Edit: Nhan Như Song
Lúc Lý thị nói cho bà bà trên mặt chất đầy nụ cười, ngược lại nghênh hợp đại quá niên này.
Nhưng Chu Mạch nghe sắc mặt cũng không vui mừng, nàng vốn là bởi vì cơm ăn không ngon mà trong bụng kêu đấy.
Lý thị chính là một con Tiểu Cường đánh không chết a, trước vô luận trở mặt với mình như thế nào, qua một đoạn thời gian nàng luôn có thể hoặc vui vẻ ra mặt hoặc vênh váo tự đắc đến trước mặt mình nói chuyện. Không biết là nên bội phục da mặt của nàng dày, hay là nên bội phục sự rộng rãi của nàng đây.
Tôn Thị cũng đã sớm biết chuyện Chu Mạch ở trấn trên đặt mua nhà, nhưng nhìn nhi tử Triệu Trọng Sơn không nói gì, bà cũng không lên tiếng, trải qua chuyện lần trước Chu Mạch tới Lão Viện quậy một phát, trong lòng bà có chút sợ, con dâu thứ hai này càng ngày càng không dễ gây khó dễ, sau lại suy nghĩ hơn nửa năm này tới nay, bà dường như chưa từng gây khó dễ được nàng, lại nghĩ, ba con dâu đều không phải là đèn đã cạn dầu.
Càng nghĩ trong lòng Tôn Thị càng thấy thê thảm, nhìn con dâu nhà người ta thấy mẹ chồng cũng như chuột thấy mèo, chỉ có ba con dâu nhà mình ngoài mặt đối với mình một mực cung kính, sau lưng đều không nghe bà.
Chỉ là cũng may Tôn Thị là một người hiểu chuyện, hơn nữa trượng phu Triệu Đại Ngưu ở bên cạnh khuyên can, cuối cùng cũng nghĩ thông, không sợ mình thì cứ không sợ đi, dù sao các con đều hiếu thuận, cũng chia nhà, để cho chính bọn họ sống cuộc sống của mình đi.
Đêm 30 hôm nay, mọi người thật vui mừng tụ tập cùng nhau ăn cơm, Tôn Thị cũng vui vẻ, đặc biệt là nhìn đại tôn tử trắng mập, hai cô con dâu còn lại bụng cũng ưỡn lên, bà lại càng cảm thấy hài lòng.
Mà lúc này đây, ánh mắt Lý thị thế nhưng không có đưa ra loại chuyện như vậy, trong lòng Tôn Thị có chút không thoải mái, cái người này không phải phá hư không khí sao.
Nhưng trên mặt bà không có chút biểu hiện nào, tiếp tục cười nói cho Lý thị: "Nhà Lão đại, ngươi nói cực kỳ, tương lai Lai Phúc muốn đi học tham gia cuộc thi, không chừng Triệu gia ta tương lai còn có một Trạng Nguyên!" Tôn Thị cười ha hả, muốn nói sang chuyện khác.
Lý thị cho là Tôn Thị hiểu lầm ý của mình, vội vàng thu hồi nụ cười trên mặt nói: "Mẹ, đi học là phải tốn tiền, hơn nữa đi thi lộ phí càng phải thêm. Cho nên mới nghĩ mướn phòng ốc nhà nhị đệ làm mua bán nhỏ, cũng trữ chút tiền cho Lai Phúc."
Trong lòng Tôn Thị hi vọng nàng dâu của Đại Nhị nên dừng việc này lại, không cần dây dưa, không ngờ nàng cũng còn hăng hái, nhưng gừng dù sao vẫn là cay xè, lời nói của Tôn Thị cũng nối tiếp: "Cái này ngươi phải cùng người nhà nhị đệ của ngươi thương lượng mới phải!"
Nàng dâu của Đại Nhị cùng con dâu thứ hai hôm nay cũng không nên đắc tội, Tôn Thị không thể làm gì khác hơn là đá bóng sang chỗ khác.
Chu Mạch vốn đang gửi hy vọng vào trên người mẹ chồng, ngược lại không có trông cậy vào bà đem chuyện như vậy đẩy cho mình, nhưng là tối thiểu không nên để cho Lý thị ở lúc giao thừa nói chuyện này a.
Không ngờ cuối cùng mẹ chồng vẫn còn đá quả bóng đến chỗ nàng, cười khổ một cái, lòng Chu Mạch nói dựa vào người vĩnh viễn không bằng dựa vào chính mình. Nàng thê một mắt Triệu Trọng Sơn, trước khi Lý thị tìm đến nàng có hướng hắn đề cập tới một lần,Triệu Trọng Sơn chỉ nói tòa nhà là của ngươi, chính ngươi xử lý là đủ.
Thật ra thì từ lúc mới vừa rồi Lý thị nhắc tới chuyện như vậy, Triệu Trọng Sơn ở bên cạnh vẫn còn đang uống rượu trong lòng liền có chút không thoải mái, cũng không phải cảm thấy không nên cho Lý thị thuê, chẳng qua là cảm thấy đại quá niên đến rồi, tẩu nói chuyện như vậy làm gì.
Thấy Chu Mạch nhìn mình, biết nàng đây là hỏi thăm ý kiến chính mình, mặc dù không nhẫn tâm cự tuyệt đại ca ở bên cạnh, nhưng hắn vẫn cho Chu Mạch một ánh mắt khẳng định, ý là vô luận nàng làm cái gì, mình cũng ủng hộ.
Lấy được sự ủng hộ của Triệu Trọng Sơn, trong lòng Chu Mạch càng thêm nắm chắc phần thắng, cười hướng Lý thị nói: "Đại tẩu tử, chuyện như vậy ngày hôm trước ta đã nói với tẩu rồi, gian phòng kia mẹ ta đã quyết định cho ta rồi, món đồ để bà mở cửa hàng cũng đặt mua đủ, cuối cùng ta không thể cự tuyệt nàng, đây chính là mẹ ruột của ta."
Thật ra thì, Chu Mạch ngụ ý là so với mẹ ruột của ta, đại tẩu tử ngươi cách quá xa, chuyện như vậy không cần thương lượng.
"Đệ muội, ta nghe nói ngươi ở nơi đó nhưng có ba gian phòng sát đường, trừ một gian mẹ ngươi muốn dùng kia ra, không phải còn có hai gian sao?" Lý thị biết mình cũng là cầu người, trên mặt mang nụ cười nịnh hót.
"Đại tẩu tử, hai gian khác đã sớm cho người ta thuê rồi, cũng có ký khế ước, nếu chúng ta đổi ý bọn họ sẽ kiện chúng ta lên công đường." Chu Mạch hù dọa nàng nói.
Lý thị còn muốn cải cọ, Triệu Bá Tuyền trong đầu vẫn đang buồn bực uống rượu chợt nâng ly rượu bỏ lên bàn, chỉ nghe bùm một tiếng, cả phòng đều yên lặng.
"Gần sang năm mới, ngươi để tất cả mọi người yên tĩnh chút có được hay không!" Triệu Bá Tuyền đỏ mắt hung hăng nói với Lý thị. Nam nhân của Triệu gia lúc uống rượu sắc mặt đều đỏ lên, cho nên kết hợp với khuôn mặt như tấm vải đỏ, lúc này vẻ mặt của Triệu Bá Tuyền thật đúng là làm cho người ta cảm thấy kinh khủng.
Lý thị vốn đã há mồm lại nghẹn trở về, kể từ sau khi mang thai Lai Phúc, Triệu Bá Tuyền chưa từng nổi bão đối với nàng, bất quá chỉ một lần này cũng dọa được nàng.
Hơn nữa, mọi người trong phòng đều không hề thoải mái, giống như đều ở đây trách cứ Lý thị không chọn lựa thời điểm, Lý thị thấy vậy thế nhưng cũng không có tức giận, mà là cười cười nói: "Mọi người ăn cơm, ăn cơm." Sau đó cúi đầu gặm bánh bao.
Tôn Thị thấy thế vội vàng bảo mọi người dùng bữa, uống rượu uống rượu, muốn không khí khẩn trương nặng nề mới vừa rồi trở nên sôi nổi, hoàn hảo mấy tiểu cô nương cũng đều tương đối có tinh thần, vẫn hào hứng ăn cơm, hơn nữa Lai Phúc thỉnh thoảng cười một tiếng, giống như chuyện mới vừa rồi không có xảy ra.
Ăn cơm xong, Triệu Trọng Sơn trước tiên đưa Chu Mạch đang mang thai cùng Đông Nhi đang ngủ gà ngủ gật về nhà, sau đó lại trở về Lão Viện gác đêm.
Thời gian náo nhiệt cũng trôi qua thật nhanh, cho tới trưa mùng một ở trong thôn đi khắp hang cùng ngõ hẻm chúc tết, buổi chiều thu thập một chút, sáng sớm ngày thứ hai phải đến nhà mẹ chúc tết.
Lúc gần sang tết Trần thị liền nghe Chu Mạch khuyên, không bán rau mầm nữa, trời giá rét đông lạnh không kiếm được tiền không nói, hàng xóm ăn tết cũng đều phải đưa một chút, cho nên hai mươi tám tháng chạp ngày đó bà liền đóng cửa việc làm ăn này.
Chu Bình ở đầu đường chờ bọn họ, xa xa liền phất tay với Triệu Trọng Sơn đang đánh xe ngựa.
Trần thị từ sáng sớm đã bận rộn ở trong phòng bếp, mời được một người cháu ở Tiền viện đến làm khách.
Buổi ăn trưa náo nhiệt vui mừng đương nhiên không cần phải nói, Triệu Trọng Sơn hét đánh xe ngựa đều không ổn, cuối cùng vào cuối tuần vẫn là mình ra trận, thường ngày nàng thấy Triệu Trọng Sơn đuổi khá hơn rồi, cũng học được nhiều, hơn nữa con ngựa già nhà mình rất là ngoan ngoãn.
Bởi vì hai thôn cách nhau không xa, cho nên khi bọn họ về đến nhà mặt trời mới vừa ngả sang hướng tây, cả nhà ba người bọn họ lại vội vàng đến Lão Viện, bởi vì hôm nay đại tỷ của Triệu Trọng Sơn Triệu Xuân Hoa cùng tiểu muội Triệu Thu Diệp cũng trở về nhà mẹ, giờ phút này bọn họ hẳn là chưa trở về.
Nói về đại tỷ của Triệu Trọng Sơn, Chu Mạch xuyên qua hơn nửa năm, trừ ở bữa tiệc của Triệu Lai Phúc gặp một lần, chỉ nhớ rõ sắc mặt không tốt lắm, luôn là vẻ trầm mặc. Lần đồ cũng không nhìn thấy nam nhân của nàng, chỉ một mình nàng mang theo bọc quần áo bắt kịp xe ngựa. Sau đó liền chưa từng thấy qua, chỉ biết là cách thôn Triệu khá xa, cho nên không có phương tiện về nhà mẹ đẻ, mà quy củ của nhà chồng cũng nhiều.
Lúc ấy sau khi Chu Mạch nghe Hứa thị nói còn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao quy củ ở nhà mẹ của đại tỷ còn nhiều hơn, đều là người làng quê có thể có quy củ gì, nhưng mà sau đó lại không hỏi kỹ.
Chờ một nhà ba người Chu Mạch đến Lão Viện, phát hiện không khí rất là không đúng. Nhà lão đại đã về nhà mẹ, bây giờ còn chưa trở lại, lão tam ở trong nhà bởi vì phải đãi khách cộng thêm Hứa thị mang thai nên hôm nay không về nhà mẹ đẻ.
Vào phòng, Triệu Đại Ngưu rất ít hút thuốc mặt trầm muộn đang hút thuốc lá, Tôn Thị cũng mặt ủ mày ê.
Mà Triệu Hà thúc ngồi ở một bên bộ mặt cũng bực bội, vợ chồng Triệu Thu Diệp bọn họ cũng xoa nắm tay.
Chỉ thấy được một mình Triệu Xuân Hoa khô gầy cùng một trai một gái ở sau lưng co rúm lại mà đứng, lúc Chu Mạch giống như thấy nàng đang thút thít, chỉ là thấy bọn họ tới vội vàng nhịn được, nâng đôi mắt đẫm lệ mông lung lên miễn cưỡng cười chào hỏi cho bọn họ.
Triệu Trọng Sơn vốn thật cao hứng tới Lão Viện, muốn cùng tỷ muội đã lâu không gặp mặt ôn lại chuyện cũ, phát hiện tình cảnh như thế đầu tiên hắn là sửng sốt.
Triệu Trọng Sơn trầm giọng hỏi: "Đại tỷ! Ngươi sao vậy? Có người khi dễ tỷ à?"
Chung quy là đệ đệ ruột của mình, cho dù mấy năm không gặp mặt, nghe được sự quan tâm thăm hỏi của hắn, Triệu Xuân Hoa mới vừa thu hồi nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Tôn thị ở bên cạnh cũng khóc theo, đau lòng cho con gái ruột của mình chịu nhiều cực khổ như vậy, vừa khóc vừa nói: "Đều tại ta, ban đầu lúc đính hôn cho ngươi nếu kiên định chút, sẽ không để cho bà nội của ngươi quy định sẵn cuộc hôn nhân uất ức này, làm hại ngươi giờ phải chịu khổ. "
Người vì sĩ diện, nghe được trong lời nói của Tôn Thị oán trách mình vô dụng, Triệu Đại Ngưu đang rút điếu thuốc ra chợt dừng lại, hắng giọng một cái, nhưng nhìn bộ dạng của con gái lớn, hắn cũng là một câu phản đối đều không nói ra được.
Rốt cuộc là thế nào? Triệu Trọng Sơn có chút nóng nảy, Triệu Xuân Hoa là lão đại trong nhà, so với Triệu Trọng Sơn lại lớn hơn bảy tám tuổi, có thể nói Triệu Trọng Sơn trên căn bản là do đại tỷ nuôi lớn, hôm nay nhìn đại tỷ kính yêu của mình chịu uất ức như thế, sao hắn có thể không nóng nảy chứ.
Chu Mạch thấy thế, hiểu rằng nếu muốn từ trong miệng Tôn Thị hoặc là Triệu Xuân Hoa biết ngọn nguồn câu chuyện là quá chậm, nhìn hai người càng khóc càng lợi hại, nàng kéo tay áo củaTriệu Trọng Sơn, nói cho hắn biết đừng nóng vội, sau đó nghiêng đầu hỏi Triệu Hà thúc ở hiện trường coi như tương đối tỉnh táo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Người Hoàng gia quá thiếu đạo đức rồi, thường ngày bắt đại tỷ làm việc đi sớm về tối không nói, Hoàng Cự Nhân còn cùng quả phụ trong thôn câu kết làm bậy, đại tỷ bị người trong thôn chế giễu không nói. Năm trước nói ra một câu đã bước sang năm mới rồi, bảo hắn thu liễm chút liền rước lấy một trận đánh tàn nhẫn của hắn, trên cánh tay đều là vết xanh vết tím đấy! Triệu Hà thúc nói xong cuối cùng thế nhưng cũng có chút nghẹn ngào, vội vàng dừng lại nghiêng đầu dùng sức bức nước mắt về.
"Hoàng Cự Nhân thật không phải là người, đánh đại tỷ không nói. Đại niên mùng hai là ngày về nhà mẹ đẻ, đứa con rể như hắn cũng không về, rốt cuộc hắn có ý gì a?" Lòng Triệu Thu Diệp đầy căm phẫn mắng.
Cái mắng này của nàng dẫn tới rất nhiều người trong phòng đồng tình, Tôn Thị, Triệu Hà thúc cũng gia nhập hàng ngũ mắng người, ngay cả Triệu Đại Ngưu vẫn luôn trầm mặc cũng không nhịn được mắng một câu, mặc dù Chu Mạch mới tới, nghe Triệu Hà thúc nói cũng rất là tức giận, cũng tham gia náo nhiệt theo, mắng tên đàn ông bạc tình đó mấy câu.
Triệu Trọng Sơn coi như là hiểu vì sao đại tỷ lại như vậy, hắn không có tham gia, mà là cúi đầu trầm tư chốc lát, đợi sau khi mọi người tâm tình lần lượt kích động bình tĩnh lại hắn mới chậm rãi mở miệng: "Đại tỷ, hôm nay tỷ không phải về, bọn nhỏ cũng không cần trở về. Ngày mai chúng ta xem Hoàng Cự Nhân có tới gọi các người hay không, nếu như hắn không đến, ngày mai bảo đại ca cùng Hà thúc chúng ta đi một chuyến tới nhà tỷ, ngược lại ta muốn xem hắn có gì để nói."
Kiếp trước Chu Mạch có một đệ đệ, đối với loại tỷ đệ tình thâm cảm thụ cũng tương đối rõ ràng, khi đó nếu ai khi dễ đệ đệ của mình, nàng đều có thể cầm cây côn đánh tới nhà người ta.
Cho nên đối với phản ứng của huynh muội Triệu gia hôm nay cũng rất dễ hiểu, Triệu Thu Diệp cũng la hét muốn đi theo, càng nhiều người thì lực lượng càng lớn.
Tiếp đó, người một nhà lại nói rất nhiều Triệu Xuân Hoa làm trâu làm ngựa Hoàng gia như thế nào, càng nói càng tức và phẫn nộ, lại nói nếu như ngày mai người nọ tới thì nên giáo dục hắn như thế nào, nếu như không đến từ nay trở đi nên xử lý nhà hắn như thế nào.
Cuối cùng nhìn sắc trời không còn sớm mới về nhà của mình, Triệu Trọng Sơn để đại tỷ đi theo bọn họ đến nhà mình ở, cũng đúng, ba chỗ ở của Triệu gia cũng tương đối nhiều như phòng ốc trong nhà Triệu Trọng Sơn, để khách tới có chỗ ở. Hai nhà khác đều đầy đủ, gian nhà cũ phía tây cùng phía đông kể từ khi nhà lão Đại và lão Nhị cất lương thực cùng nông cụ vào, nhất thời cũng không có cách nào ở