Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 102: Ngoại truyện 2: Mười năm tình nghĩa (p2)



"Mạc...tiểu thư!" Hoắc Sinh gọi một tiếng thành công đánh thức Mạc Phù đang đi trong mộng.

"A, thất lễ!"

Mạc Phù chớp chớp mắt, lấy lại tinh thần lại đưa hai ngón tay mềm mại ấn huyệt nói tiếp:

"Năm đó ta không thể cứu được người đó, nên mới cầu đạo trưởng luyện võ. Hai năm đi tìm người, ta cũng được một vài cao thủ võ lâm chỉ vài quyền, nên hôm đó mới dám cùng Hoắc tướng quân hạ thủ."

Hoắc Sinh nhớ lại đêm hội ngộ nàng ở đình viện, nhận nhầm nàng với Mẫn Mẫn. Đó cũng là lần đầu kể từ mười năm trước chạm mặt nàng.

"Tiểu thư thân thủ nhanh nhẹn, khinh công cao cường. Nếu nàng muốn chỉ cần luyện thêm vài công phu cần thiết, ắt sẽ sớm trở thành một cao thủ thực thụ." Hoắc Sinh đối với chuyện nàng luyện võ không bài xích mà còn tích cực ủng hộ. Hắn đương không thích nữ nhân chỉ biết ở nhà nội trợ, yểu điệu không hiểu chuyện. Mạc Phù năm đó tuy nhỏ tuổi nhưng đã rất nhanh nhẹn hoạt bát, đêm đó lại có thể tiếp hắn ba chiêu. Nếu có thể chuyên tâm bồi dưỡng, nàng có thể dễ dàng đạt được đỉnh cao võ lâm chính phái.

Lời này nói xong, Mạc Phù vui vẻ mấy phân. Nàng với Hoắc Sinh trước nay chưa mấy lần nói chuyện, lần đầu nói lâu như vậy, lại được hắn ủng hộ, đối với nàng là chuyện tốt.

"Hoắc tướng quân đánh giá cao ta rồi. Mạc Phù cũng có chút tham lam, muốn giao đấu với các hảo hán so đo thực lực, nhưng thấy khả năng chưa đủ, cũng không cưỡng cầu nhiều."

Hoắc Sinh nghe vậy liền hiểu ý Mạc Phù. Đêm đó Mạc Phù chắc hẳn cũng đã rõ thực lực của Hoắc Sinh không phải công phu bình thường. Hắn đang thầm nghĩ có phải nàng muốn hắn chỉ dẫn hay không?

Vui!

"Hoắc mỗ thân phế, chỉ biết chút công phu, hy vọng có thể cùng Mạc tiểu thư luyện công bổ trợ. Không biết ý Mạc tiểu thư thế nào?"

"Có thể sao?" Mắt Mạc Phù sáng rực. Có thể được một cao thủ như Hoắc Sinh chỉ điểm thì còn cầu gì hơn.

Hoắc Sinh mỉm cười gật đầu: "Hoắc mỗ rất sẵn lòng."

Mạc Phù thu tay, hơi nheo mắt: "Ta vẫn luôn thắc mắc, tại sao Hoắc tướng quân lại tốt với ta như vậy?"

Hoắc Sinh hắng giọng, cố thu rung động trong mắt quay đầu nhìn chỗ khác.

"Nàng là bằng hữu tốt của Vương Phi, giúp nàng là điều nên làm."

Mắt Mạc Phù ánh lên tia nhìn thất vọng.

Thì ra là vậy.

"Phiền Hoắc tướng quân rồi, ta có lẽ không có phúc được lĩnh hội công phu của tướng quân."

"Tại sao?"

"Năm ngày nữa ta sẽ thành thân."

Câu nói này thành công khiến Hoắc Sinh kinh động, sững người nhìn nàng.

"Nếu có thể...hy vọng Hoắc tướng quân có thể đến góp vui." Mạc Phù gượng cười, cố che dấu đi vẻ buồn thương trong ánh mắt.

Hoắc Sinh lòng hơi động. Phải rồi. Tiểu Ninh năm đó đã mười tám tuổi, đến tuổi thành thân rồi.Nhưng sao trong lòng hắn lại có chút....không can tâm. Cảm giác mất mát khiến hắn khó chịu.

Hắn mấy tháng nay vẫn luôn cho rằng, nàng vẫn cứ mãi như vậy mà quên mất Mạc gia đã không ít lần thúc giục nàng chuyện thành thân.

"Ta sẽ đến." Hoắc Sinh thu lại chút kinh ngạc, bình tĩnh đáp. Chỉ không dấu bàn tay siết chặt thành quyền thu dưới bàn.

Mạc Phù cụp mi. Vừa nãy nàng đã hi vọng điều gì đó.

Không khí phút chốc chìm xuống, Mạc Phù đã không còn tư tưởng bấm huyệt xoa bóp cho Hoắc Sinh.

"Chết tiệt"

Tiểu Yến Tử tức giận đá tung cửa. Phu thê Cố Vệ Bắc đang bu bám cửa vì cú đá của nàng suýt thì ngã đập đầu.

"Hai người....hai người!!!" Yến Tử tức giận chỉ thẳng mặt Hoắc Sinh, câu nói đến tận cổ họng lại bị nàng nuốt trở lại: "Thật tức chết ta!"

Cố Vệ Bắc chỉnh lại tư thế. Tiến bên cạnh nàng trấn an: "Không được tức giận."

Tiểu Yến Tử vuốt bụng. Nuốt cơn giận trôi xuống. Lẩm nhẩm trong miệng mấy lời dặn dò của Lưu Dĩ.

Không được nghĩ bậy chửi bậy, ảnh hưởng đến nhân cách hài tử.

Nhưng mà mẹ nó tức chết nàng quá.

"Sao tỷ lại tức giận như vậy?" Mạc Phù đương không hiểu liền nghi hoặc.

"Muội mau đi ra ngoài cho ta!" Tiểu Yến Tử hét lên.

Mạc Phù ngơ ngác, sao khi không lại đuổi nàng phũ phàng như vậy?

"Ta không đuổi. Ta muốn ăn màn thầu Hoa thẩm. Trên dưới tướng phủ không có ai biết nơi đó, chỉ có muội biết. Là ta thỉnh cầu muội đi mua."

Thỉnh cầu?

Phỉ. Ai nghe ra cũng biết đây rõ ràng là ra lệnh. Lấy uy chấn áp còn bày đặt thỉnh cầu.

Mạc Phù hơi ngẩn người một lát, tuy rằng không biết nguyên do Yến Tử phát tiết nhưng nàng đã mở miệng yêu cầu liền tuân theo.

"Muội sẽ đi ngay."

Nói rồi lập tức xoay người rời đi.

Tiểu Yến Tử lại hướng Hoắc Sinh đang im lặng nhìn Mạc Phù rời đi hét lớn:

"Còn không mau đi cùng nàng. Thiên hạ ngoài kia bao nhiêu bất ổn, tiệm màn thầu bao xa, sở khanh đầu đường cũng đâu có ít. Một tiểu cô nương sao có thể đấu lại chúng. Huynh định lại trơ mắt nhìn à!!!!"

Hoắc Sinh nghe vậy liền vội vội vàng vàng chạy đi còn không quên để lại câu:

"Ta sẽ đi nhanh mang màn thầu nóng về cho nàng."

Đến khi ra tận cửa. Hoắc Sinh mới cảm giác có gì đó không đúng. Lại thấy bóng lưng đơn độc của Mạc Phù liền bỏ suy nghĩ về câu nói của Yến Tử ra sau đầu mà đuổi theo.

"Mau! Hai người đi theo ta." Tiểu Yến Tử bước ra cửa, kéo Sa Hoả, Sa Thuỷ rời đi.

"Nương nương, đây là có chuyện gì gấp?"

"Đi xây tình!" Tiểu Yến Tử nghiêm túc đáp. Trong mắt tràn ngập vẻ tinh quái.

Hừ. Hôm nay không thể khiến Hoắc Sinh mở miệng giữ chân Mạc phù thì tên nàng sẽ viết ngược.

Sa Hoả, Sa Thuỷ ngơ ngác nhìn nhau rồi bị nàng kéo đi như sắp ra trận.

"Nương nương đi chậm thôi, cẩn thận chút."

"Người đừng bước mạnh như vậy có được không?"

"Khoác thêm áo cái đã nương nương!"

"Đến giờ uống thuốc rồi nương nương..."

Cứ như thế Tiểu Yến Tử với cái bụng tròn nghiêm nghị xải bước. Rõ ràng chỉ quan tâm đến kế hoạch trong đầu. Đám người đằng sau luôn miệng lải nhải. Kẻ bưng bát thuốc, người giữ áo khoác, cảnh tượng hết sức phong phú khoa trương a.

----

Mạc Phù đi trên con đường vắng lặng, chỉ có làn gió đung đưa lá khô bay phất phơ.

Tâm trạng có chút mất mát. Trong dầu quẩn quanh hình bóng Hoắc Sinh. Nàng rốt cuộc đang chờ mong điều gì?

Đang mải mê suy nghĩ. Mạc Phù lạc bước đến một con đường nhỏ không một bóng người.

"Hôm nay lão đại ta được một con cá lớn rồi. Mỹ nhân xinh đẹp này đến từ nơi nao?"

Người vừa xuất hiện là một nam nhân cao lớn, y phục đơn điệu, mặt mày đen nhẻm che kín mặt không nhìn rõ mặt mũi nằm ở đâu, giọng khàn đặc như bị đau họng. Tóm lại là nhân vật trông không có chút tử tế nào.

Mạc Phù vẫn bình thản như thường, không đem kẻ chặn đường kia bỏ vào mắt, tiếp tục thẳng tiến.

"Đợi đã, mỹ nhân. Chúng ta đã có duyên gặp nhau. Chi bằng cùng ta về trại doanh làm chủ mẫu đi." Tên đạo tặc kia vung vỏ kiếm chặn ngang thân Mạc Phù.

"Ngươi muốn ta cùng ngươi về trại doanh?" Mạc Phù cười nhếch môi khinh bỉ: "Phải xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!"

Nói rồi liền vung cước, móc chân ngang mặt tên tặc kia. Nhưng thân thủ tên kia không phải hạng thường, cước của Mạc Phù nhanh không kịp chớp mắt nhưng hắn lại có thể tránh kịp.

"Hoa có gai cơ đấy, mỹ nhân à, nữ nhân đánh võ không có tốt a." Tên đạo tặc giữ cổ chân Mạc Phù, ánh mắt khiêu khích đáp.

"Khốn kiếp!!!" Mạc Phù đã quá khinh địch.

Tên này không phải hạng tiểu tặc thông thường. Hôm nay ra đường đụng phải cao thủ. Mệt chuyện rồi.

Mạc Phù thu lại trấn tĩnh liền xoáy một vòng khiến cho tên tặc rút tay. Một quyền đánh lên tử huyệt liền bị tên tặc chặn lại, bẻ quặp tay Mạc Phù ra phía sau.

"Sao lại cố chấp như vậy mỹ nhân ơi!" Giọng điệu sở khanh khiến Mạc Phù nổi da gà. Nàng không để yên liền cúi người bật ngửa đầu. Xoay một vòng trên không trung, tức giận tung liên tiếp thất cước bát quyền khiến cho tên tặc không đùa cợt được nữa mà nghiêm túc đỡ đòn.

Tên tặc dùng vỏ kiếm tránh đòn tranh thủ tung cước đáp trả.

Cứ như thế hai người giữa con hẻm nhỏ nhiệt tình tỉ thí võ công. Bụi mù bay khắp trời, gỗ mục cùng than liên tiếp bị đánh vỡ gây ra những tiếng ồn đủ để thu hút người đi đường kéo đến.

Mạc Phù nhìn ra điểm sơ hở của tên kia liền tung một cước ngay mặt hắn khiến hắn ngã nhào ra giữa đất lăn vài vòng.

"Ồ, tiểu cô nương kia trông vậy mà không tồi, có thể đánh bại tên cao to kia."

"Đúng đúng, xem xem tên kia ngã chổng vó kìa. Ban ngày ban mặt chắc là muốn hà hiếp con gái nhà lành đây mà."

"Dạo này hái hoa tặc lộng hành vậy, mấy tiểu cô nương giỏi công phu cũng thực tốt a."

....

Đương người qua đường hăng say bàn tán. Tên tặc kia mới mò dậy, ôm khuôn mặt bầm dập bị khăn bịt mặt che kín lồm cồm bò dậy. Thở phì phì nhìn con hẻm đằng xa rồi hướng Mạc Phù quát:

"Nữ nhân đều độc ác."

Nói rồi quay lưng điểm mũi chân rời đi.

Mạc Phu nhíu mày nhìn tên tặc khuất sau nóc nhà, nàng bỗng nhận ra, tên tặc này công phu rất tốt, vượt xa cả nàng, nhưng không dùng hết công lực. Không hề tấn công vào chỗ hiểm, còn dè chừng sức lực. Miễn không làm nàng tổn thương. Thật kỳ lạ.

"Khá lắm."

Giọng nói ấm áp truyền đến từ sau lưng Mạc Phù, khuôn mặt hoạ thuỷ hiện ra kèm theo nụ cười dễ dàng bóp nghẹt tim bất cứ nữ nhân nào. Không ai khác là Hoắc Sinh.

Hắn đuổi kịp nàng lúc tên tặc kia xuất hiện. Đã bước lên chuẩn bị ngăn cản thì Mạc Phù đã ra tay. Quả nhiên nàng rất mạnh mẽ. Không hề run rẩy mà bình tĩnh đối phó.

"Không dám!" Mạc Phù vừa nhìn thấy Hoắc Sinh, tâm tình lại bất ổn. Trong giọng điệu có chút tức giận, uỷ khuất, làm ra bộ dáng không quan tâm phất áo rời đi.

Hoắc Sinh hơi nhướn mày. Hắn đương nhiên nhìn ra nàng không vui. Cũng không nói nhiều chỉ lẳng lặng đi theo.

Bên con hẻm gần đó. Bóng một hắc y cao lớn mặt lạnh như tiền bước ra, khoanh tay lắc đầu nhìn tên tiểu tặc lúc nãy đang ôm mặt mếu máo:

"Mạc tiểu thư ra tay thật tàn nhẫn, hủy hoại dung nhan như ngọc này của ta thì phải làm sao. Oa!"

Sa Hoả với tay kéo khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt đầy than khuyến mãi một dấu dày ngay mặt tiền rất sâu, rất đẹp của Sa Thủy.

"Thân là ảnh vệ hoàng gia, lại để bại dưới tay một nữ nhân. Chuyện này mà để lộ ra ngoài, còn đâu mặt mũi bọn ta." Sa Hoả vừa dùng khăn tay tỉ mỉ lau mặt cho Sa Thuỷ vừa ra vẻ chán ghét nói.

"Nhìn bộ dạng Thuỷ huynh ta biết ngay sẽ không chịu ra tay mà." Tiểu Yến Tử vác bụng bước ra từ hẻm nhỏ. Đỡ trán thở dài.

Vừa rồi là nàng dùng Sa Thuỷ làm đạo tặc, Hoắc Sinh thấy Mạc Phù gặp nạn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Tiếp theo đó sẽ có màn anh hùng cứu mỹ nhân hay ho nhường nào. Ấy vậy mà chưa để cho Hoắc Sinh ra tay đã bại dưới tay Mạc Phù. Nàng vẫn là quên mất tên tiểu tử Sa Thủy rất nhân hậu, đối với người quen đặc biệt là nữ nhân sẽ không nỡ ra tay.

"Nương nương! Thuỷ không phải tiểu nhân, sao có thể ra tay với nữ nhân được chứ. Thuộc hạ đâu có biết Mạc tiểu thư lại giỏi võ công như vậy." Sa Thuỷ mếu máo đáp.

Sa Thủy để mặc cho Sa Hỏa lau mặt, tựa hồ đã quá quen với việc được Sa Hỏa chăm sóc nên không mảy may nhìn thấy vẻ mặt không vui của Sa Hỏa khi nhìn vết bầm trên mặt hắn.

“Ngươi lo cái gì chứ. Ta đã dặn dò Mạc Phù có võ công, đằng sau có Hoắc Sinh yểm trợ, ngươi không dùng sức, lấy đâu một màn anh hùng cứu mỹ nhân đây?” Tiểu Yến Tử bất lực đáp.

“Vậy tại sao không để Hỏa huynh làm chứ? Hỏa huynh rất tàn nhẫn, sẽ bất chấp mà đánh tới a.”

Tiểu Yến Tử nhìn Sa Hỏa đang bôi dược lên mặt Sa Thủy, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị kia hoàn toàn trái ngược với bàn tay nhẹ nhàng bôi thuốc thì không khỏi lắn đầu:

“Ngươi nghĩ Hỏa huynh sẽ nói được mấy lời khoa trương cướp người như ngươi sao?”

Sa Thủy như tỉnh ngộ, gật gù nhìn Sa Hỏa: “Phải phải, huynh ấy chỉ nói ba cái lời kỳ cục với thuộc hạ, thuộc hạ chưa từng nghe huynh ấy nói mấy lời đó với ai khác.”

“Mấy lời kỳ cục?” Mắt Tiểu Yến Tử sáng lên, thập phần tò mò nhìn Sa Hỏa: “Đó là những lời như thế nào?”

“Thì là....” Sa Thủy còn chưa kịp mở miệng, đã bị Sa Hỏa nhét một miếng bánh vào miệng ra mật lệnh ngậm miệng.

"Nương nương! Đến giờ uống thuốc rồi." Sa Hoả nhận lấy chén thuốc còn nóng được một bà vú đưa tới đặt trước Yến Tử, nhanh chóng khiến nàng quên đi chuyện Sa Thủy vừa nói.

Tiểu Yến Tử nhận lấy chén thuốc dưỡng thai hớp một ngụm. Mắt vẫn dõi theo con đường Mạc Phù cùng Hoắc Sinh vừa rời đi, nghiến răng kèn kẹt.

"Hết keo này ta bày keo khác. Ta không tin Hoắc Sinh có thể dễ dàng để Mạc Phù rơi vào tay kẻ khác. Hừ!"

Mạc Phù bình thản bước đi, rẽ ra một con đường lớn tấp nập người qua kẻ lại hối hả. Cước bộ thư thả, không nhanh không chậm, đủ để người đằng sau có thể theo kịp.

Hoắc Sinh chỉ cách nàng mười bước chân, yên lặng nhìn bóng lưng nàng rảo bước. Cứ bước nhanh một bước rồi lại chậm một bước. Hết lần này đến lần khác muốn đến bên cạnh nàng, nhưng lại không biết phải nói gì. Nàng muốn thành thân. Hắn tư cách gì mà ngăn cản?

Hai người kẻ trước người sau đi trên phố lớn mà không hề hay ánh mắt của những người xung quanh.

Phàm là nam nhân, nhìn thấy dung nhan mỹ lệ của Mạc Phù đều ngẩn ngơ dừng chân. Phàm là nữ nhân, cho dù e thẹn khuê các, hay thẳng thắn mạnh mẽ, nhìn thấy Hoắc Sinh khuynh thành hoạ thuỷ, cũng đỏ mặt ngại ngùng. Vài cô nương đã không ít lần định tiến tới bắt chuyện, nhưng thấy ánh mắt Hoắc Sinh dịu dàng nhìn người phía trước đành nín lặng.

"Hoắc tướng quân! Lâu ngày không gặp."

Một nữ tử trắng trẻo ôn nhu từ lúc nào đã không khách khí đứng chắn giữa khoảng cách Hoặc Sinh Mạc Phù, điềm nhiên thi lễ với Hoắc Sinh.

Chớp mắt truy lùng trí nhớ. Hoắc Sinh mới nhớ ra đây là một trong những cô nương nằm trong bộ sưu tập của hắn ở thời hắn tung hoành ngang dọc kinh thành, đem trái tim nữ tử như trò chơi ra đùa bỡn đây mà.

"Ôn cô nương có lễ." Dù sao cũng là người hắn từng làm tổn thương, cũng nên tử tế chào một tiếng.

"Hoắc tướng quân có lễ. Ôn Hình mạn phép được hỏi, không biết một năm qua tướng quân đã ở đâu, Tuý Thiên lâu rất mong ngài, Ôn Hình cũng luôn nhớ mong ngài, tại sao bây giờ ngài mới xuất hiện?"

Hoắc Sinh nghe Ôn Hình nói, lại thấy bóng lưng Mạc Phù có chút run liền không khỏi mất mặt, hắn không ngờ trước đây lại để bản thân trác táng như vậy, bây giờ đến tai Tiểu Ninh bé nhỏ của hắn. Thật tình là mất hết thể diện a.

"Hoắc mỗ bận công việc, không tiện đàm đạo cùng cô nương. Những chuyện khác hy vọng cô nương đừng nên động tâm!" Hoắc Sinh phũ phàng bỏ một cầu rồi lách qua bước đi theo nhịp chân Mạc Phù.

"Hoắc tướng quân! Gượm đã!" Một giọng nữ tử khác vang lên từ trước mặt Mạc Phù đi tới, ôn nhu thi lễ rồi mỉm cười.

Cô nương này so với Ôn Hình lúc nãy có phần đậm đà mỹ lệ hơn, nhưng âu cũng chỉ thuộc dạng tầm tầm bậc trung. Hoắc Sinh mang máng nhớ. Hình như đây là tiểu thư nhà vị quan tam phẩm nào đó mê muội hắn đã bao năm. Nhưng mà số lượng tiểu thư khuê các muốn gả cho hắn quá nhiều. Căn bản là nhớ không hết.

Tội lỗi.

"Hoắc tướng quân chắc đã quên tiểu nữ. Nhưng tiểu nữ vẫn còn nhớ rất rõ. Hai năm trước, ngài đã hứa sẽ dẫn tiểu nữ ngao du thiên hạ. Tiểu nữ đã chờ rất lâu. Ngài có còn nhớ hay không?"

Đương nhiên là không nhớ. Hoắc Sinh ngay tên của vị trước mặt còn không nhớ ra, hắn làm sao lưu giữ được ba câu nói phong tình ngày trước chứ.

"Ta..."

"Tướng quân!"

Hoắc Sinh còn chưa kịp mở miệng, bên kia đường lại xuất hiện thêm ba vị nữ tử hồng y khác, phấn son thơm nức, đôi má phiếm hồng, ánh mắt lúng liếng nhìn Hoắc Sịn cao lớn, dung nhan được ánh tà chiều vẽ lên như một bức tranh kia mà bổ nhào tới.

"Ngài đến thăm thiếp phải không? Trời ơi đã bao lâu rồi?"

"Xem này, sao dạo này ngài lại gầy đi như thế này. Chắc ngài ra trận mệt mỏi lắm đây. Mau ghé thiếp bồi bổ một chút lấy lại sức."

"Coi kìa, tay áo lại có chút rách đi rồi. Ngài thật là, mau thành thân đi thôi. Người ta....đã chờ lâu lắm rồi."

Hoắc Sinh đơ mặt. Đầu óc trống rỗng.

Chết tiệt, hắn rõ ràng thấy mặt ba nữ tử này rất quen, nhưng không nhớ là do hắn tán tỉnh ở đâu lúc nào.

"Thực ra Hoắc mỗ...."

"Mấy ả tiện nhân kia. Ta đang nói chuyện với tướng quân, ai cho các người chen vào. Cút ngay!"

Vị tiểu thư kia coi bộ tức giận liền nhảy vồ lên như sói.

"Ngươi mới là cút, ta nói còn chưa xong. Hoắc tướng quân hôm nay là đến gặp ta." Ôn Hình lên tiếng.

"Ăn nói tầm phào. Là gặp ta."

"Không! Gặp ta!"

Cứ như thế đám nữ tử bu bám càng lúc càng đông, càng lúc càng ồn ào khiến cho mặt Hoắc Sinh méo xệch. Không biết phải làm gì.

Vừa lúc này hắn đột nhiên quay đầu tìm kiếm bóng hình nhỏ nhắn lúc nãy còn ở trong tầm mắt.

Trống không.

Nàng đâu rồi?

Hoắc Sinh liền gạt đám nữ tử như vịt trời kia sang một bên, vội vàng đi tìm Mạc Phù, nhưng nào cho hắn cơ hội tẩu thoát. Đám nữ tử liền chụp lấy tay hắn kêu than.

"Tướng quân, ngài không thể lại bỏ đi như vậy. Người ta đã chờ ngài lâu lắm rồi."

Hoắc Sinh bị giữ chân. Lại bị đám quần chúng xem kịch hay đem ra xỉa xói, thì thầm to nhỏ, chỉ chỉ trỏ trỏ, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Hắn bây giờ mới nhận ra. Cuộc sống mờ mắt trước đây đã đưa hắn đến ngõ cụt. Mẫn Mẫn và Mạc Phù nói phải.

Hắn chính là một tên Sở khanh.

Hoắc Sinh bày ra bộ dáng nghiêm cẩn, ánh mắt sắc lạnh khiến cho đám nữ tử im miệng lạnh lùng nói:

"Hôm nay Hoắc mỗ xin được nói rõ. Hoắc mỗ đối với tình ý của các vị cô nương, quả thực rất cảm động cũng lấy làm hổ thẹn vì khiến các vị thất vọng. Chỉ là tâm Hoắc mỗ đã có chủ, không còn là tên tiểu tử ngông cuồng chơi đùa dạo trước. Đối với những chuyện đã gây ra trước đây, các vị có thể rộng lượng bỏ qua là phúc mà Hoắc mỗ khó lòng tu được, còn nếu không Hoắc mỗ nguyện dùng vật chất bù đắp. Còn chuyện thê thiếp gia môn, Hoắc mỗ không cách nào đáp trả. Mong các vị hiểu cho." Nói rồi lập tức phất áo tính toán bỏ đi.

“Là ai? Trong tâm ngài rốt cuộc là nữ tử như thế nào. Thiếp đã luôn đáp ứng mọi yêu cầu của ngài, tại sao ngài chưa từng để mắt đến thiếp. Ngài nói đi, chỉ cần là kiểu dáng ngài thích, thiếp nhất định sẽ thay đổi.” Ôn Hình kia ủy khuất lên tiếng, thay cho đám nữ tử kia nói lên tiếng lòng.

“Mong các cô nương tự trọng.” Hoắc Sinh nhíu mày nói. Tại sao bây giờ hắn lại thấy đám nữ tử này phiền phức vậy chứ.

“Hôm nay ngài không nói ra, chúng ta sẽ không để ngài đi. Sẽ lập tức cầu kiến đại tướng quân hỏi cưới ngài.”

Hoắc Sinh cùng chúng bách tính có mặt ở đó không khỏi kinh hãi. Đám nữ tử này bạo gan thật, dám đến nhà nam nhân cầu thân. Thật là mất mặt.

“Nữ tử trong lòng của bản tướng quân là ai, không liên quan đến các vị. Ta còn có công việc trong người. Cáo từ!” Nói rồi phẩy tay một cái, nhanh chóng gạt bàn tay của đám nữ tử đang bu bám đầy vạt áo hắn, điểm mũi chân thi triển khinh công rời đi.

Để lại đám nữ tử uất ức nhìn bóng hắn. Hận không thể biết được nữ nhân kia là ai mà đánh nhau một trận cho hả giận. Các nàng tốn bao nhiêu kế sách, bao nhiêu mỹ phẩm mồi chài Hoắc Sinh, mà kết quả từ đầu chí cuối, hắn chỉ nói vài lời ngon ngọt cũng chưa từng để các nàng chạm vào, cũng chưa từng nguyện ý chạm vào hay thưởng thức hương diễm của các nàng. Thật là đoán không ra tâm tư của Hoắc Sinh.

Hoắc Sinh đạp mái nhà ở trên kia, đưa mắt đào quét khắp nẻo đường tìm kiếm bóng Mạc Phù, vừa lướt mắt đến một tiệm mỳ ở cuối con đường, ánh mắt lạnh của hắn lại trở nên dịu dàng, nhìn nàng ngồi ăn trên bàn nhỏ, thư thả gắp từng sợi mỳ.

Uyển chuyển dịu dàng, lại nhanh nhẹn hoạt bát. Đôi mắt không vướng bụi trần, sáng ngời như tinh tú. Thánh thiện, tỏa sáng như một ngôi sao.

Vừa lúc nãy nói đến nữ nhân trong lòng. Trong tâm Hoắc Sinh từ lâu đã không còn xuất hiện cái tên Mẫn Mẫn, mà là một cái tên khác, một khuôn mặt khác. Là mối tình từ thuở thiếu thời, là nữ tử đầu tiên khiến tim hắn lạc nhịp mười năm.

Bạch Mộ Ninh.

“Tiểu Ninh! Nàng vẫn thích ăn mỳ sao?” Hoắc Sinh từ trên cao đáp xuống, vạt áo nhẹ phất, tóc đen khẽ bay, mắt đào ẩn chứa ngọt ngào, dung nhan diễm lệ thành công khiến chủ quán cùng người đi đường tim đập chân run. Hệt như vừa nhìn thấy thần tiên hạ phàm.

Mạc Phù vừa đưa miếng mỳ lên miệng, lại nhìn thấy một màn kia lập tức sững mất vài giây. Mặt thoáng đỏ âu, lại thấy Hoắc Sinh nhìn nàng dáng vẻ chờ đời thì đành ho khụ hai cái đáp:

“Phải, ta trước nay vẫn luôn....” Khoan đã, tại sao Hoắc Sinh lại biết nàng thích ăn mỳ, còn có....lúc nãy gọi tên tục của nàng một cách tự nhiên như vậy. Tuy là lần đầu tiên nhưng sao nàng lại không hề thấy xa lạ, mà tựa như đã từng nghe qua rồi.

Bỗng nhiên hình ảnh thiếu niên tuấn tú, mờ ảo trong tâm trí nàng xẹt qua. Nụ cười năm đó cũng dịu dàng như vậy.

Không lẽ....

“Ta và tướng quân có phải mười năm trước đã từng gặp nhau?” Mạc Phù gác đũa, nghiêm túc hỏi.

Hoắc Sinh hơi sững người. Nàng đã nhận ra hắn rồi sao?

Hoắc Sinh không ngần ngại gật đầu, còn bồi thêm cho nàng một nụ cười đầy ý xuân:

“Nàng có thích hoa anh đào không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.