhất định là bởi vì có người thấy Tào chưởng quỹ buôn bán được, đỏ mắt, Chu Mạch nghe hắn hỏi như thế cũng gật đầu một cái, trong lòng cảm thấy lão công suy tính vấn đề vẫn vô cùng đầy đủ, nàng đã sớm muốn hỏi cái vấn đề này, nhưng ngại vì có Triệu Trọng Sơn nàng không muốn đoạt danh tiếng của trượng phu mình, ở trước mặt người ngoài cho nam nhân mặt mũi, nam nhân mới có thể ở trong nhà cho ngươi đầy đủ áo hay chăn.
"Nói như vậy, chung quanh tiệm mới thật có hai quán cơm, một chính là Quảng Nguyên lâu đại danh đỉnh đỉnh, một tiểu điếm khác chỉ có không tới mười cái bàn, phải nói tiệm mới của ta lớn hay nhỏ đối với hai nhà này cũng không tạo thành uy hiếp gì." Tào chưởng quỹ nhíu mày nói.
"Việc này cũng không dễ bàn, trước tiên chúng ta chỉ muốn cứu đầu bếp ra ngoài, về phần người đứng sau là việc nhỏ không đáng kể trước qua mấy ngày rồi truy cứu."
Tào chưởng quỹ vội la lên, chắp tay với Triệu Trọng Sơn: "Triệu huynh, Tào mỗ cầu xin ngươi sáng sớm ngày mai đến nha môn một chuyến!"
Triệu Trọng Sơn nghe lời hắn nói đầu tiên là nhíu mày, nhưng không có lập tức đồng ý, mà là nhìn Chu Mạch, thật ra thì trong lòng hắn nghĩ là trước tiên phải tìm người sau lưng này, mới có thể tìm được vấn đề mấu chốt để giải quyết, nhưng khi nhìn ý tứ của Tào chưởng quỹ, trước tiên phải cứu đầu bếp ra ngoài, hắn không muốn đi vì cho dù cứu ra ngoài cũng có thể bị bắt lần nữa.
Thật ra thì, đối với Tào chưởng quỹ, đây là lần thứ hai Triệu Trọng Sơn nhìn thấy, chỉ là nhìn Chu Mạch ngược lại cũng có quan hệ thân thiết với hai vợ chồng bọn họ, cho nên mới lấy lễ đón tiếp. Lấy quan niệm của hắn, thật không muốn vì bằng hữu mới thấy mặt hai lần, chỉ là nghĩ đến thê tử còn phải dựa vào khách điếm của bọn họ mà kiếm tiền, cũng dụng tâm nghe những lời này của hắn, nhưng thật để cho hắn đến huyện nha tìm Lưu phô đầu kia, thế nhưng hắn lại không muốn đi, không phải bởi vì thấy ngày xưa hắn còn là thủ hạ hôm nay đã là phô đầu mà mình còn là thôn phu nên tự ti, mà là không muốn nhớ lại đoạn cuộc sống máu thịt be bét kia, huống chi sáng sớm ngày mai còn phải đánh xe đưa Trần thị đi tìm Hoàng môi bà cách đây hai mươi dặm, cho nên hắn nhìn Chu Mạch, muốn nghe nàng nói thế nào, dĩ nhiên tốt nhất là cự tuyệt chuyện bực bội này.
Triệu Trọng Sơn không tiện cự tuyệt, sợ cắt đứt đường tiền tài của Chu Mạch khiến cho nàng tức giận với mình, biết rõ thê tử là một tiểu mê tiền; huống chi nhìn tình cảm cá nhân của Chu Mạch và bọn họ quả thật không tệ, đừng bởi vì chính mình cự tuyệt mà ngay cả làm bằng hữu cũng không được.
Chu Mạch thấy Triệu Trọng Sơn nhìn mình chằm chằm, biết là chờ đợi mình quyết định, thật ra thì tâm tư nàng cũng không muốn cho Triệu Trọng Sơn dính vào chuyện này, hôm đó thấy hắn nhìn bóng lưng phô đầu kia sắc mặt cũng có chút âm trầm, huống chi bây giờ muốn hắn phải đi tìm người nọ làm việc đấy. Trên không trung ánh mắt của nàng và ánh mắt của Triệu Trọng Sơn trao đổi mấy cái thương lượng với nhau, trong lòng yên lặng thở dài, biết tính toán của hắn rồi, tiền có thể từ từ kiếm, cảnh náo nhiệt vẫn nên ít nhìn ít dính vào chút.
Nhưng mà, thấy ánh mắt tha thiết của Tào chưởng quỹ, nghĩ đến mình mỗi tháng đều nhận bạc của người ta, Chu Mạch cũng rất rối rắm.
Tào chưởng quỹ thấy hai vợ chồng bọn họ đều không lên tiếng, mà ánh mắt của Triệu Trọng Sơn nhìn Chu Mạch rõ ràng tự nói với mình, chuyện này là do nữ chủ nhân Chu Mạch làm chủ, mà nét mặt Triệu Trọng Sơn càng rõ ràng hơn chứng tỏ nếu hắn ra tay, mặc dù không nói chuyện nhất định có thể giải quyết, nhưng có thể có quan hệ nhất định với phô đầu.
"Triệu huynh, đệ muội, Tào mỗ ở chỗ này cầu xin!" Nói xong đứng dậy cúi người với bọn họ, eo cũng cong 90 độ.
Hai vợ chồng Triệu Trọng Sơn vội vàng đỡ hắn dậy khi đang chuẩn bị cúi người xuống, giờ phút này lý do cự tuyệt từ chối nhiều hơn nữa cũng giống như nói không thành lời.
"Tào đại ca, không nói gạt ngươi, sáng sớm ngày mai Trọng Sơn phải đến nhà mẹ ta, hôm nay còn chưa giải quyết, ngày mai Trọng Sơn còn phải đi một chuyến, cho nên. . . . . . ." Chu Mạch khổ sở nói.
"Vậy chiều mai phải phiền toái Trọng Sơn huynh đệ đi một chuyến, như thế nào?" Tào chưởng quỹ nói xong thân thể lại muốn cúi xuống, Triệu Trọng Sơn vội vàng đỡ, nhìn Chu Mạch bên cạnh mặt còn trầm tư, chung quy vẫn mềm lòng trước: "Ngày mai ta làm xong chuyện kia sau đó sẽ đến trấn trên tìm ngươi. Tào huynh, ngươi xem như vậy có được không?"
Chu Mạch nghe hắn nói như vậy, biết hắn động lòng cảm thông còn là lòng hiệp nghĩa, hắn đã quyết định, mình cũng làm theo.