Dược Già Nam kích động chạy theo phía sau Lý Hồng Nguyên bị Dược Nguyên Nhiên kéo lại, nàng trầm giọng khẽ nói, "Đệ mà mang vẻ mặt trẻ con này đi gặp hoàng thượng thì đừng có nhận tỷ tỷ này nữa."
Dược Già Nam lập tức trang mặt lạnh, hai tay chấp sau lưng, vẻ mặt nghiêm nghị, chậm rãi bước chân hướng về Kim Long điện.
Thấy đệ đệ nhà mình trang khá tốt, nàng yên lòng cùng ba người còn lại đi theo đến Kim Long điện.
Nếu Ân Cửu U thật sự có thiên phú tinh thần lực như Dược Già Nam, bọn họ rất chào đòn "hắn" đến Dược Tháp, không chỉ là Dược Tháp, mà còn có thể đến cả Dược Trấn, chỉ cần thành tựa tương lai của "hắn" trên con đường luyện dược đủ ưu tú.
"Hoàng thượng, ta kính ngươi hai chữ "bệ hạ" ngươi liền không để mặt đến công hội Trận Pháp Sư bọn ta rồi!"
Trong Kim Long điện, hoàng thượng đang phê tấu chương, đám binh lính không dám cản đường Lý Hồng Nguyên để hắn đi thẳng vào trong.
Hắn vừa vào chính là quát thẳng vào mặt hoàng thượng Đại Uy quốc như thế.
"Lý đại nhân, người nói gì trẫm thật sự không hiểu?" Hoàng thượng còn không biết chuyện gì đang diễn ra nói.
Lý Hồng Nguyên ném lệnh bài đến chỗ hoàng thượng, sắc mặt đỏ bừng phất tay quát, "Ngươi tự xem."
Một vị Vương Quân đỉnh phong Trận Pháp Sư có thể ngang hàng với hoàng đế một nước.
Việc kính nể hoàng đế chỉ qua là vì phép tắc và tôn trọng của đám người Trận Pháp Sư với người cai quản một phương mà thôi, còn khi vạch mặt thật sự chẳng cần nói năng gì là phép tắc hay kính nể cả. Tất cả đều ngang hàng nhau thì cớ sao phải kính nể làm gì.
Hoàng thượng xem qua kính tượng hình xong, mày khẽ cau lại, hắn còn nhớ Ngọc Cương này là người kiêu ngạo nhưng có công giữ thành hai lần trước sự xâm chiếm của Đại Ngụy quốc... Vậy mà hiện tại...
"Lý đại nhân, chắc chắn trong đây có hiểu lầm gì đó, ta lập tức sai người cấp tốc tìm hiểu." Hoàng thượng khó xử lên tiếng.
"Hiểu lầm? Hay cho một câu hiểu lầm, ngươi có thân phận trưởng lão là thế nào không? Ngươi có biết hành động ném nát huân chương thân phận trưởng lão cùng thành viên công hội Trận Pháp Sư như thế nào không? Đây chính là khiêu chiến, khiêu chiến thế lực sau lưng giữa hai người, ngươi biết không? Ân Cửu U đại diện cho công hội Trận Pháp Sư bọn ta, vậy còn Ngọc Cương kia đại diện cho ai? Hắn là phó thống lĩnh Kinh Phách thành dĩ nhiên đại diện cho hoàng thất khiêu chiến rồi."
Càng nói, sự việc càng căng thẳng, hoàng thượng đầu đau nhói, cố giải thích, "Lý đại nhân, chuyện này không phải ý từ triều đình bọn ta, Ngọc Cương này... Tự làm tự chịu, cùng bọn ta không liên quan, ta lập tức viết thánh chỉ, cắt chức Ngọc Cương đầy xuống làm dân thường, tịch thu tài sản, thế nào?"
Lý Hồng Nguyên vẫn chưa nguôi giận quát, "Ngươi nghĩ thế là xong? Tên Ngọc Cương này bắt đi Ân Cửu U vào lao ngục thẩm vấn, lao ngục Hình Sự Đường là nơi nào ngươi còn không biết? Nếu Ân Cửu U chết ngươi có biết chuyện gì xảy ra không? Chính là ngày tận thế của Đại Uy quốc. Ân Cửu U là người bị ném huân chương, một lời của hắn quyết định Ngọc Cương có cùng các ngươi liên quan hay không, nếu hắn nói có chính là có, nói không thì các ngươi thoát rồi. Người đứng ra thi đấu giữa hai bên cũng chính là Ân Cửu U đứng ra tiếp chiến. Nếu hắn chết trong Hình Sự Đường chính là hoàng thất nội địa, liên quan đến triều đình, tất cả đều không bỏ qua, kể cả người ở Đại Uy tất cả đều phải chết. Đây chính là hậu quả của việc khiêu chiến công hội Trận Pháp Sư, khiêu chiến Linh Vực."
Bút long phê tấu chương trong tay hoàng thượng rơi xuống, hắn hoảng sợ, "Lý đại nhân, chuyện này, chuyện này..." Hắn còn đang khó xử không biết làm gì thì Dược Già Nam cùng đi đến.
Giọng lãnh đạm từng âm rõ ràng phát ra, "Hoàng thượng, ta cũng nói cho ngài biết, Ân Cửu U trong kính tượng hình là tri kỷ của ta, kiến thức của hắn không thua kém ta, có khi còn hơn ta. Và cũng nhắc nhở ngài một chuyện... Ân Cửu U còn là thành viên của công hội Luyện Dược Sư, dù chỉ là cấp ba dược sư, nhưng hắn có thân phận khác là bằng hữu tri kỷ của ta, ta không ngại dùng quyền thế của mình san bằng Đại Uy này đâu."
Hoàng thượng anh minh thần võ một nước thiếu chút nữa liền quỳ xuống khấu đầu xin lỗi hai vị đại tôn trước mặt này, hắn làm gì có đủ bản lĩnh khiêu chiến một lúc với công hội Luyện Dược Sư và công hội Trận Pháp Sư chứ.
Sau lưng hai thế lực này đều là quái vật khổng lồ một tay chống trời, thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Dược Già Nam hắn rõ ràng, là thiếu chủ Dược Tháp, cung cấp đan dược 85% cho cả Bách Triều Vực này, thế lực to lớn vượt ra khỏi Bách Triều Vực nhỏ bé.
Là thánh địa mọi dược sư hướng tới, chỉ cần một tiếng của hắn Đại Uy quốc liền không còn đan dược cung cấp nữa. Các thế lực ngoài công hội Luyện Dược Sư cũng không dám cung cấp cho hắn.
"Ta lập tức triệu kiến Ngọc Cương vào cung để hắn nhận phạt, đồng thời thả Ân Cửu U ra, để cho Ân Cửu U tự quyết định xử trí hắn, các vị thấy thế nào?" Hoàng thượng run sợ một trận nói.
"Ngươi vẫn chờ đợi ba ngày sau đi, ba ngày này ngươi cứ tự lo liệu lấy Đại Uy của chính mình thì hơn." Lý Hồng Nguyên tức giận không tiêu phất tay áo rời đi.
Dược Già Nam giải thích, "Hiện tại công hội Trận Pháp Sư đang tu sửa truyền tống trận, cần ba ngày sau mới hình thành được, ngươi muốn triệu kiến Ngọc Cương là điều không thể."
Trong giọng nói của hắn mang đầy hàn khí, không nể tình người trước mặt có là vua một nước hay không. Trong mắt Dược Già Nam giờ phút này chỉ có kẻ đáng sống và kẻ đáng chết. Hiển nhiên hoàng thượng bệ hạ trong mắt hắn là kẻ đáng chết.
"Chúng ta chờ ba ngày sau đi." Dược Nguyên Nhiên nói.
Dược Già Nam gật đầu thay cho lời đáp, hắn lần này không phải trang gì mà thật tâm tỏ ra hàn khí ngăn cách bản thân mình với thế giới bên ngoài, vẻ ngoài bí ẩn không nhìn thấu.
Đệ ấy tức giận... Vì Ân Cửu U kia sao? Kẻ này có điểm gì đặc biệt khiến hắn phải tức giận như vậy?
Dược Nguyên Nhiên tự hỏi lòng một hồi.
Và như thế, ba ngày liên tiếp trong cung gà bay chó chạy, mặc dù trong cung không có gà cũng chẳng có chó.
[=))))] [Đừng nhìn mị, mị ngại a, tiếp tục đọc truyện đi, chương sau lại bật skill quá khứ á:) các thân ái cứ từ từ thưởng thức ba ngày thời gian]