Đại Nam Tử Tiểu Nàng Dâu

Chương 67




Những người này vừa rồi Tào Chưởng Quỹ cũng đã giới thiệu qua, cho nên Chu Mạch lập tức chỉ huy người xắt thức ăn bắt đầu động đao, chuẩn bị gia vị, nhóm lửa.

Vì vậy cả phòng bếp giống như được rót vào linh hồn, bọn họ thật ra thì cũng là thiếu người tâm phúc.

Có vị khách thứ nhất thì mọi người bắt đầu nối đuôi nhau vào không dứt, Chu Mạch lại bắt đầu bận rộn làm việc.

Người bận rộn không dừng lại được, Chu Mạch vì phòng ngừa người bên trong phòng bếp này đụng phải mình, nàng đứng phía sau bếp lò, như vậy cũng quan sát rất tốt độ lửa món ăn và chỉ huy hai đầu bếp trợ thủ.

Đang lúc từng tiếng "Thiết bản bao món ăn tốt lắm, thịt kho tàu tốt lắm, thịt dê nướng tốt lắm. . . . . ." Cùng"Mang thức ăn lên" ở bên trong, đang ở thời điểm Chu Mạch cảm thấy rốt cuộc có thể thở phào, một tiểu nhị tới thông báo cho đầu bếp cùng Chu Mạch chuẩn bị trước, sau đó có thể đi ra ngoài, mới có mấy người trẻ tuổi vừa tới trong một gian phòng trang nhã ở lầu hai, cảm giác người tới có chút không thiện.

Chu Mạch vốn muốn đi xem có chuyện gì, nhưng nhớ tới trong bụng còn có đứa nhỏ, cảm thấy lúc này nên tránh nhìn náo nhiệt, ít dính vào những chuyện này mới tốt, hoàn hảo hôm nay đã qua giờ cao điểm, số món ăn được gọi cũng ít đi, nàng muốn làm vài món ăn chiêu bài mới, sau đó sẽ rời phòng bếp.

Đầu bếp cũng biết Chu Mạch đang có mang, cho nên lúc tiểu nhị thông báo liền thúc giục Chu Mạch đi, vì phòng ngừa ngộ nhỡ, Chu Mạch thấy thế liền lo trước khỏi hoạ, đang chuẩn bị rời phòng bếp.

Nhưng không phải ngươi nghĩ tránh chuyện là có thể tránh hết, đang lúc Chu Mạch mới vừa cởi tạp dề, mới vừa nhấc chân bước về phía cửa phòng bếp bước đầu tiên, cửa đã bị người chận, trong lòng nàng hơi hồi hộp một chút, trong óc cũng khẩn cấp quay xong mấy vòng, tìm kiếm các loại phương pháp và lý do để có thể rời đi.

Chỉ thấy sáu đại hán lục tục xông tới từ bên ngoài, ai cũng đều cao lớn vạm vỡ, sắc mặt cậy mạnh, cặp mắt dữ dằn, đôi tay nắm chặt đại đao hoặc búa, trong phòng bếp vốn là đã có tám người rồi, còn có các loại món ăn, củi đốt, lại có mấy tráng hán đi vào, nhất thời cảm thấy không gian bị thu hẹp, cũng có thể là bởi vì sáu người này cho người ta cảm giác bị áp bức tương đối mạnh, Chu Mạch lúc trước sẽ không sợ, nhưng hôm nay nàng lại có chút lo lắng bảo vệ bụng của mình, nội tâm cũng dâng lên một tia sợ hãi.


Đồng thời, trong lòng Chu Mạch dâng lên vô hạn hối hận, nếu như nàng nghe Triệu Trọng Sơn khuyên thì tốt rồi, hôm nay ngộ nhỡ mình gặp chuyện không may, nàng cũng không có mặt mũi gặp Triệu Trọng Sơn.

Nhưng mấy đại hán không cho Chu Mạch thời gian hối hận, một người trong đó dẫn đầu trực tiếp trầm giọng hỏi: "Ngày hôm nay ai làm bếp trưởng?"

Tất cả mọi người không nói lời nào, cũng đều không nhìn Chu Mạch, Chu Mạch cũng cúi đầu. Lúc này Tào Chưởng Quỹ cũng dẫn năm sáu người vào phòng bếp, mọi người tay cầm mộc côn, xẻng, bọn họ đứng ở trước mặt của nhóm người cản trở trong phòng bếp, Chu Mạch thấy vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vũ khí trên tay bọn hắn cũng có thể ngăn cản một trận, có thể nhân lúc rối loạn mà trốn đi.

"Trong mắt các ngươi còn có vương pháp hay không? Ban ngày ban mặt, tự ý xông vào nhà dân không nói, chẳng lẽ còn muốn đánh người?" Tào Chưởng Quỹ tức giận giọng nói cũng có chút run rẩy.

Thủ lĩnh bên kia cười nhạt một chút, cũng không trả lời.

"Vương pháp? Nói cho ngươi biết, ngày hôm nay chính là huyện nha Huyện thừa sai chúng ta tới. Ở nơi này chúng ta chính là vương pháp! Ngươi mở cái tiệm này không xin phép chúng ta chính là bất chấp vương pháp!" Tiểu đệ bên cạnh Thủ lĩnh nói.

Tào Chưởng Quỹ nghe giận đến thân thể cũng có chút run rẩy, chỉ nghe người thủ lĩnh kia lên tiếng: "Tào Chưởng Quỹ, chúng ta đã rất cho ngươi mặt mũi rồi, đó cũng là nể mặt Lưu phô đầu, trước mắt điếm của ngươi ta một chút cũng không đập, nhưng mấy huynh đệ chúng ta ăn phải đồ không sạch sẽ, muốn nói chuyện cùng đầu bếp thôi. Chỉ cần giao đầu bếp ra đây, ngày hôm nay liền vô sự."

Lúc hắn nói còn đưa mắt dò tìm ở đám người phía sau, lúc này trong phòng bếp chỉ có ba nữ nhân, trong đó hai người một là phụ trách xắt thức ăn , một người khác vừa nhìn chính là nhóm lửa . Hắn cũng không sai qua một hai nhát gan người phiêu hướng cái đó người mặc xanh xám sắc bông vải trang phục đích cô gái trẻ tuổi. Bình thường rất khó có thể thấy cô gái trẻ tuổi ở trong bếp của điếm như vậy, mà sắc mặt nàng trắng noãn vừa nhìn thì không phải là người thường xuyên ở trong bếp, liên tưởng tới tối ngày hôm qua nghe được tiếng gió, Tào Chưởng Quỹ đã mời được người đi tới cứu hỏa, trong lòng tên thủ lĩnh đã đoán được đại khái, đoán chừng cô gái trẻ tuổi này chính là trợ thủ Tào Chưởng Quỹ mời về, hắn làm chức vị thủ lĩnh này cũng không phải làm chơi .


Tên thủ lĩnh chỉ vào Chu Mạch, nói: "Ngươi, chính là vị tiểu nương tử kia, ngươi ra ngoài!"

Tào Chưởng Quỹ vừa nghe, sợ đến mồ hôi ra lạnh cả người, nếu như hôm nay Chu Mạch xảy ra chuyện trong phòng bếp của chính mình, Triệu Trọng Sơn còn không tìm mình liều mạng, càng đừng nói đến buổi chiều giúp mình đi huyện nha bàn bạc công chuyện, nghĩ đến Triệu Trọng Sơn sẽ đến nơi này nhanh thôi, trước mắt chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian với đám ôn thần ác sát này.

Trong lòng Chu Mạch cũng biết hắn đang gọi mình, nhưng khi nhìn đến bên trong phòng Tào gia bên này cộng thêm tiểu nhị, cộng thêm người trong phòng bếp, tổng cộng có mười lăm mười sáu người, hơn nhiều so với đám người kia, chỉ là những người này không tráng kiện như sáu người kia. Hôm nay nàng cũng không thể thi triển quyền cước, vậy phải làm sao bây giờ mới phải, lưng nàng cũng nhanh chóng rịn ra một tầng mồ hôi, thân hình lại cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn người nọ nghĩ sau đó phải làm gì.

Thủ lĩnh kia người thấy Chu Mạch giống như không có nghe thấy lời của mình, vẻ mặt có chút không vui, nghiêng đầu nói với một người bên cạnh: "Tiểu Sơn, ngươi đi bắt nữ nhân kia cho ta!" Vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ hướng Chu Mạch.

Tiểu Sơn đứng bên cạnh hắn ta nghe được chỉ thị, hay là đi bắt cái tay cô gái yếu đuối sức trói gà không chặt, nghĩ thầm hay là lão đại coi trọng mình, mình đánh trận đầu không nói, còn là một công việc kiếm tiện nghi, cặp mắt hắn tỏa lục quang đi về phía đám người Tào Chưởng Quỹ.

Người Tào gia sao có thể để cho hắn dễ dàng đắc thủ, đặc biệt là Tào Chưởng Quỹ, tình nguyện liều mạng cũng không dám để Chu Mạch gặp chuyện. Chỉ nghe Tào Chưởng Quỹ gầm lên giận dữ: "Đứng lại! Hôm nay các ngươi khỏi phải nghĩ đến bắt đi bất luận kẻ nào, hôm qua còn biết đi một cái quan phủ đi ngang qua sân khấu, hôm nay đổi làm thổ phỉ hay sao?"

Ai ngờ mười bảy mười tám tuổi Tiểu Sơn chính là trẻ tuổi nhiệt huyết, đang rầu không có cơ hội biểu hiện ở trước mặt lão đại, lúc này có hắn còn không liều mạng biểu hiện cho mọi người xem, cho nên hắn căn bản cũng không để ý câu hỏi củaTào Chưởng Quỹ, xốc búa lên liền chém về phía đầu vai Tào Chưởng Quỹ.

Đang lúc lưỡi búa hạ xuống, Chu Mạch thấy rõ ràng tên thủ lĩnh sau lưng Tiểu Sơn nhíu mày o, nhép miệng: "Tiểu Sơn, tránh làm hại đến mạng người!" , nàng hiểu hôm nay những người này chỉ là tới gây sự bắt bớ đầu bếp , không nghĩ lấy mạng người, mà Tiểu Sơn không tính toán tốt ý định lão đại, chỉ một mặt làm bừa, thật là người không biết không sợ.


Lại nói khi Tiểu Sơn giơ búa chém, Tào Chưởng Quỹ hướng bên cạnh dịch nửa bước, giơ lên trong tay trường côn cản lại, Tào Chưởng Quỹ dù sao không như người trước mặt hơi sức lớn, bị đánh lui hai bước, thiếu chút nữa ngã xuống, dược người phía sau đỡ.

Tiểu Sơn thấy mình lần thứ nhất ra tay đã chiếm chút tiện nghi, càng thêm thích thú, giơ lên lưỡi búa to còn muốn đi chém Tào Chưởng Quỹ, Chu Mạch không nhìn nổi rồi, nếu như mình không ra, nơi này cho dù không ra mạng người cũng sẽ máu tươi tại chỗ , đến lúc đó mình cũng khó thoát. Mà nếu như chính mình ra ngoài, nhiều lắm cũng là theo chân bọn họ đi một chuyến, cùng lắm là bị giam giữ mấy ngày, mà Triệu Trọng Sơn buổi chiều hôm nay cũng sẽ đi huyện nha , hi vọng hắn có thể cứu mình ra.

Thật ra thì cẩn thận suy nghĩ, những người này không phải là muốn khiến Tào Chưởng Quỹ không buôn bán được, mất uy tín, về sau ở hoa rơi trấn chân nơi này đứng không vững, cho nên người đi đường này mục đích là làm khó Tào Chưởng Quỹ, chỉ là suy nghĩ một chút bốn thành lợi tức, cái này cùng làm khó mình cũng không khác nhau gì cả. Nghĩ được như vậy, Chu Mạch cao giọng kêu lên: "Dừng tay!"

Sau đó chậm rãi đi ra ngăn ở trước mặt mọi người, đi tới này phỉ đồ Tiểu Sơn trước mặt, nở nụ cười: "Vị huynh đệ này, ngươi chỉ là muốn dẫn ta đi, không cần thiết bị làm khó những người khác, ta đi với ngươi là được."

Tiểu Sơn nhất thời không có kịp phản ứng, nhìn nữ nhân này như thần tiên khí định thần nhàn đi tới trước mặt mình, lấy tay cầm lấy cây búa to trong tay hắn ta, sắc mặt buông lỏng đến giúp hắn buông xuống.

Tiểu Sơn này chính là một kẻ lỗ mãng, hắn nghe hết lời Chu Mạch nói mới phản ứng được, mới vừa rồi mình bị nữ nhân này làm cho khó chịu, nàng một cô gái yếu đuối mà có thể dễ dàng tháo bỏ lưỡi búa to trong tay mình xuống, làm sao có thể diện l ăn l ộn v ới anh em sau này, hắn cũng biết hảo nam không đấu nữ, lại nuốt không trôi cơn giận trong lòng này, gọi lại Chu Mạch tiếp tục đi về phía trước: "Ngươi đứng lại!"

Chu Mạch biết là hắn gọi mình, dừng bước, nghiêng đầu mỉm cười nhìn hắn, thật ra thì nàng là muốn dùng loại này mỉm cười để che giấu trong lòng ý sợ hãi, nhưng ai ngờ Tiểu Sơn xem là một loại cười nhạo, đây là cười nhạo mình tài nghệ không bằng người đấy.

Cho nên, Tiểu Sơn giơ tay lên muốn tát Chu Mạch, Chu Mạch mặc dù mang thai, nhưng mới chỉ một tháng, bản lĩnh không bị ảnh hưởng chút nào , tốc độ phản ứng một chút cũng không chậm. Chỉ là nàng vẫn không nghĩ đến hắn ta sẽ tát mình, đợi nàng phản ứng kịp, bàn tay đã đến trước mắt, nàng nhanh chóng nâng lên tay trái nắm chặt tay Tiểu Sơn đá mắt cá chân, tay trái lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tát Tiểu Sơn hai cái trái phải bạt tai. Chu Mạch bình sanh hận nhất vẽ mặt người, hôm nay vị gia này coi như là chạm tới thiết bản.

Lần này, không chỉ là Tiểu Sơn ngây ngẩn cả người, năm kẻ kia cũng ngẩn ra, chứ đừng nói mọi người phía sau Tào Chưởng Quỹ, bọn họ cũng muốn xoa mắt mình, hoài nghi mới vừa rồi thấy có phải sự thật hay không.

Chỉ là, Tiểu Sơn không ngốc lăng bao lâu, liền bộc phát, nhặt búa trên đất chém Chu Mạch, chỉ là bị người thủ lĩnh gầm lên: "Tiểu Sơn, dừng tay!" Vừa tức vừa không cam lòng buông búa.


Thật ra thì Chu Mạch dám làm như thế là đoan chắc người cầm đầu này người là một thông minh, vừa rồi hắn nhìn một cái liền biết nàng là người trợ giúp, lúc hắn dặn dò Tiểu Sơn chớ để đả thương tánh mạng người có thể nhìn ra được.

Chỉ thấy thủ lĩnh kia sau khi rống Tiểu Sơn, ôm quyền nói với Chu Mạch: "Tại hạ Lý Xuyên, xin hỏi ngươi là chị dâu họ Cao?"

Lưu manh biết võ thuật, Thần Tiên cũng không ngăn được, xem một chút người trước mắt, có thể vừa chính vừa tà, mới vừa rồi còn Phi Dương Bạt Hỗ, lúc này lại tao nhã lễ độ.

Mà Chu Mạch vẫn hoàn lễ: "Phu gia họ Triệu."

"Triệu tẩu tử, phiền toái ngài đi theo chúng ta đi một chuyến đến nha môn, giải thích rõ thức ăn này vì sao không sạch sẽ rồi trở lại." Tên thủ lĩnh tiếp tục khách khí.

Còn dư lại một phòng người trợn mắt hốc mồm, không biết trong hồ lô hai người này bán thuốc gì, rõ ràng là hai bên đối địch giờ lại như bằng hữu.

Chu Mạch mỉm cười, dùng tay làm dấu mời, Tào Chưởng Quỹ tiến lên kéo lấy ống tay áo nàng, Chu Mạch lại nghiêng đầu lắc đầu, nhỏ giọng muốn hắn yên tâm, chờ Trọng Sơn trở về rồi t ính.

Lý Xuyên mới vừa rồi thấy Chu Mạch dễ dàng đánh Tiểu Sơn một tráng niên hai bạt tai, biết nàng có chút công phu, mà cũng không thấy khẩn trương chút nào, trong lòng đã suy đoán nữ nhân này là một nhân vật, cho nên cũng không muốn làm khó nàng, chỉ làm xong việc hôm nay người ta giao cho là đ ủ.

Vì vậy sáu đại hán thêm một vòng mạch bảy người đi ra phòng bếp, đi theo ở đằng sau một nhóm lớn người Tào gia, rồi lại ngại vì Chu Mạch dặn dò không thể tiến lên.

Tác giả có lời muốn nói: cám ơn trong gió lá cây địa lôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.