Bàn tay lạnh lẽo của Tử Du siết chặt lấy cần cổ trắng ngần của Tiểu Yến Tử. Trên con thác Vọng Tình. Hai người đang đứng trên một tảng đá lớn, bên dưới là dòng nước chảy siết đổ về phía đại dương. Trận kình phong quất mạnh làm váy của Tử Du điên cuồng nhảy nhót, cũng giống như chủ nhân của nó, đau đớn, căm phẫn. Tử Du hung hăng siết chặt cổ Yến Tử, trong mắt nảy lên một tia oán hận.
Trái tim Yến Tử đau thắt, nàng thậm chí không buồn dãy dụa, bởi vì nàng cảm thấy Tử Du giường như đã trở thành một người khác. Đôi mắt nàng căng tròn đăm đăm kinh hoàng nhìn Tử Du, cô bạn thân nhất, cùng Tiểu Yến Tử lớn lên trong cô nhi viện. Cả đời này đối tốt với nàng nhất cũng chỉ có Tử Du, nhưng tại sao. Tử Du lại tấn công nàng, tại sao lại nhìn nàng bằng ánh mắt căm phẫn như vậy.
“Yến Tử, nếu không có cậu thì tốt biết mấy. Đời này kiếp này tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cậu nữa!!!” Tử Du gằn mạnh từng chữ, đôi môi xinh đẹp cắn chặt đến bật máu, con ngươi đen gằn lên những tia đỏ. Lời nói lạnh lẽo tang tóc cũng đầy oán hận.
Khóe mắt Yến Tử chầm chậm chảy ra một chất dịch nóng hổi. nàng hoàn toàn không biết mình đã làm gì để Tử Du phải oán hận nàng như vậy. Không phải hôm qua vẫn còn rất tốt sao.
Nhưng nàng còn chưa kịp hiểu ra điều gì, bàn tay lẽo của Tử Du dường như tăng thêm lực đẩy. Nội lực tác động, dưới chân bỗng nhiên hụt hẫng. Yến Tử cảm giác được làn gió lạnh như băng quật ngã nàng trên không trung. Tiểu Yến Tử biết bây giờ nàng đang rơi tự do, thân ảnh xinh đẹp kiều diễm của Tử Du dần dần rời xa. Trước khi chìm vào dòng nước lạnh. Yến Tử đã kịp nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tử Du chốc lát đã biến thành quỷ dữ. Căm phẫn hét lớn.
“Chết đi!”
“Tử Du, tại sao, tại sao!!!!!”
--------
Khi Tiểu Yến Tử kinh hoàng tỉnh giấc, nàng còn tưởng vừa rồi nàng nằm mơ. Nhưng giấc mơ quả thật quá chân thực, sống động.
Bên tai nàng thanh âm ai oán cứ liên tục gào lên, tiếng khóc thê lương của hơn chục người làm nàng mệt mỏi mở mắt.
Đến khi nàng nhận ra xung quanh là một căn phòng gỗ thiết kế kỳ lạ. Đang là ban đêm lại không ai bật điện, chỉ có ánh nến leo lắt nghiêng ngả. Một giọng nói lanh lảnh trong veo vội la lên:
“Tiểu thư, người tỉnh rồi” Một nữ tử tầm mười ba tuổi, thân y phục lụa trắng dài quét đất hệt như trong mấy bộ phim cổ trang nàng hay xem, nàng ta lao đến ôm chầm lấy Tiểu Yến Tử.
Nàng mơ hồ nhìn quanh, có hơn chục con mắt đang nhìn nàng, tất cả đều mang phục tang cổ đại. Đều gọi nàng là Triệu tiểu thư, còn khóc lóc gào rống bi thiết. Có người chết ư?
Lát sau, thấy nàng trố mắt nhìn quanh, một bà bà tóc đã hai mai sụt sùi lên tiếng: “Tiểu thư, lão gia cùng phu nhân đã....đã đi rồi”
Lão gia, phu nhân? Ai vậy, cha mẹ ta ư? Ta là cô nhi mà.
Tiểu Yến Tử thoáng nhìn lại trên người nàng. Một thân y phục cổ đại nhiều lớp. Đặc biệt phần trước ngực hình như lõm đi, cái chân hình như ngắn hơn. Nàng kinh hoàng bật dậy như lò xa, vèo một phát nhảy xuống giường dưới ánh mắt kinh hãi của chúng nhân, chạy đến trước một chiếc gương đồng soi.
Khuôn mặt này là của nàng, chỉ là hơi trẻ hơn so với nàng lúc hai lăm tuổi. Thân thể này còn chưa trổ mã. Nhìn đi nhìn lại thì đây chính là Tiểu Yến Tử khi còn là trẻ vị thành niên. Nhưng tại sao? Bằng cách nào nàng có thể trở về bộ dáng này.
Nàng cũng không uống thuốc do hội áo đen nào pha chế, sao có thể giống Conan đùng một cái thành con nít được. Nàng thấy xung quanh, từng người đều gọi nàng bằng cái tên Triệu tiểu thư, họ dùng cổ ngữ, rồi còn thân thể hóa trẻ của nàng. Theo tình tiết như các bộ tiểu thuyết ngôn tình mà nói chính là ...
Nàng đã xuyên không.
Bằng cách nào. Xin trả lời là bằng cách Tử Du đẩy nàng xuống vực.
Thật phản khoa học.
Nhưng bộ dạng này cảnh tượng này, Yến Tử chỉ có thể ngậm ngùi gác các bác tiến sĩ khoa học qua một bên mà đau đớn chấp nhận thôi.
Đến khi đại phu bắt mạch cho nàng rồi nhìn nàng ngờ nghệch không nói gì. Cuối cùng chẩn đoán nàng bị mất trí nhớ do chấn động tâm lý. Vậy là tất cả đám gia nhân vừa khóc bù lu bù loa lại như có thêm động lực. Tăng thêm lực rống.
Sau đó họ nói với nàng.
Tên nàng là Triệu Mẫn, con gái Triệu Viên ngoại Triệu Tử Thành. Hôm qua đang cùng phụ mẫu đi thưởng trăng thì bị kẻ gian cướp bạc rồi ra sức bức hại. Nghe đồn vì cứu Triệu Mẫn mà phụ mẫu nàng bị đạo tặc chém chết, còn nàng vì chạy trốn mà bị rơi xuống sông, may có người kịp cứu giúp nàng mới thoát chết. Bỗng chốc gia đình bốn người chỉ còn lại Triệu Mẫn cùng đại ca Triệu Phạm Hoa.
Gia đình viên ngoại họ Triệu là gia đình giàu có nhất nhì thành Tây An. Vậy mà chỉ sau một đêm đã bị bức đến đường cùng. Công nhân của các xưởng biết tin chủ nhân của Triệu gia ra đi, biết rằng việc làm ăn của Triệu Gia sắp tới không thể trụ được nữa đồng loạt bỏ việc chạy đến đòi tiền công. Các chủ nợ, ngân quán liên tục tới đòi nợ.
Bên ngoài sương phòng một bước chân vội vã lao đến, đánh bật cửa. Một thanh niên cao gầy mang tang phục. Khuôn mặt nhọn dài trắng trẻo đúng chất một đại công tử con nhà giàu. Đôi mắt khổ sở hằn những vết đỏ, vừa nhìn thấy Tiểu Yến Tử lập tức lao vào ôm chầm lấy nức nở: “Còn sống là tốt, còn sống là tốt rồi. Mẫn Mẫn”
Người này không ai khác chính Triệu Phạm Hoa, đại ca của Triệu Mẫn.
Tiểu Yến Tử nước mắt ngắn dài vỗ vỗ lưng đại ca. Haiz, đành chấp nhận thôi, nàng chớp mắt đã trở thành Triệu Mẫn, chưa kịp nháy mắt đã nhào ra một ông anh trai.
Nhưng điều khiến nàng thật sự khổ tâm đó là.
Tại sao, tại sao sống hai đời đời nào nàng cũng là một đứa trẻ túng bẫn. Tại sao nàng không xuyên đến đây lúc Triệu gia giàu khủng bố nhất mà lại là lúc Triệu gia đang trên đà nhập hội với ăn mày.
Ông trời ơi, có mắt không vậy, ta là thiên tài thiên tài đấy.
Yến Tử oán thán trong lòng, bề ngoài ai nhìn vào lại tưởng Triệu tiểu thư đang đau đớn vì cái chết của phụ mẫu.
Triệu Phạm Hoa chỉ còn lại Triệu Mẫn là người thân, khỏi phải nói hắn thương yêu tiểu muội này hơn cả mạng sống của hắn. Nhưng Hắn còn chưa kịp mừng vì tiểu muội nhà mình sống xót trở về thì phải đối diện với khủng hoảng của Triệu Gia.
Chỉ trong chốc lát, từ một gia trang giàu có. Triệu gia đã lâm vào túng bẫn, nợ nần chồng chất. một tay Triệu Phạm Hoa chạy vạy ngược xuôi, chạy đến đổ bệnh.
Tiểu Yến Tử sau đó phải thay đại ca quản sự lo hậu tang, trên dưới Triệu gia từng người từng người ra đi. Dần già một gia trang rộng lớn chỉ còn lại Yến Tử cùng đại ca. Yến Tử lúc đó mười lăm tuổi nhưng linh hồn nàng là nữ tử hiện đại hai mươi lăm tuổi.
Chính vì vậy nàng đã không ít lần giúp Triệu Phạm Hoa giải quyết các khoản nợ bằng mánh khoé của mình. Khỏi phải nói Triệu Phạm Hoa bất ngờ như thế nào. Nhưng hắn cũng chỉ có thể nghĩ tiểu muội sau khi chết đi sống lại đã hiểu chuyện, trở nên thông minh và giỏi giang khác hẳn lúc trước ngờ ngệch, nhu mì ít nói.
Tuy có sự trợ giúp của Yến Tử. Nhưng để khôi phục cơ ngơi của Triệu Gia là điều quá khó.
Thời gian trôi qua, đã ba năm kể từ khi Tiểu Yến Tử đến nơi này. Nàng đã trở thành nữ tử mười tám tuổi xuân thì. Bộ dạng bây giờ mới chình xác là bộ dạng của Tiểu Yến Tử trước khi bị xuyên đến đây. Yến Tử đã quen với lối sống cổ xưa không điện đài, không internet, không nhà vệ sinh hiện đại, suốt ngày đi nhẹ nói khẽ, dùng cổ ngữ này. Nàng càng ngày càng yêu thương đại ca của mình. Nàng trước đây không có gia đình, đến kiếp này nàng lại có một đại ca, đối với nàng mà nói là vô cùng tuyệt vời.
Tuy phủ Triệu rộng lớn lại tiêu điều xơ xác, nhưng luôn tràn ngập tiếng cười. Năm ngoái đại ca Triệu Phạm Hoa đã lấy thê tử. Triệu phu nhân ôn nhu hiểu chuyện cũng đã giúp Triệu phủ không ít việc.
Tuy bây giờ họ không còn ăn mặc sang trọng, sống trong nhung lụa. Chỉ có áo khố giản đơn, cơm ba bữa chỉ có cơm rau dưa đạm bạc cùng canh rau không người lái nhưng chí ít Triệu gia cũng đã từng là danh gia vọng tộc vẫn là gia đình có tiếng trong thành vậy nên đi lại ăn uống vẫn rất là ra dáng quý tộc khiến Tiểu Yến Tử nhanh nhẹn hoạt bát không khỏi thấy mệt mỏi a.
Mấy hôm trước Triệu Phạm Hoa đã được nhận vào làm quản gia phủ Giám Quốc Công, vì bổng lộc mỗi tháng cực kỳ lớn, đủ để Triệu gia trang trải cuộc sống nên Triệu Phạm Hoa thân mang bệnh vẫn nhận lời. Nhưng đến ngày phải lên đường đến kinh thành nhập phủ. Triệu Phạm Hoa lại trở bệnh nặng nằm một chỗ. Triệu phu nhân khóc đến long trời lở đất vì không có tiền chạy chữa cho trượng phu.
Tiểu Yến Tử thương cho đại ca, nàng chí ít kiếp trước đã làm qua không ít việc, kiếp này nàng không thể để cho người bệnh kiếm tiền còn nàng ngồi chơi được, nàng nhớ trong mấy bộ phim khung giờ vàng hay xem, nữ chính cải trang nam du ngoạn thiên hạ. Nghe không tồi, nghĩ vậy Yến Tử lại quyết định thay đại ca cải trang nam vào phủ Giám Quốc Công giả danh đại ca làm quản gia mặc kệ bị Triệu Phạm Hoa sống chết can ngăn.
“Mẫn Mẫn, muội có biết nếu bị phát hiện, gia đình ta sẽ phạm tội khi quân phạm thượng, chu di cửu tộc đó. Khụ khụ” Triệu Phạm Hoa khó khăn nói, hắn nằm trên giường, mệt mỏi gào thét.
Tiểu Yến Tử bên này vẫn liên tục gói gém đồ đạc, miệng mồm liếng thoắng.
“Đại ca, nếu bây giờ muội không đi, vị trí đó sẽ bị chiếm mất, số tiền có thể kiếm được từ vị trí đó có thể giúp chúng ta trả được khoản nợ lớn đấy. Nếu không đi sớm muộn cũng chết. Muội rất nhanh nhẹn, huynh đừng lo“.
Nói rồi mặc kệ Triệu Phạm Hoa thất kinh khổ sở kêu gào như thế nào. Tiểu Yến Tử nhất quyết thay đại ca chống đỡ cho gia đình. Tây An cách kinh thành xa như vậy, ai có thể nhận ra nàng không phải là Triệu Phạm Hoa chứ. Nói là làm, Tiểu Yến Tử một mạch đi thẳng đến kinh thành xa hoa.
Giám Quốc phủ là vương phủ lớn nhất kinh thành. Chủ nhân của phủ là Lưu Dĩ, Giám Quốc Công nước Sở. Hắn là một trong hai hoàng tử còn sống xót sau cuộc chiến vương quyền của các hoàng tử. Sau khi tiên đế băng hà, đã để lại di chiếu. Truyền ngôi cho thái tử Lưu Hằng, nhưng vì tuổi thái tử mới chỉ mười tuổi, còn quá nhỏ nên để Lưu Dĩ làm Giám Quốc Công cho đến khi thái tử đủ mười tám tuổi. Có thể nói rằng Lưu Dĩ chính là đương kim hoàng thượng tạm thời của Sở quốc. Chính vì điều này, để thuận lợi cho hắn sử lý chuyện triều chính, Lý Hậu đã không ít lần đề nghị hắn ở lại cung nhưng hắn kiên quyết từ chối. Chỉ muốn sống trong phủ của mình.
Người đời thường bàn ra tán vào nói về Lưu Dĩ. Khi các hoàng tử dẫm lên nhau để lấy ngai vàng. Lưu Dĩ lại tình nguyện làm một Giám Quốc Công, không hề có ý định loại trừ Thái tử để lên ngôi Hoàng Đế. Thật sự không ai có thể hiểu nổi tâm tư của hắn. Hắn vốn là người thích sạch sẽ, không ai có thể chạm vào hắn kể cả Lý Hậu hay Thái tử , hắn càng không thích nữ nhân.
Năm nay đã hai mươi ba tuổi nhưng vẫn chưa thành thân mặc cho Thái Hậu nhét bao nhiêu nữ nhân, hắn cũng không hề chạm vào. Có người còn nói hắn thích nam nhân. Có người bênh vực hắn một tay lo hết chuyện thiên hạ, không có thời gian lo chuyện nữ nhi tình trường.
Những điều này đều đến tai Tiểu Yến Tử, nàng chỉ biết chủ nhân sắp tới nàng phải phục vụ là một người cực kỳ khó tính nên nàng đã học rất nhiều cách như đi nhẹ nói khẽ làm hài lòng chủ nhân.
Vừa đến phủ ngày đầu tiên, nàng đã gần như mệt rã rời, không thể ngờ được, chỉ là một Giám Quốc phủ lại rộng lớn nhường đó. Có thể nói rộng chỉ sau hoàng cung.
Ôn quản gia làm quản gia cho vương phủ từ khi Lưu Dĩ mới mười tuổi, hắn tuổi trẻ tài cao, mười tuổi đã được phong vương tặng phủ. Ôn quản gia năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, đã đến tuổi nghỉ ngơi, không thể ngày ngày quản sự một vương phủ rộng lớn như vậy nên mới tìm người thay thế. Ôn gia vừa thấy Tiểu Yến Tử đã vô cùng không hài lòng. Đường Đường là đích nam nhà Triệu Viên ngoại lại ốm yếu như nữ nhi, làm sao có thể giúp lão quản cả vương phủ to lớn nhường vậy.
Nhưng chốc sau Ôn gia mới thấy mình đã lầm. Tiểu Yến Tử thông minh nói một hiểu mười, còn nhanh nhẹn hoạt bát, phân phó cái gì ra cái đó, ăn nói nhỏ nhẹ điềm đạm rất được lòng ông.
Tiểu Yến Tử thấy Ôn gia hài lòng thì không khỏi vui mừng, nàng được sắp xếp một chỗ ở cách phòng chủ nhân một viện để chủ nhân có thể phân phó bất kỳ lúc nào.
Vào phủ ba ngày, Tiểu Yến Tử đã quen với mọi ngóc ngách trong vương phủ nhưng chủ nhân lại chưa một lần diện kiến.
Nghe nói Lưu Dĩ bận rộn trên đương triều đến quên ăn quên ngủ, không thể rời tay mà về phủ nghỉ ngơi chỉ đành ở lại luôn trong cung.
Nghe nói hôm nay Lưu Dĩ về, cả vương phủ như bận rộn hẳn lên, từ nha hoàn đến nô bộc đều vô cùng khẩn trương quét dọn sạch đến không còn một hạt bụi chào đón chủ nhân trở về.
Tiểu Yến Tử càng khẩn trương hơn, lần đầu diện kiến chủ nhân, chỉ sợ hắn không hài lòng.
Tất cả mọi người trong vương phủ đều ra ngoài cổng đứng chờ sẵn.
Phía đằng xa, một đám người ngựa đang đi đến, dẫn đầu là một chiếc xe ngựa to lớn khắc trổ tinh xảo. Hai bên là thị vệ và cấm vệ quân, đằng sau là một đoàn mười mỹ nữ xinh đẹp hoa lệ.
Xe ngựa dừng trước cổng phủ. Người trên xe nhẹ nhàng vén màn bước xuống.
Tất cả hạ nhân cùng cung nhân đều đồng loạt quỳ xuống thi lễ với Quốc Công đương triều.
Tất cả con đường trước phủ bị thị vệ cùng cấm vệ quân chặn hết, mọi người già trẻ lớn nhỏ đều quỳ rạp dưới chân một người. Cảnh tượng này chỉ có thể diễn ra đối với đương kim hoàng thượng dương triều mà thôi.
Người trên xe vừa bước xuống. Mùi cổ hương thoang thoảng theo làn gió vờn quanh mũi Tiểu Yến Tử, nàng ngó ngang ngó dọc, thấy xung quanh mình đám hạ nhân đều lộ rõ vẻ sợ hãi cùng kính trọng, tuyệt nhiên không dám ngẩng mặt liếc nhìn người kia. Không chịu được tò mò Tiểu Yến Tử ngẩng mặt lên nhìn ngắm người trước mặt.
Nam nhân cao lớn thừng thững như núi, bả vai rộng lớn vững chắc, tấm thân dài rộng oai phong, một thân trường sam bạch kim tinh xảo toát lên dáng vẻ quý tộc, trên cổ áo và cánh tay có thêu cành mai uốn lượn như tranh vẽ, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh nắng ban mai càng thêm hoàn hảo. Đôi mắt phượng xinh đẹp phát ra tia u lạnh, rèm mi buông nhẹ như làn sóng xô bờ, mày lưỡi mác dài tới tận mang tai thể hiện tiết độ cương trực nghiêm nghị, môi mỏng nhẹ khép hờ hững, mái tóc đen mượt dài đến thắt lưng thỏa sức tung bay cùng gió. Trong phút chốc Tiểu Yến Tử thấy tim nàng đập trễ mất một nhịp.
Có một điều ở Lưu Dĩ mà không ai có, chính là khí thế cường đại phát ra từ đôi mắt thanh u khiến người nhìn không dám nhìn thẳng. Vừa liếc qua đã thấy sởn gai ốc. Vậy mà Tiểu Yến Tử lại như kẻ mộng du, chìm đắm trong đôi mắt u lạnh ấy. Nàng sống hai đời, đến đời này mới nhìn thấy một người có đôi mắt vô hồn, lạnh lẽo như vậy. Trong phút chốc Tiểu Yến Tử thật sự muốn có một ngày nào đó làm cho ánh mắt kia dịu đi tia u lạnh, ấm áp tràn đầy sự sống. Rồi sẽ có một ngày như vậy.
Lưu Dĩ cảm giác có một tia mắt đang chiếu thẳng vào mình. Từ trước đến nay chưa từng có có kẻ dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Tò mò, hắn liền đưa mắt đi tìm kiếm kẻ to gan ấy là ai. Bất chợt hắn nhìn thấy đôi mắt trong veo to tròn, không chút tà niệm của một nam nhân y phục vải khố đơn sắc đang quỳ trước cổng thô lố nhìn hắn.
Một tên tiểu tử? Không quen.
Lưu Dĩ thu ánh mắt lại không buồn nhìn tiếp.
Tiểu Yến Tử bị tia nhìn u lạnh đâm vào lòng ngực lập tức giật thót cúi đầu xuống tránh đi.
Lưu Dĩ gọi Ôn gia tới, nhướng mắt vào đám nữ tử xinh đẹp vừa về cùng hắn nói:
“Tìm chỗ nào nhét các nàng vào, đừng để các nàng xuất hiện trước mặt bổn vương”
Nói xong không để chúng nhân kịp phản ứng, hắn một mạch đi thẳng vào trong. Bóng bạch kim cùng đám cấm vệ quân vừa đi khuất, chúng nhân lại nháo nhào lên ai vào vị trí nấy, không được chậm trễ. Ngoài này chỉ còn lại Tiểu Yến Tử ngơ ngác đứng nhìn.
Chỉ là đón chủ nhân của vương phủ thôi mà nàng cảm thấy như có một trận bão giất cấp mười mấy vừa đi qua vậy. Rét run. Nàng rùng mình một cái lại nhìn đám nữ tử xinh đẹp hoa lệ kia.
Hiểu, vậy là lời đồn không hề sai. Giám Quốc Công thật sự không thích nữ nhân. Nhìn đám nữ nhân hắn miễn cưỡng mang về chắc chắn là người do Lý Hậu nhét vào. Lý Hậu là mẹ ruột của hắn, đối với đứa con tài năng kiệt suất, anh tuấn có thừa lại không chịu thần thân khiến bà không ít lần đau đầu. Những lần bà nhồi nhét nữ nhân cho hắn đều bị hắn không khách khí quăng đi.
Tiểu Yến Tử nhìn đám nữ tử mặt mày méo xệch vặn vẹo bị Ôn quản gia cho người mang đi đến Tây Phòng. Nơi đó không khác nào lãnh cung, sống không bằng chết thật sự có chút cảm thông.
Nếu các nàng sống ở thời hiện đại, với sắc đẹp đó, các nàng chắc chắn sẽ làm diễn viên, thật phí phạm.
Tiểu Yến Tử được dặn dò ngày mai sẽ sang phòng Lưu Dĩ thỉnh an báo danh. Bây giờ hắn mới trở về cần thời gian nghỉ ngơi.
Nàng thân nói là quản gia mới nhưng Ôn gia một ngày còn chưa rời khỏi đây nàng còn một ngày nhàn hạ.
Nàng buồn chán ngồi trước cửa phòng nhìn bầu trời trong xanh. Nếu nàng không bị Tử Du cô bạn thân từ thuở bé bức chết, nàng đã không đến đây.
Tiểu Yến Tử bước đến ngồi xuống một bàn đá trong viện quản gia. Bàn đá được đặt ngay dưới Cây Tầm Xuân, nàng nhẹ nhàng đặt một chiếc cổ cầm mang theo trước khi rời Triệu gia ra gảy. Khi còn học tại học viện nghệ thuật, cổ cầm là loại đàn nàng yêu thích nhất.
Tiếng đàn du dương cất lên, nàng không quên ca lên một khúc quen thuộc đã từng cùng Tử Du hằng đêm ngân nga.
---
Lưu Dĩ rất mệt, nhưng hắn không thể vào giấc, có lẽ là vì ban ngày, đầu hắn lại không thể thư giãn.Có quá nhiều chuyện phải lo nghĩ khiến hắn căng thẳng, hắn mệt mỏi xuống giường ra ngoài hít thở không khí.
Vừa nhìn bầu trời trong xanh, khuôn mặt hắn đã giản ra không ít, bước vài bước ngắm nhìn khung cảnh quen thuộc, bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng đàn đâu đó vang lên.
Từng nhịp đàn nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện. Tiếng đàn bồng bềnh du dương như nhịp nước. Hắn mơ hồ đi đến nơi phát ra tiếng đàn. Mọi chính sự trong đầu bỗng nhiên tan biến.
Hắn đi qua vài dãy phòng, đến một khu vườn nhỏ, dưới nhánh Tầm Xuân có đặt một bàn đá. Trên bàn đá có một cây cổ cầm. Một tên tiểu tử nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng trẻo đang chìm đắm trong điệu nhạc, thân áo xám dài theo gió bần bật bay. Mái tóc đen mượt được búi cao lên tận đỉnh đâu, cố định bằng một đường vải đen, đôi tay nhỏ nhắn thuần thục gảy lên từng thanh âm dịu dàng.
Lưu Dĩ đứng yên ngắm nhìn tiểu tử gảy đàn.
Tiểu tử bỗng nhiên cất tiếng hát, chất giọng du dương như thần tiên đưa lối. Lời ca bâng khuâng làm lay động trái tim:
Không thể nhìn thấu linh hồn chàng đang lạc bước nơi đâu.
Một cơn gió thoảng qua, một giấc mộng bừng tỉnh.
Tình yêu như định mệnh nào ai đoán trước.
Trái tim chàng rốt cuộc vì điều gì mà bị mê hoặc.
.....
Tiếng hát dập dìu như gió xuân, sóng sánh như dòng suối, ấm áp dịu dàng. Lưu Dĩ thấy trong lòng có chút thoải mái, hắn im lặng nhắm mắt dưỡng thần, thư thái dùng đôi tai lắng nghe thanh âm hòa tan với gió mây truyền đến tai hắn, chất giọng tuyệt vời nhất từ trước đến nay hắn từng nghe thấy.
Bất chợt thanh âm kia dừng lại. Lưu Dĩ cảm thấy khó chịu, hắn chỉ vừa mới nghe được một lúc, còn chưa thấy thỏa mãn. Giọng hát mị hoặc đó tại sao lại đột nhiên làm hắn mất hứng như vậy. Mày lưỡi mác của hắn nhíu chặt. Khó chịu mở mắt.
Lưu Dĩ thấy tiểu tử kia đã ngừng hát, đôi mắt đen láy tròn như hạt lựu há hốc nhìn hắn. Nhìn là biết tiểu tử vừa phát hiện ra hắn, kinh ngạc đến mức ngưng đàn. Hắn nhớ ra, tiểu tử kia chính là kẻ dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Thấy tiểu tử bất động như tượng, một cành tầm xuân nhỏ rơi trên đầu tiểu tử trông càng khôi hài, trong lòng buồn cười nhưng bề ngoài vẫn giữ bộ mặt nghiêm nghị. Trước nay hỉ nộ ái ố đều dấu trong lòng chưa từng bày tỏ ra ngoài, hắn đã quen như vậy rồi. Lưu Dĩ cảm thấy tâm tình đã thoải mái đi không ít, không nói không rằng quay lưng bỏ đi.
Một mạch về phòng, nằm xuống an tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Đã lâu lắm rồi, kể từ khi mẫu thân hắn qua đời, hắn mới có được một giấc ngủ ngon như vậy.