"Ồ, ngươi là đứa trẻ thuê mảnh gia viên của ta để trọ, có chuyện gì sao?" Lão trung niên béo ục ịch thấy nhớ mặt Ân Cửu U, hỏi nàng.
"Ân, ta muốn mua mảnh gia viên kia." Ân Cửu U không vòng vo tam quốc, trực tiếp đưa ra yêu cầu.
"Cái này..." Lão chủ nhà khó xử.
"Có vấn đề gì sao?"
"Có thì là có... Ngươi hiện đang thuê nhà của ta ba tháng a, định kỳ còn chưa tới ngươi đã muốn mua, ta làm sao có thể tính toán chứ?" Hắn làm ra vẻ khó xử nói.
"Không sao, ngươi cứ báo giá gia viên đó đi."
"Gia viên đó vốn là của hồi môn con gái ta, nêu ngươi muốn ta cũng có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi đưa ra giá cả hợp lý làm của hồi môn bù cho con gái ta."
Lần này Ân Cửu U khó xử, thà lão ra giá trước nàng còn có tính trước, nhưng ra giá trước... Bất lợi thuộc về nàng.
"Chi bằng ngài cứ việc ra giá, nếu như không được ta sẽ tìm cách." Ân Cửu U mập mờ nói.
"Nếu ngươi đã nói như vậy ta cũng thẳng thắn nói giá. Bảy vạn hoàng kim."
Vừa nghe xong giá cả Ân Cửu U liền muốn sặc nước miếng.
Hắn nói cái gì? Bảy vạn hoàng kim, không phải là bảy vạn lượng bạc đi?
"Bảy vạn lượng bạc sao? Được a, ta có thể trả." Ân Cửu U lập tức bẻ lời nói.
Bảy vạn lượng bạc đúng là cao rồi nha, cũng tương đương với bảy mươi hoàng kim rồi.
Một hoàng kim đủ cho một gia đình bình thường ăn uống không lo suốt một năm a.
"Chắc ngươi hiểu lầm gì đó rồi, bảy vạn hoàng kim không phải bảy vạn lượng bạc a." Lão bắt đầu cười tít mắt nói.
"Ngươi là đang đùa bỡn ta?" Ân Cửu U nheo mắt hỏi.
"Ta không đùa bỡn ngươi, con gái gả đi là chuyện hệ trọng, không thể chỉ vài lượng bạc là có thể nói xong, giá trị con gái ta phải là bằng hoàng kim."
Ân Cửu U muốn nói một câu, hảo vậy ngươi lấy con gái ngươi ra đây, ta đem bảy vạn hoàng kim mua nàng ta về làm a hoàn.
"Đây là gia môn của ngươi?" Ân Cửu U hít thở sâu hỏi.
"Ngươi nghĩ muốn kéo người đến đánh gia môn ta? Ta nói cho ngươi biết con trai là Phó Tướng Lĩnh giữ Kinh Phách thành nếu ngươi còn có ý định ở Kinh Phách thành thì tốt nhất nên biết thân biết phận đi."
"Phủ Ngọc gia? Hảo, Ngọc Thành, ta chỉ hỏi một câu, ngươi có bán gia viên không?"
Ngọc Thành cười bỉ ổi, "Ta bán, nhưng là ngươi mua không nổi."
"Ngươi có tin vì hôm nay mà ngươi đắc tội với công hội Trận Pháp Sư hay không?"
"Ha hả, công hội Trận Pháp Sư, trùng hợp ta cũng có quen biết với một vị Trận Pháp Sư, ngươi ở trong công hội Trận Pháp Sư là thư đồng hay học đồ? Ha, tuổi tác của ngươi cùng với tu vi Võ Đồ cấp 7 thấp kém chỉ đáng làm tạp vụ trong công hội thôi. Hừ, không có tiền thì cút, còn dám ở trước mặt ta ra oai coi chừng ta không cho ngươi sống yên ổn ở thành Kinh Phách này."
Ân Cửu U cắn môi tức giận bỏ đi. Quả thật, bảy vạn lượng hoàng kim nàng đào không ra tới! Bán tinh thạch quá nhiều sẽ bị người chú ý, đến công hội trận pháp hay luyện dược ứng tiền tháng càng không đủ.
Trước nhất về nhà, tối lại đến chỗ công hội Trận Pháp Sư.
"U Nhi sắc mặt muội không tốt, có chuyện gì sao?" Ân Thập Cửu để ý từ khi Ân Cửu U về nhà sắc mặt đều một mực âm trầm như tức giận chuyện gì đó lại chịu đựng trong lòng.
"Không có gì nha." Nàng vẫn như trước nở nụ cười khả ái đáp.
"Ca, thuốc xong rồi, trong lúc còn nóng nên uống đi." Ân Cửu U đưa bát thuốc đen còn hơn hôm qua đến trước mặt Ân Thập Cửu.
Ân Thập Cửu nhìn bát thuốc vừa to vừa nhiều lại còn một màu đen như bột than pha với nước, cái mùi nồng nặc cay gắt xông thẳng vào mùi làm hắn nuốt một ngụm nước miếng lo lắng...
"Kẹo hồ lô..." Ân Thập Cửu cố nặn ra hai hàng nước mắt làm cho đôi mắt long lanh.
"Ân, muội có mua kẹo hồ lô cho ca đây."
"Ca muốn một gánh hơn mười cây." Lần này xem muội còn có kẹo hay không.
"Hảo." Ân Cửu U cười híp mắt gật đầu.
Ân Thập Cửu, "!!!!!" Cái gì?
Từ khi nào muội muội của hắn biết hố người như vậy? Rõ ràng vẫn một bộ bảo vệ ca ca đáng yêu, vẫn luôn là đứa trẻ nghe lời... Cớ sao hố người ca ca này vậy?
Chết tiệt, chắc chắn có chuyện, rốt cuộc là kẻ nào làm muội muội ta thấy khó chịu, ta nhất quyết không tha cho hắn.
Ân Cửu U lấy ra cả gánh kẹo để trước mặt Ân Thập Cửu, hắn chỉ biết cắn răng một hơi uống hết bát thuốc.
"Ca ca uống từ từ thôi, thuốc nóng bỏng lưỡi." Ân Cửu U khuyên.
Thuốc nóng mới không thấy vị đắng đấy muội muội thân yêu của ta ơi.
Hắn khóc không ra nước mắt mà. Có muội muội nào hố ca ca như muội không.
"Ca, chúng ta đặt tên cho Âm Dương Song Hùng đi." Ân Cửu U đề nghị.
Nói đến đặt tên Ân Thập Cửu mới nhớ Âm Dương Song Hùng đi về còn chưa có đặt tên nha.
"Ân ân, đặt tên đặt tên nha." Hắn vừa ăn kẹo hồ lô để xua tan vị đắng trong miệng vừa mở miệng bô bô nói.
"Gọi là gì? Ca ca đặt đi." Ân Cửu U sủng ái ca ca hỏi.
"Muội với ta giữ một con, vậy chi bằng đổi tên bọn chúng lại." Ân Thập Cửu đề nghị.
"Đổi tên cho nhau?"
"Ân ân, đổi tên cho nhau."
"Vậy ca nói đi, muội gọi tiểu bạch hùng là gì?"
"Muội quen gọi tiểu bạch hùng, ca cũng quen gọi là tiểu hắc hùng, hai chúng ta đổi tên. Tiểu bạch hùng của muội gọi Tiểu Hắc, tiểu hắc hùng của ca gọi Tiểu Bạch, để cho chúng nó và cả chúng ta đều nhớ rõ tiểu bạch hùng còn có tiểu hắc hùng, tiếu hắc hùng còn có tiểu bạch hùng."
"Hảo." Ân Cửu U không thèm suy nghĩ đã đáp ứng. Đến khi ngẫm lại nàng mới thấy buồn cười vì cái tên.
Đặt tên Tiểu Hắc cho tiểu bạch hùng để nhớ rõ tiểu bạch hùng còn có một ca ca là tiểu hắc hùng sao? Ân, rất có ý nghĩa.
Riêng Mặc ở bên ngoài nhìn cảnh tượng ấm áp giữa hai người thì rùng mình.