Đại Náo Học Đường - S.I.N.E

Chương 22: Happy ending



-Sao con lại nhìn con bé như thế !!_ba hắn hỏi Minh Kỳ

-Con chỉ thấy quen thôi ạ_Minh Kỳ ngoan ngoãn trả lời

-Cũng đúng thôi, nhận ra kẻ thù của mình mà_ba hắn tức giận khi nói đến đây

-Kẻ thù sao ba, nhưng con lại không nghĩ như vậy_Minh Kỳ nói

-Thôi bỏ qua chuyện này đi, ta không muốn nói đến nó nữa, con gái ba về rồi, thật là mừng quá bà nhĩ_ba hắn nhìn sang

-Mừng thì có mừng, mà tôi bực về việc ông cứ nghĩ con bé là người xấu mãi_mẹ hắn chau mày lại

-Ơ cái bà, tức cười thật, không nói chuyện với người không biết điều_ba hắn nhìn sang chỗ khác

-Ông nói ai không biết điều, lão già khó ưa này_mẹ hắn tức điên lên được

-Thôi thôi, nhìn thấy con là cãi nhau sao_Minh Kỳ lên tiếng giải hòa

Cả xe im phăng phắc. Minh Kỳ đang cố nhớ xem đã từng thấy Vãn Tình ở đâu rồi, cô cứ loay hoay mãi.

Nhà Vãn Tình.

-Em vào nhà đi, tối nay anh đón em qua dùng cơm nhé!_hắn cười tươi

-Liệu ba anh có thích không_nó nói

-Sẽ không sao đâu, tối anh sẽ đến đó_nói xong hắn chạy xe về ngay

Nhà hắn

Chưa bước vào được ngưỡng cửa, Minh Kỳ đã kéo hắn lại ngay

-Anh đưa em đến nhà bạn gái anh được không_Minh Kỳ hỏi gấp

-Chi vậy, có gì quan trọng sao_hắn ngớ người hỏi

-Em muốn xác minh một chuyện, nhanh đi anh_Minh Kỳ hấp tấp

-Rồi, rồi, ta đi thôi_hắn chiều ý cô em

Đến nhà nó, Minh Kỳ nhận ra một điều rất kỳ lạ, sự ấm áp của gia đình.

-Cháu chào bác_hắn lễ phép

-Ừm chào cháu, đây là....là Emma mà_mẹ nó bất ngờ thốt lên

Nó từ trong phòng chạy ra..

-Đâu..đâu...Emma đâu hả mẹ_nó ngó quanh chỉ thấy hắn và Kỳ

-Em đây ạ, chào mẹ ạ_Minh Kỳ cúi người chào mẹ nó

-Hã, hèn chi lúc ở sân bay chị cứ nghĩ đã gặp ở đâu rồi, em khác quá chị không nhận ra, sao về mà không báo gì cho mẹ và chị_nó tức giận (Vờ thôi)

-Em định nhận lại gia đình của mình rồi mới thông báo ạ, không ngờ chị lại quen anh hai em cơ đấy. hehe_Minh Kỳ cười hiểm

-Không như em nghĩ đâu_nó buồn hẳn đi

-Tại..tại sao chứ_Kỳ ấp úng hỏi

-Ba không chấp nhận cô ấy, chuyện đó chắc ba kể cho em rồi_hắn nói

-À thì ra ba chị là Hạ Lâm Thiên, không sao em có cách rồi, đi theo em, con mượn chị một xíu ạ. con chào mẹ_Minh Kỳ kéo tay hai đứa ra xe

Trên đường đi Minh Kỳ và hắn rất phấn khởi, hai đứa thấy bản mặt nó liền cười hô hố lên, vẻ mặt nó lúc này buồn cười khó tả được (t/g: như đã nói khó tả được nên tác giả không tả được. hô hô)

-Chào ba mẹ, con mới về_Minh Kỳ hí hửng bước vào

-Vào đi, hai cái người này, rụt rè nữa sao_Minh Kỳ lại lên tiếng

-Gì nữa đây, lại là nó, con nghĩ gì vậy Kỳ_ba hắn quát

-Ba không biết đâu, chị ấy là người cứu lấy con đấy, lúc bị lạc cũng may nhờ chị ấy mang con về nhà, sau đó mẹ chị ấy cho con sang Mỹ du học nữa, chị ấy đối với con rất tốt, con xem chị ấy là gia đinh của mình từ lúc đó luôn rồi, chuyện đó là chuyện của người lớn, tụi con không quan tâm đến ân oán đó nữa thì xin ba hay để cho tình yêu của họ phát triển đi, ba muốn họ giống như ba sao chứ_như bị nói trúng tim đen nên ba hắn không nói gì

-Minh Kỳ đã nói vậy thì tôi cũng nói luôn, tôi định để ông thấy cái điểm tốt của con bé nhưng ông thật cố chấp. Chính cô bé ấy đã giúp tôi trốn khỏi bọn cướp nếu không tôi không được gặp ông rồi. Tính tình cô bé rất chân thật, thấy Tân Phàm quen cô bé tôi rất yên tâm._mẹ hắn nói

-Cháu nhớ ra rồi, cháu cứ băn khoăn không biết đã gặp cô ở đâu ạ_nó nói với vẻ vui mừng hơn lúc nãy.

Cuối cùng ba hắn cũng đồng ý cho tình yêu đôi lứa.

Mùa xuân năm ấy, cô dâu 19t, chú rể 20t. Cặp đôi trẻ này chính thức được bên nhau dưới giáo đường, trước cha và chúa.

Sau này, năm cô 32t anh 33t, hai người có một bé trai ngộ nghĩnh 10t thông minh và nhạy bén. Cô là một diễn viên người mẫu xinh đẹp cùng với quản lý là mẹ cô. Còn anh là một vị chủ tịch quyền lực và thành công.

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.