Đại Nam Tử Tiểu Nàng Dâu

Chương 69




"Phỏng đoán của nàng trước đó rất đúng, Hoàng môi bà này quả thật được tiểu nhân nhờ, mẹ đã hỏi rõ ràng rồi, trên đường về hai chúng ta cũng thương lượng sơ sơ thủ đoạn để ứng phó, tối về ta nói tỉ mỉ cho nàng, bây giờ trước tiên nên ứng phó chuyện của Phúc Mãn lâu." Triệu Trọng Sơn sợ nàng lo lắng, sau đó lại muốn đến nha môn chuộc người, trước tiên chỉ an ủi Chu Mạch mấy câu, chi tiết cụ thể buổi tối sẽ nói cho nàng từng chút một.

Nghe Triệu Trọng Sơn nói như thế, Chu Mạch mới nhớ tới giờ phút này không phải lúc chàng chàng ta ta, sau phòng bếp ở lầu dưới, còn có một đám người đang chờ.

Bọn họ còn chưa tách ra, tiếng gõ cửa đã truyền tới, Tiểu Chung ở bên ngoài nói: "Triệu đại ca, chị dâu, Lưu phô đầu tới, chưởng quỹ mời hai người đi xuống một chuyến."

Lúc tiếng gõ cửa vang lên Triệu Trọng Sơn đã nâng hông của Chu Mạch để cho nàng đứng lên, đợi Tiểu Chung nói xong hắn đã đứng bên cánh tay của Chu Mạch, vẻ mặt cũng biến thành nghiêm túc, Chu Mạch nhìn hắn như thế không nhịn được giễu cợt, hắn cũng không để ý nàng, trực tiếp đi mở cửa.

Tiểu Chung thấy Triệu Trọng Sơn mở cửa, liền bẩm báo: "Triệu đại ca, Lưu phô đầu đã tới, chưởng quỹ tiếp đãi ở lầu dưới, mời đi một chuyến."

Triệu Trọng Sơn gật đầu, để Tiểu Chung ở trước mặt dẫn đường, nghiêng đầu nói một tiếng với Chu Mạch rồi xuống lầu, Chu Mạch nghĩ thầm lấy danh hiệu Tham tướng lúc trước của Triệu Trọng Sơn, chắc là trấn được Lưu phô đầu, nàng chỉnh sửa lại y phục, cũng đi xuống lầu.

Nhưng không thấy mấy người bọn họ ở dưới lầu, ngược lại nhìn thấy còn có hai ba bàn khách, phải đến sau bếp nhìn một chút, một ngày làm hòa thượng sẽ phải đánh chuông một ngày.

Vừa mới mở cửa sau của phòng bếp ra, Chu Mạch đã cảm thấy ánh mắt của người trong phòng liền phóng về phía mình, mới vừa rồi chính mắt bọn họ thấy trượng phu của Chu Mạch uy phong ra sao, cho nên hiện tại ánh mắt nhìn Chu Mạch cũng lộ ra lục quang, có sùng bái, có tôn kính, có ngạc nhiên, còn có hâm mộ.


Đang lúc trong đôi mắt nhỏ của Chu Mạch có chút lâng lâng, thấy một đại thúc trung niên mập mạp mới vừa rồi ở phòng bếp chưa từng thấy qua đi lên ân cần hỏi "Vị này chính là Triệu tẩu tử sao?"

Đầu tròn, cổ to, nhất định là đầu bếp; Chu Mạch nhớ lại một câu nói của Triệu Đại Hốt Du, trong lòng đã đoán được người trước mắt là ai, chỉ gật đầu nói vâng.

"Tại hạ chính là đầu bếp chính của nơi này, ta họ Trần, gọi ta lão Trần là được, chuyện hôm nay còn phải cảm tạ Triệu tẩu tử cùng tướng công nhà ngươi!" Trần sư phó chắp tay thi lễ nói lời cảm tạ, rất có xu thế cúi xuống, Chu Mạch vội vàng tiến lên đỡ ông dậy, để một người đáng tuổi cha mình làm như thế, thật sự không ổn.

"Trần sư phó, không cần đa tạ, ta cùng vợ chồng Tào chưởng quỹ đều là bạn tốt, giúp chút ít là nên, nhưng ngàn vạn lần người đừng khách khí với ta như thế, ngại chết ta." Chu Mạch đỡ hắn dậy sau đó liên tục khoát tay, thấy đầu bếp chính trong bếp bây giờ đã trở về, mình cũng không có đất dụng võ, muốn trước tiên đến khách sạn Phúc Lâm cùng Tào phu nhân trò chuyện một chút, chờ sau khi Triệu Trọng Sơn trở lại cùng nhau về nhà là được.

Chu Mạch không dự định đi xem Triệu Trọng Sơn nói chuyện với Lưu phô đầu ra sao, dù sao đó cũng là chyện của nam nhân, bây giờ lòng tin của nàng đối với Triệu Trọng Sơn đã cao vạn trượng.

Nói một tiếng với Tiểu Chung trước mặt, để hắn chờ sau khi Triệu Trọng Sơn ra ngoài nói cho hắn biết mình đi trước đón Đông Nhi, ở khách sạn Phúc Lâm chờ hắn. Tiểu Chung đồng ý, lại bức thiết đưa nàng ra khỏi cửa chính của Phúc Mãn Lâu, vốn đề nghị để một tiểu nhị đưa nàng đi, Chu Mạch không chịu, cười nói mình cũng không phải thiên kim tiểu thư gì, cho dù muốn cũng muốn nha hoàn a, Tiểu Chung khổ sở nói trong tiệm thật đúng là không có nha hoàn, Chu Mạch liền cười rời đi.

Chu Mạch đến khách sạn Phúc Lâm tìm Tào phu nhân và Đông Nhi không nói, lại nói Triệu Trọng Sơn bên này, sau khi Chu Mạch đi theo Tiểu Chung xuống lầu, hắn liền thấy Lưu Hải cùng Tào chưởng quỹ đang sóng vai đứng dưới lầu.

Lưu phô đầu nghe được cầu thang truyền tới tiếng bước chân, cũng ngẩng đầu nhìn Triệu Trọng Sơn, vội vàng tiến lên đón, nhưng không giống như Lý Xuyên mới vừa rồi quỳ một gối xuống lạy như vậy, mà chắp tay ôm quyền nói một tiếng: "Triệu Tham tướng!"


Thái độ không giống như đối với Lý Xuyên, Triệu Trọng Sơn bước nhanh xuống lầu, lễ độ giống như quanh co, "Lưu thiên hộ!" Sau khi hai người nói xong ba chữ thì không nói một lời, nhưng ánh mắt lại giằng co, Tào chưởng quỹ ở một bên dường như có thể cảm nhận được khí thế trong ánh mắt của hai người, hai người trước mắt đều không phải là người mình có thể so sánh, Tào chưởng quỹ cũng là một người thức thời, biết hai người đứng ở trước mặt mình bây giờ đều không thể coi thường được, liền mở miệng mời hai người bọn họ tới phòng chính nói chuyện.

Lưu phô đầu và Triệu Trọng Sơn đều gật đầu đồng ý, Lưu phô đầu còn dẫn đầu nói một chữ "Mời", ba người một hàng đi đến phòng chính.

Vào phòng chính, sau khi phân chủ khách ngồi xuống, Triệu Trọng Sơn mở miệng trước: "Lưu phô đầu, ta cùng Tào huynh mới vừa rồi còn thương nghị định đến nha môn thăm huynh, ai ngờ huynh lại tới trước." Nói xong nhìn chằm chằm hắn, nhưng cũng không hỏi hắn tới đây là vì chuyện gì.

Nghe Triệu Tham tướng đã từng là người lãnh đạo trực tiếp hôm nay khách khí gọi mình một tiếng Lưu phô đầu, Lưu Hải cảm thấy khí lạnh trong lòng vọt lên, đối với luồng khí cực lạnh bên ngoài, trong lòng hắn bây giờ còn lạnh hơn, sợ là mình đã không biết đã đắc tội vị trước mặt này.

Nghĩ như vậy, Lưu phô đầu ngồi không yên, mặc dù hắn không sợ Triệu Trọng Sơn, nhưng hắn sợ nguồn thế lực sau lưng Triệu Trọng Sơn, mười Lưu phô đầu cũng không đủ để người sau lưng của hắn giẫm một cước, vì vậy Lưu phô đầu vội vàng đứng dậy rất ngay ngắn quỳ một gối xuống muốn thi lễ với Triệu Trọng Sơn, trong miệng cũng nói, "Tham kiến Triệu Tham tướng!"

Triệu Trọng Sơn sao có thể để cho hắn quỳ xuống thật, nếu như hôm nay Lưu phô đầu thật sự quỳ xuống, như vậy sau này hắn ở Lạc Hoa trấn cũng không tiện lưu lại, mới vừa rồi hắn nói như vậy chỉ là trong lòng nghĩ cho đối phương một chút áp lực. Cho nên nhìn Lưu phô đầu muốn hành lễ, vội vàng tiến lên đỡ thân thể hạ xuống của hắn, trong miệng vội vàng trách cứ: "Lưu phô đầu, ta sớm đã không phải là Tham tướng gì, không thể nhận đại lễ này."

Không chỉ đỡ Lưu phô đầu dậy, Triệu Trọng Sơn còn kính mời hắn ngồi xuống, kết quả không đợi Triệu Trọng Sơn mở miệng, Lưu phô đầu đã bắt đầu tự trách: "Triệu huynh, ta thật sự không biết Phúc Mãn Lâu có chút quan hệ với huynh, nếu biết như vậy, cho dù cầm đao đặt lên cổ ta, ta cũng sẽ không bắt bớ người nơi này. Giải quyết không thỏa đáng, kính xin Triệu huynh tha lỗi. Mới vừa rồi người đã thả về cho Tào chưởng quỹ, về sau tiệm này huynh yên tâm, có Lưu Hải ta ở đây, con ruồi nhỏ cũng sẽ không bay vào được."


Thấy hắn nói như thế, Triệu Trọng Sơn đứng dậy nháy mắt với Tào chưởng quỹ, hai người đồng thời đứng dậy, khom người với Lưu phô đầu một cái, trong miệng liên tục cảm tạ. Tào chưởng quỹ càng thêm khom người sau đó móc ra ngân phiếu năm mươi lượng từ trong tay áo, đôi tay đưa cho Lưu phô đầu, ngay trước mặt Triệu Trọng Sơn, Lưu phô đầu nào dám nhận, hai người cứ đùn đẩy nhau mấy cái như vậy, cuối cùng vẫn là Triệu Trọng Sơn mở miệng nói: "Lưu phô đầu, những thứ này là cho các huynh đệ khổ cực tuần tra, bọn họ chống chọi với mặt trời gay gắt, luồng khí cực lạnh tỏa ra, số phí vất vả này không tính là cái gì, sau này vào ngày lễ tết chúng ta nhất định đúng hạn dâng phí vất vả lên cho mọi người, kính xin Lưu phô đầu nhất định phải nhận lấy!"

Lúc Triệu Trọng Sơn nói lời này ngôn từ khẩn thiết, còn có chút nghiêm nghị, Lưu phô đầu thấy thế chỉ đành phải nhận lấy trước, nghĩ thầm sau này mình bảo bọc Phúc Mãn Lâu nhiều là được.

Nhận bạc, Lưu phô đầu cũng không lưu lại thêm, chỉ nói trong nha môn còn có chuyện, phải cáo từ trước, hôm nay cũng biết chỗ Triệu Trọng Sơn ở, sau này chắc chắn tới cửa bái phỏng.

Triệu Trọng Sơn lại cùng Tào chưởng quỹ hai người ở trong phòng thương nghị một lúc, chủ yếu là phân tích chuyện Lưu phô đầu cùng Lý Xuyên hôm nay, hai người kết luận sau lưng nhất định là có người làm chuyện xấu, mặc dù bây giờ chuyện này đã giải quyết, nhưng người làm chuyện xấu ở sau lưng nhất định phải tìm được, như vậy mới có thể đề phòng, hôm nay đối phương vẫn công khai tới quấy rối, chỉ sợ sẽ có ngày chuyện ở sau lưng bỏ độc vào cơm canh sẽ xảy ra, như vậy thì khó lòng phòng bị. Cuối cùng hai người nhất trí cho rằng chuyện này nhất định có quan hệ với Quảng Nguyên Lâu, cho ra kết luận. Triệu Trọng Sơn nói nếu không được cũng có thể tìm người giải hòa, hai nhà giải hòa, không thể vẫn căng thẳng như vậy, càng không thể phái người bắt chước đến Quảng Nguyên Lâu gây sự. Như vậy sau này hai nhà hoàn toàn trở mặt, đối với hai nhà đều không phải là chuyện tốt gì.

Tào chưởng quỹ nói chuyện này cũng không làm phiền Triệu Trọng Sơn, hắn tự có biện pháp cùng chưởng quỹ Quảng Nguyên Lâu nói ổn thỏa chuyện như vậy.

Thấy lòng tin của Tào chưởng quỹ tràn đầy như thế, Triệu Trọng Sơn cũng không quản, dù sao đây không phải cửa hàng của mình, nói thêm nữa cũng không tiện, chỉ đứng dậy cáo từ muốn đi tìm Chu Mạch, Tào chưởng quỹ ngăn cản hắn, lấy ra một trang giấy từ ống tay áo, đưa cho Triệu Trọng Sơn.

"Trọng Sơn, hôm qua chuyện ta ở nhà huynh đã đồng ý, tuyệt không đổi ý, đây là tài liệu sáng sớm hôm nay đã viết xong, xin hãy nhận lấy, trong này viết người được lợi ích là tên của vợ chồng hai người các ngươi. Nếu như không phải nhờ hai người các ngươi, cửa hàng của ta đây bây giờ trước tiên đã không có người." Tào chưởng quỹ nói xong có chút cảm động, sáng hôm nay lúc hắn viết tài liệu vẫn còn có chút đau lòng, bây giờ đã nhìn thấu, sau này có nhiều chỗ mình vẫn phải dựa vào Triệu Trọng Sơn, chính mình chia bốn phần lợi cho hắn, tuyệt không thua thiệt.

Triệu Trọng Sơn nhận lấy rồi liếc nhìn, biết được mấy chữ đứt quãng, cũng không từ chối, chỉ nói trước thay Chu Mạch nhận lấy, cảm tạ Tào chưởng quỹ. Nói xong cũng đứng dậy cáo từ, chuẩn bị gọi thê nữ về nhà.


Tiểu Chung vừa mới thấy Lưu phô đầu trước đó như hung thần ác sát, bây giờ lại vẻ mặt ôn hòa đi, biết bọn họ sắp kết thúc rồi, thì nhón chân lên chờ, thấy Triệu Trọng Sơn ra ngoài liền vội vàng tiến lên thuật lại lời Chu Mạch dặn dò cho Triệu Trọng Sơn, nói tiếng cảm tạ, Triệu Trọng Sơn liền đến khách sạn Phúc Lâm.

Chu Mạch đến khách sạn Phúc Lâm, Đông Nhi đang ở trong phòng chơi với hai tiểu tử Tào gia, hai đứa bé nam đang dạy chữ cho nàng, tiểu cô nương cũng học nghiêm túc, Chu Mạch thấy trong lòng vui vẻ, tính toán chuyện dạy khuê nữ biết chữ phải đề cập mỗi ngày, không thể kéo dài được nữa.

Tào phu nhân đã được thông báo sớm, cũng ra cửa nghênh đón, sau khi Chu Mạch theo nàng vào nhà, liền hỏi nàng thì ra là sách nhập môn của hai tiểu tử Tào gia dùng còn giữ lại, tự mình muốn cho Đông Nhi nhập môn.

Đã được người trong tiệm mới của mình bẩm báo, bây giờ Tào phu nhân đối với vợ chồng Chu Mạch cũng đang cảm kích, vội vàng bảo nha hoàn đi tìm, nói không tìm ra được phải đến học đường mua chút nữa, ngày khác đưa về Triệu gia thôn cho nàng, Chu Mạch liên tiếp khoát tay nói không dùng, kết quả thật đúng là để cho các nàng tìm ra mấy quyển, sau khi Chu Mạch xem cảm thấy một năm đã đủ dùng, nhận lấy xong, hai người lại ngồi xuống tán gẫu.

Cho đến lúc Triệu Trọng Sơn tới đây bảo các nàng về nhà, Tào phu nhân còn khẩn thiết mời lưu lại dùng cơm, nhưng bọn Chu Mạch vô luận như thế nào cũng không ở lại đây ăn cơm, sắc trời cũng không khuya lắm, về nhà nấu cơm còn kịp.

Bởi vì Triệu Trọng Sơn vội vã tới trấn trên, để xe ngựa ở nhà Trần thị, một nhà ba người chỉ có thể chen lên cùng con ngựa, chỉ là không giống với Triệu Trọng Sơn vừa trở về, Chu Mạch hoàn toàn không khẩn trương, mà là mừng rỡ kích động vùi trong ngực hắn, trước mặt ôm Đông Nhi, còn mặc cái áo khoác chắn gió, bây giờ nàng chỉ cảm thấy vừa ấm áp vừa thỏa mãn.

Ngồi ở trong ngực Triệu Trọng Sơn, nhìn người đi trên đường chỉ có một nhà mình, Chu Mạch chợt nổi lên tâm tư trêu chọc hắn, cố ý đem cái mông cọ tới cọ lui, cũng không lo lắng té xuống, dù sao Triệu Trọng Sơn cũng ôm chặt lấy hông của mình.

"Nữ nhân, nàng hãy đàng hoàng một chút!" Triệu Trọng Sơn ở bên tai nàng nghiến răng nghiến lợi nói, mà Chu Mạch đã cảm thấy rõ ràng một vật cứng chống đỡ cái mông của mình, trong lòng hài lòng một hồi, quay đầu lại cắn lỗ tai hắn nói: "Không đàng hoàng, thì thế nào?"

Tác giả có lời muốn nói: rất nhiều độc giả đều nói Triệu Trọng Sơn là một nam nhân biến thái điển hình, ha ha ta đồng ý, ta rất thích nam nhân biến thái.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.