Hôm nay tâm
trạng nó dường như trống rỗng, bạn bè hất hủi nó, khiến nó chán nản không muốn
lê bước đến trường chút nào. Thay nhanh bộ đồng phục, búi tóc cao lên, khoác
balô, nó đi một mạch đến trường không ăn sáng và cũng chẳng thèm chào hỏi mẹ nó
một tiếng. Ngay tại sân trường bỗng có một người vỗ vai khiến nó giật mình,
nhưng ít ra vẫn có người quan tâm chào hỏi nó.
-Lâu rồi
không gặp bé_Phương Khánh khoát vai nó
-Ơ, anh
Khánh, giờ em mới cảm thấy là đã lâu không gặp anh ạ_nó ngoan ngoãn
-Chà, em mà
trả lời thế này chắc hôm nay mưa to đây_Khánh cười và khẽ nhăn mặt khi nhận được
cái nhéo má của nó
-Anh có việc
bận nên xin nghĩ một tuần ấy mà_Khánh thành thật trả lời
-Thế anh có
biết chuyện gì ở trường không ạ_nó cúi gầm mặt xuống nói lí nhí
-Anh biết chứ,
nhưng Tình không phải là người như vậy, anh nói có phải không_Phương Khánh nháy
mắt với nó
-Cảm ơn anh ạ_tâm
trạng nó có vẻ vui hơn vì ít nhất cũng có người hiểu
------Lớp học-----
Mọi người
lúc nào cũng nhìn chằm vào nó, thì thào gì đó, rồi lại khẽ nhìn nó khinh bỉ,
còn hắn Minh Kiều và Phùng Hy đến nhìn chẳng thèm. Lan Hương thì đang vui sướng
tột độ vì mọi người đã khinh rẽ nó và tảy chay nó, vẻ mặt Hương lúc này rất hã
hê và ê chề :(
-Chào em
gái, chào Tân Phàm, Mình Kiều và Phùng Hy_Lan Hương nói
-Chào!!_hắn
và hai đứa kia đáp trả cuồng nhiệt @@!
Nó thì cảm
thấy buồn vô đối, bao nhiu năm vẻ vang vậy mà chỉ có một sự kiện thôi làm nó
chán nản thế này. Nó chẳng biết làm gì ngoài nhắn tin làm phiền Phương Khánh cả,
anh chàng trả lời tin nhắn ngay lập tức
-Hú hú, đang
mần gì đó anh_nó nhắn cho Khánh
-Em mới rớt
xuống từ đâu thế, đi học mà giờ này em hỏi anh đang mần gì hã_Khánh chọc ghẹo
nó
-Ờ há, thật
là một câu hỏi lố bịch mà em đặt ra mà, hehe_nó nhanh chóng trả lời
-Em không lo
học mà hú hí với trai thế à cưng_Khánh trả lời
-Nói chuyện
với em là niềm vinh hạnh của anh đó nhá, không phải nhắn tin với em là dễ đâu,
hứ_nó cười khi đang nhắn tin này
Cất cái ai
biết của nó vào túi (ai biết là điện thoại có 102 của nó các bạn nhé n_n). Lại
bắt đầu ngó lơ đãng ra phía ngoài, tránh né những cuộc nói chuyện xì xầm và dòm
ngó của nhừng bạn trong lớp. Riêng với Lan Hương thì có anh nhìn hả giận
--------Căn
Tin-------
-Lại đây ngồi
ăn với bọn chị này_Lan Hương kéo tay nó
-Tôi không cần_nói
xong nó lấy tay Hương ra, cô nàng giận đỏ mặt
-Vãn Tình phải
ăn cùng tôi rồi, cảm phiền cô xê ra một bên đi, phiền phức_Phương Khánh cầm tay
nó đi sang bàn bên cạnh
Lan Hương
còn đứng ngẩn ngơ vì sức hút của Phương Khánh, cô nàng cứ đứng như chết vậy, hắn
và Minh Kiều kêu cỡ nào cũng không tĩnh mộng. (T/g: Mê trai dữ quá mà////Hương:
kệ người ta, tán chết giờ///T/g: Đánh bom liều chết à chị, cho chị bị gét đến hạ
màn luôn bi giờ á…grrr///Hương: *im re*///T/g: *hả hê*)
-Đi theo
tao_Lan Hương nói nhỏ với nó
Nó đi theo,
không phải vì sợ mà xem cô ả có hành động gian xảo gì nữa đây. Lúc này chẳng ai
đi theo nó, hắn, Minh Kiều và Phùng Hy cả Phương Khánh nữa đang to nhỏ gì đó có
trời mới biết (nhầm tác giả mới biết, troll các bạn xíu.. Plè)
“Bốp” Lan
Hương tát nó một cái rất mạnh khiến một bên má nó phút chốc đỏ ửng lên, nó ấm ức,
bực tức tát lại Lan Hương một cái “Chát” đủ để ai đó sợ hãi. Đúng lúc hắn, Minh
Kiều, Phùng Hy và Phương Khánh bước lại, nó đứng hơi khuất trong bóng cây nên
chẳng ai thấy năm ngón tay của Hương trên mặt nó cả. Ả Hương giả vờ khóc lóc,
quỳ xuống năn nỉ nó
-Chị xin em
mà, chị không cố ý làm cho bạn bè xa lánh em đâu, lúc cô giáo bước xuống chị định
giấu tài liệu cho em nhưng không kịp_Lan Hương giả nai vô đối, không biết nước
mắt cá sấu đó cô ta lấy đâu ra mà nhiều vậy
-Chị nói vậy
là sao chứ, chị đừng có mà bịa đặt đủ điều như thế_nó quát lên
-Này, chị cô
đã bệnh vực cô như thế mà còn hung hăng, hỗn láo thế kia à_hắn nói
-Đúng đó,
không ngờ tao lại có người bạn như mày đây_Minh Kiều khẽ lườm nó
-Chị à, em
thật sự thất vọng_Hy lắc đầu
-Các người
nói vậy là sao chứ, em là người hiểu chị nhất mà Hy, tại sao, lời tôi thì các
người không nghe lại đi nghe một con sói đội lớp nai thế này hã, các người cút
đi_nó hét lên và nước mắt ở đâu cũng bắt đầu trào ra
Nó khuỵu xuống
thất vọng. Chỉ có Khánh là bước đến ôm nó vào lòng và an ủi, kêu những người
kia ra về và ở lại cùng nó. Nó khóc đã rồi lại ngủ thiếp trên vai Khánh lúc nào
không hay. Tối tĩnh dậy thì nó đã nằm ở nhà, một bên má và hai mắt nó hơi sưng
lên, nó nhớ lại những lời an ủi của Khánh thì lại phấn chấn hơn phần nào. Nằm
nghĩ ngợi lung tung thì nghĩ đến những người bạn, nó lại khóc.