Đại Năng Giả

Chương 34: Ăn độc



Cung chúc sinh thần của AgustD-93 đã qua chương mộng cảnh Di Nhi:3 sẽ không chọc nàng nữa

[Lời tác giả: Các thân ái hãy tận hưởng chương vừa rồi đi, vì các nàng sẽ không còn gặp được nam 9 thêm lần nữa đâu muahahahaha:)))]

______________________________

Từ khi trọng sinh, Ân Cửu U rất sợ ngủ, mỗi lần ngủ nàng đều mơ thấy Ân Vũ Ưu, thấy bản thân bị lăng nhục, dù ngắn hay dài nàng đều không muốn thấy.

Lần này là ngoại lệ, nàng tỉnh dậy không mang theo vẻ sợ hãi hay thù hận, trong con ngươi u tối không rợn sóng gió, nàng thong dong ngồi dậy, đôi chân chạm đất, đầu óc không ngừng tìm kiếm giấc mộng tối qua.

Rõ ràng là cảnh thô tục lại mang cho nàng cảm giác khoái lạ thay vì chán ghét.

Người nam nhân trong mộng đó... Di Nhi? Là ai? Ta chưa từng gặp qua... Còn "Tịch" là ai? Ta sao? Hắn nói hắn yêu ta, vậy "Tịch" trong miệng hắn là gọi ta? Nhũ danh?

Nói nhũ danh nàng mới nhớ, lúc nàng ba tuổi, phụ mẫu có nói đặt nhũ danh cho nàng cùng ca ca, nàng gọi là Tịch, ca ca gọi là Tà.

Nhờ có giấc mơ tối qua mới khiến nàng nhớ lại chuyện đã qua quá lâu này.

"Quả nhiên là đến mùa động dục mà." Con gái mười bốn rồi, sắp đến tuổi mười lăm có thể lấy chồng gả ra ngoài rồi, cơ thể phát triển đến mức động dục sao?

Ta phi! Lão nương sống kiếp trước còn không có tình trạng này!

Khoan đã... Từ năm bảy tuổi ta đã ở thanh lâu, năm mười tuổi trinh tiết trong trắng của nàng đã bị bán bằng tiền mất rồi, tiếp khách bảy năm trời trong thanh lâu, một ngày bị ba nam nhân cưỡi qua là chuyện thường tình, có ngày nàng phải tiếp đến mười mấy người, mỗi người đi vào đều xuất ít nhất hai lần...

Nói thẳng ra nàng có đến mùa động dục cũng chẳng dám nghĩ đến...

Sau này được Kính Hồng Quân đưa ra khỏi thanh lâu nàng mới bắt đầu tu luyện, cải lại thân thể gần bốn mươi năm, mong chờ ngày lấy hắn, lại không ngờ đến bản thân là kẻ đơn phương.

Cay đắng nhất là chuyện nàng hoài thai tạp chủng của bọn người kia, bị chính Kính Hồng Quân một cước đạp hư thai.

Có lẽ... Nàng không nên cải tạo lại thân thể khiến nó có khả năng hoài thai, nàng nên để nó như lúc ban đầu, lúc nàng ra khỏi thanh lâu.

Một đứa trẻ mới mười tuổi đã mất đi trinh tiết còn hằng ngày phục vụ ba tên nam nhân trong tình trạng cơ thể đang phát triển, khiến nàng không thể mang thai từ đó... Đây là cách làm của các mama trong thanh lâu khiến kỹ nữ không thể mang thai.

Ngay từ khi cơ thể đang phát triển liền phá hủy nó, làm tương lai cơ thể đó không còn khả năng sinh đẻ nữa. Cách làm tàn độc đối với những đứa bé bị đưa vào thanh lâu ngay từ nhỏ.

Một ngàn năm qua đi, cách làm này vẫn chưa từng bị lên án, nó vẫn được lưu truyền và được dùng trong hầu hết các thanh lâu.

Không nghĩ đến chuyện này nữa, Ân Cửu U rời phòng, nàng xuống bếp nấu bữa sáng cho Thập Cửu.

Hai người ăn uống xong tiếp tục ngày bình thường, Thập Cửu đi chơi với Tiểu Bạch và Tiểu Hắc. Ân Cửu U sợ hắn làm ra chuyện gì đó nên ở nhà.

Hai khắc qua bữa cơm nàng đi dạo trong dược viên thấy Ân Thập Cửu cùng Tiểu Bạch và Tiểu Hắc ăn dược do nàng trồng, "......."

Hắn như thường lệ đúng giờ hái độc dược, vò nát rồi ăn tươi. Ân Cửu U hốt hoảng chạy đến, hắn mới ăn có một phần, nhìn Cửu U hoảng hốt hắn chỉ có cười hì hì ngốc ngốc.

"....." Thật tình nàng không thể trách hắn lấy một lời nào. Lấy phần dược còn thừa trong tay hắn nuốt xuống bụng.

Độc tính vào người Ân Cửu U phát tán nhanh hơn Ân Thập Cửu, chưa đến hai khắc độc tính đã xâm chiếm đến kinh mạch, nàng vội vàng dùng linh lực áp chế độc dược.

"Tiểu U Nhi, muội đừng áp chế, hoặc là uống giải dược, hoặc là chịu đựng, nếu muội càng áp chế, độc tính sẽ càng mạnh hơn." Vẻ mặt Thập Cửu lo lắng nói.

Nàng nặng nề gật đầu, phá giải linh lực, độc tính đúng như Thập Cửu nói, nó mạnh hơn ban đầu, tính ăn mòn nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ lục phủ ngũ tạng.

Không thể chịu đựng độc tính hơn nữa, nàng phải hái một vài gốc dược ăn vào. Độc tính từ từ tan biến, linh lực chảy qua từng đoạn kinh mạch tẩy rửa.

"Tiểu U Nhi hay thật..." Giọng Thập Cửu trầm thấp ngưỡng mộ.

"???" Ân Cửu U không hiểu nhìn hắn.

"Dù đau đớn nhưng muội chưa từng biểu lộ bản thân đang bị đau, nhiều lúc muội chỉ cau mày hay thở dài một hơi sau liền im lặng nhẫn nhịn." Dù là kiếp trước hay kiếp này.

Bị người đánh nàng không la, bị người dùng chủy thủ đâm vào người nàng chỉ cau mày, mãi đến khi bị người róc thịt nàng mới đau đớn mà hét lên.

Hắn nhớ, kiếp trước nàng vì bảo vệ hắn đến mạng không cần, vì ước mơ của người yêu chấp nhận nhảy vực cao một ngàn hai trăm mét xuống khiến xương gãy đoạn vô số, nếu không có dị năng chắc chắn nàng đã chết, nhưng không tránh khỏi việc nằm viện sáu tháng.

Nàng lúc đó quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức không còn cảm nhận đau đớn. Kẻ thù lấy hắn đe dọa nàng cắt mười đường lên tay trái, nàng không chút do dự rạch mười đường to dài bằng chủy thủ lên tay trái, mày không cau, mặt không đổi sắc, miệng không rên lấy một tiếng càng đừng nói đến việc hét lên.

Kẻ kia nói nàng điên, nàng cười nhạt đáp lại, chỉ cần là vì người bên cạnh ta, có chết đã là gì.

Hắn không quên, không quên những lúc nàng lạnh nhạt vô tình, những lúc cười ấm áp sủng ái người bên cạnh, lúc săn sóc ôn nhu, vô số lần cường ngạnh trước cái chết, không quan tâm đến thân thể có ra sao, có tàn phế hay bại liệt, nàng chỉ biết đến người bên cạnh.

Để rồi gặp phải cảnh tượng "trời tru đất diệt", hắn hỏi nàng, có nghe qua câu nói người không vì mình trời tru đất diệt không.

Nàng đáp, vì người bên cạnh bị trời tru đất diệt thì ta diệt trời tru đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.