Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 20: Ám sát



Trời trong, nắng vàng, đường vắng tanh.

Gió lạnh, lá thu khẽ rời cành.

Lưu Dĩ mặt đầy gân xanh xách cổ áo Yến Tử thẳng một mạch hướng tướng phủ mà đi. Tính toán phải dạy cho Tiểu Tử lỗ mãng này một bài học.

Tiểu Yến Tử vô lực cào cấu giữa không trung hét lớn:

“...Công tử, mau lấy lại tám mươi lạng bạc đi, mau...”

Yến Tử còn chưa nói xong cả thân thể nàng rơi trên không trung rồi thản nhiên áp sát trong lòng ngực Lưu Dĩ, an yên chôn chặt trong bờ ngực rộng lớn vững chải của hắn.

Yến Tử chấn kinh vội vã đẩy Lưu Dĩ ra nhưng bất lực, hắn như gọng kìm ghì chặt lấy nàng. Yến Tử chỉ nghe thấy tiếng tim đập đều đặn của Lưu Dĩ.

Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đột nhiên ôm chầm lấy nàng như vậy?

Lúc Yến Tử cơ hồ hé mắt ra được từ trong vòng tay của Lưu Dĩ nàng mới thấy xung quanh đang có một loạt ám tiễn cùng chuỷ thủ như tên lửa xé gió lao về phía họ.Ảnh vệ hắc y luôn túc trực bên cạnh Lưu Dĩ và Yến Tử từ bụi cây nóc nhà đồng thời xuất hiện cản phá thành công đám ám tiễn kia.

Tiểu Yến Tử sợ hãi co thân rúc vào ngực Lưu Dĩ. Lưu Dĩ như phát hiện ra thân thể đang run lên của Yến Tử, hắn siết chặt vòng tay ôm lấy bảo vệ.

Mẹ ơi kinh chưa kìa, là ám tiễn thật, hàng thật giá thật đấy, trúng một nhát là đi đời nhà ma như chơi. Sao qua đời này ta lại thường xuyên gặp nguy hiểm vậy nè, kiếp trước sống an ổn quá chăng. Nhưng mà ngoài kia nguy hiểm vậy, ở đây cũng thật là ấm quá rồi.

Yến Tử ngoi ngóp trong lòng ngực Lưu Dĩ ngước mắt lên nhìn hắn. Khuôn mặt Lưu Dĩ tĩnh lặng không cảm xúc, hắn dường như không hề có chút hoảng hốt hay sợ hãi. Tựa như đã quá quen với những màn tập kích như lúc này.

Khi ám tiễn đã ngưng lại, Lưu Dĩ cũng thả lỏng vòng tay. Nhưng đột nhiên “Vèo” một tiếng.

Một thanh chuỷ thủ từ trong tay một trong mười ám vệ nãy giờ vẫn nhất nhất bảo vệ hai người Lưu Dĩ, Yến Tử chỉ đứng cách Yến Tử chưa tới mười bước chân xé gió hướng Yến Tử mà lao đến.

Tuyệt nhiên những ám vệ còn lại cùng Lưu Dĩ không ngờ tới cũng không kịp trở tay.

Đến khi chuỷ thủ chỉ còn cách tim Yến Tử một tấc, bất quá chỉ chưa tới một tấc nữa sẽ đâm thẳng vào tim nàng, nhanh chóng tống tiễn nàng về Tây Thiên nhưng đã bị một bàn tay to lớn từ bóng bạch kim nhanh chóng chặn đứng.

Tiểu Yến Tử nhất thời không kịp ý thức được sự việc diễn ra quá nhanh kia, chỉ đứng im như tượng, vô hồn nhìn thanh chuỷ thủ lạnh lẽo áp sát trước ngực nàng.

Phía bên kia đường Hoắc Sinh cùng Sa Hoả, Sa Thuỷ đã đến nơi, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Sinh cắt không còn giọt máu hét lớn.

”Triệu Phạm Hoa!!!”

Nghe thấy tiếng gọi, thân hình cứng ngắc của Lưu Dĩ đang giữ chặt cây chuỷ thủ khẽ động, hắn chầm chậm buông chuỷ thủ ngập tràn máu đang kề sát vạt áo trước ngực của Yến Tử xuống, dán chặt mắt vào đó.

Sạch sẽ, trơn bóng không chút tổn hại. Lưu Dĩ âm thầm thở ra một hơi dấu đi sự run rẩy chốc lát.

Yến Tử hoảng hốt đăm đăm nhìn vào khuôn mặt của Lưu Dĩ.

Lúc nãy không phải nàng nhìn thấy hắn...hắn rất...Không thể nào, không phải đâu, nàng chỉ là một giám xưởng nhỏ nhoi, sao có thể khiến hắn lo lắng. Tuyệt đối không thể nào.

Lúc Lưu Dĩ lấy lại thần khí trừng mắt tìm tên phản tặc kia thì hắn đã sớm mất dấu, ám vệ cũng đã đuổi theo tự lúc nào. Lúc định thần mới phát hiện, ám vệ bịt mặt kia là sát thủ bí mật trà trộn vào, những ám vệ của Lưu Dĩ tuyệt đối không thể là phản tặc bởi cách phóng chủy thủ của tên kia tuyệt không phải là của người Đại Sở.

Lưu Dĩ siết tay, mày lưỡi mác nhíu chặt, máu từ lòng bàn tay do thanh chuỷ thủ gây ra thản nhiên nhỏ giọt xuống nền đất lạnh.

Tiểu Yến Tử có lẽ bị sốc quá nặng. Nàng đăm đăm nhìn Lưu Dĩ, cơ hồ cũng không ngờ đến mình thiếu chút nữa đã quy tiên.

Lưu Dĩ thấy Yến Tử thất thần thì thoáng biến sắc:

”Ngươi bị thương ở chỗ nào sao?”

Mắt Yến Tử chớp một cái, tựa hồ hồn đã nhập trở lại xác. Nàng cầm lấy bàn tay đang chảy máu của Lưu Dĩ kinh hô:

”Tay ngài... Bị thương rồi!”

Lưu Dĩ vô cảm nhìn bàn tay toác máu của mình, hắn dường như không hề cảm nhận được sự đau đớn. Trước nay hắn bị thương không ít, cũng đã quen với những vết thương ‘nhỏ’ như vậy.

Yến Tử vội vã lấy trong ngực ra một chiếc khăn tay trắng tinh, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay to lớn của Lưu Dĩ quấn quanh băng bó lại vết thương đang rỉ máu của hắn. Khuôn mặt hết sức nghiêm trọng hệt như sắp lâm đại địch.

Bóng bạch kim đứng đó, lặng im cho Tiểu Tử băng bó. Chúng nhân nhất thời nhớ đến bệnh khiến phích của Quốc Công lại có chút mơ hồ khó hiểu. Ám vệ theo sát ai cũng biết, trước đây Lưu Dĩ bị thương cũng sẽ không để ai băng bó chứ đừng nói đến chạm vào người hắn, lúc nào cũng tự làm. Vậy mà bây giờ lại ngoan ngoãn để một giám xưởng giúp hắn băng bó. Cái này có hơi....

Từ phía xa đám ám vệ đuổi theo sát thủ cùng ám vệ trà trộn đã trở về, dẫn đầu là Lam Thất quỳ xuống thi lễ với Lưu Dĩ:

”Bẩm Quốc Công, sát thủ phi ám tiễn đã uống thuốc độc tự sát, chỉ bắt được ám vệ trà trộn!”

Lam Thất dẫn ra một hắc y nhân mang trang phục biểu tượng ám vệ bị ép quỳ giữa đất.Lưu Dĩ đưa đôi mắt thanh u lạnh lẽo xải bước tiến tới nhưng bóng xám bên cạnh hắn như tia chớp nhanh hơn hắn một khắc vội vã lao đến hắc y nhân tung ngay một cước vào mặt hắn dưới hơn chục ánh mắt kinh hãi của chúng nhân.

Ám vệ trà trộn kia bất ngờ bị nhận một cước không kịp chống đỡ ngã lăn ra đất. Khi hắn tỉnh táo lại chỉ thấy khuôn mặt của tiểu tử nhỏ con hắn suýt nữa ám sát thành công hung hãn dữ tợn hệt như quỷ Diêm La.

Lá cây xung quanh điên cuồng nhảy nhót, mây đen vần vũ che lấp bầu trời. Bóng áo xám như ma quỷ phiêu dật, lạnh lẽo u hồn đầy sát khí.

Tiểu Yến Tử tàn bạo túm lấy cổ áo ám vệ trà trộn lắc lắc điên cuồng hét lớn:

”Con bà nó, dưới mí mắt lão tử dám hạ thủ, làm bàn tay đẹp đẽ của Quốc Công bị thương!!! Ngài ấy bị thương một, ta bắt ngươi đền mười. Chết điiiii!”

Nói rồi điên cuồng xoay một vòng trên không trung tặng đệ nhất phi thiên cước vào bộ hạ. Sau đó không quên bồi thêm một cú vào bụng ám vệ trà trộn kia khiến hắn thổ ra một ngụm huyết rồi bò lăn giữa đất.

Chúng nhân có mặt ở đó tất thảy đều là những nam nhân một thân cao lớn, võ công cái thế, khinh công trác tuyệt ấy vậy mà lúc này bị khí thế cùng đòn thế thuật của một tên tiểu tử nhỏ con làm cho ngu mặt hoảng sợ, vội vã lùi lại vài bước, tránh bị đánh trúng oan, cũng đồng thời hướng đến bàn tay đang được băng bó cẩn thận của Lưu Dĩ lại hướng đến khuôn mặt Lưu Dĩ thì không khỏi kinh hãi.

Khuôn mặt nghiêm túc vô cảm ngày thường lúc này lại trắng trẻo như thư sinh, đôi mắt tràn ngập ý cười lấp lánh, con ngươi đen như ngàn tinh tú dấu vào trong đó.Quả nhiên là sắc đẹp thay cơm trong truyền thuyết.

Thoáng chốc chúng nhân cảm nhận được một làn gió xuân phơi phới, ấm áp, dập dìu như đầm nước mùa hạ. Lưu Dĩ đang vui.

Cái gì, có nhìn nhầm không đấy, bên kia đang đánh nhau hắn vui cái nỗi gì.

Cũng chính vì khuôn mặt vui vẻ hiếm có của Lưu Dĩ lại khiến cho hắn trở nên ma mị, cuốn hút mê người.

Chúng nhân đồng thời bị khuôn mặt tuấn tú đó làm cho say mê, tất thảy những người có mặt ở đó đều là nam nhân nhưng không ai cưỡng lại vẻ đẹp đó kể cả Hoắc Sinh khuynh thành.

Chúng nhân đồng thời ho khan một cái, vội cúi mặt tránh đi.

Bên kia Tiểu Yến Tử, nguyên nhân chính khiến Lưu Dĩ đổi gió đang xông phi vô ảnh cước vào mặt hắc y. Hắc y nhân lăn lóc như viên bi, mặt mũi bầm dập, máu mũi máu miệng be bét, bị đánh cho không ra hình người.

Sa Thuỷ thấy Yến Tử ra tay tàn bạo nửa ngày trời mà không có lấy một người dám bước ra ngăn cản vội đẩy tay Hoắc Sinh một cái nói:

”Tướng quân, mau ra can ngăn tiên sinh đi, nếu không tên kia mà chết chúng ta sẽ mất hết manh mối mất!”

Hoắc Sinh nhìn Yến Tử mặt mày bặm trợn đằng đằng sát khí thì kinh hãi lùi lại mấy bước, vã mồ hôi đáp:

”Sát thủ cao lớn, Tiểu Tử nhỏ con, không thể đánh chết hắn được, không lo, không lo!”

Sa Thuỷ gật gật:

”Chí lý, chí lý!”

”Quá khen, quá khen!”

Sa Thuỷ ngâm một lát lại nói:

”Tướng quân này, tại hạ nhìn thế nào cũng thấy sát thủ kia sắp không trụ được nữa rồi. Hay là...”

”Sống chết có số, gieo nhân này ắt gặp quả nấy..”

Sa Thuỷ lại gật gật:

”Cao kiến! Cao kiến!”

”Đa tạ! Đa tạ!”

Sa Hỏa liếc hai cái tên bất tài kia đang kẻ tung người hứng như đang nhàn tản chuyện ngoài đường thì bực bội hừ lạnh một tiếng lại gần Lưu Dĩ ôm quyền:

”Quốc Công, thần thiết thấy nên ngăn Tiên sinh hạ thủ lại, nếu không...”

Không để cho Sa Hoả nhiều lời. Lưu Dĩ trở về khuôn mặt lãnh đạm, xải bước đến bên cạnh Yến Tử túm lấy cổ áo nàng xách sang một bên, tránh cho nàng giận quá cắt luôn manh mối.

Yến Tử cào cấu giữa không trung giãy đành đạch:

”Quốc Công, ngài mau tránh ra, hôm nay thần sẽ đưa tên đáng muôn đời phỉ nhổ này về hầu hạ Diêm Vương!!!”

Lưu Dĩ đặt Yến Tử yên vị sang một bên trầm giọng:

“Bổn vương không sao!”

”Nhưng...”Lưu Dĩ đặt bàn tay to lớn của hắn lên đầu Yến Tử xoa xoa trấn an:

“Nếu ngươi giết hắn, bổn vương sẽ mất đi một manh mối lớn, lúc đó ngươi chịu trách nhiệm nổi không?”

Giọng nói của Lưu Dĩ vừa dịu dàng cũng vừa nghiêm khắc khiến Yến Tử kinh hãi nhận ra suýt chút nữa đã gây hoạ.Nàng vội vàng thối lui phía đám Sa Hoả, Sa Thuỷ ngoan ngoãn đứng đó như chưa hề có cuộc chia ly.

Chúng nhân nhất thời hồ đồ một lúc. Không thể ngờ sống tới bây giờ mới được chứng kiến Quốc Công đương triều dỗ dành kẻ khác, còn ngang nhiên dung túng cho một tiểu tử làm càn, suýt nữa huỷ luôn manh mối mà không mảy may tức giận.

Chỉ có Sa Thuỷ, Sa Hỏa là hiểu lý do. Vừa lo lắng cũng lại có chút vui vẻ. Nếu ở bên cạnh người được đặc biệt Quốc Công dung túng, vậy sau này hai bọn họ cùng tuỳ tiện được hưởng dung túng cùng rồi.

Quả nhiên là họ chọn đúng chủ rồi.

Lúc này ám vệ trà trộn chỉ còn nửa cái mạng kia bị đám ám vệ áp giải về thiên lao cùng Lưu Dĩ. Còn Yến Tử được Hoắc Sinh, Sa Hỏa, Sa Thuỷ cùng năm ám vệ hộ tống về tướng phủ.

Sa Thuỷ cùng Yến Tử vui vẻ trò chuyện suốt cả đường đi, không để ý đến khuôn mặt của Hoắc Sinh tựa như dấu đi một mảng u tối, bi phẫn.

Bóng áo đỏ cô độc, buồn bã thở dài.

---

Vụ ám sát bất thành sau chuyến vi hành đã được gác lại.Về mục tiêu của sát thủ đương nhiên là nhắm tới giám xưởng có khả năng rèn kiếm kia. Còn những chuyện khác đều không hề lọt ra ngoài. Yến Tử ngày ngày có cả đoàn quân hộ tống, vốn đã chẳng để tên ám sát kia vào đầu chỉ chăm chú quan sát vết thương trên tay Lưu Dĩ, chờ đến khi kết vảy mới an tâm thở phào.Tiểu Yến Tử lại nợ Lưu Dĩ một mạng.

Dạo này Tiểu Yến Tử lại cực kì bận rộn, nàng mỗi ngày ngoài việc phải ngụp lặn trong xưởng rèn còn bị đồng chí Quốc Công nào đó hành hạ mỗi sáng sớm và mỗi tối.

Từ khi mua cây đàn mới Yến Tử lại phải mỗi đêm đều tăng ca làm thêm giờ đó là sang phòng Lưu Dĩ gãy đàn, đợi hắn ngủ mới được phép trở về vì tội dám lấy danh của hắn ra chợ ép giá.Sáng sáng trước khi hắn vào triều phải sang thỉnh an pha trà cho hắn. Lưu Dĩ đã quen với vị trà đắng độc nhất vô nhị của Yến Tử, uống nhiều thành quen lại sinh ra nghiện, sáng nào cũng phải chờ Yến Tử châm trà uống mới chịu thượng triều.

Lưu Dĩ vốn rất khó tính, mỗi đêm Yến Tử đàn ca đều phải đổi bài, không được trùng nhau. Vài đêm đầu tiên Yến Tử còn được thoát nạn. Đến vài đêm sau nàng đã ca hết khúc, hát bừa một khúc đã từng ca qua nghĩ rằng Lưu Dĩ sẽ không nhận ra nhưng ai ngờ được trí nhớ của hắn lại tốt như vậy.Lưu Dĩ phát hiện yến Tử gian dối phạt nàng gảy đàn thêm một canh giờ khiến tay nàng cứng ngắc hóa đá. Kết quả mỗi đêm nàng đều phải tự sáng tác bài hát.

Những bài đầu tự sáng tác con chấp nhân được, càng về sau lời ca càng lúc càng khó nghe. Chẳng hiểu nổi thanh âm cổ cầm thì tuyệt vời như vậy nhưng lời ca thì đến quỳ:

”Bướm bay khúc khuỷ

Chó sủa meo meo

Gà gáy gâu gâu

Chim bay o o

Tính tình tang tang

...”

Tục! Tục không chịu nổi khiến cho đám hạ nhân hầu hạ Lưu Dĩ nghe thấy chỉ biết cười trộm, không dám cười to.

Ấy vậy mà Lưu Dĩ không những không chấp nhất mà còn an yên ngủ ngon. Thật là không hiểu nổi tai hắn có phải là bị Yến Tử ăn mất rồi không.

Hôm nay Yến Tử lại vác đàn đến.

Lưu Dĩ đã thay đồ xong chuẩn bị lên giường nằm.

Bên ngoài trời đang sắp chuyển đông. Gió lay cành lá tiêu điều, bên trong sương phòng Lưu Dĩ lại ấm áp vô thường.

Yến Tử như thường lệ ngồi vào bàn cách giường Lưu Dĩ hơn mười bước chân, đang tính gảy đàn lại thấy trên bàn có một tờ giấy, trên đó có ghi về trận chính thức của đại hội sẽ được cử hành vào hai tuần tới tên gọi là:“Đại hội đệ nhất cung thủ Đại Sở“.

Yến Tử tò mò cầm tờ giấy lên đọc một lượt lại hỏi Lưu Dĩ.

”Quốc Công, cuộc thi này là do ngài tỏi chức ư?”

Lưu Dĩ nằm yên vị trên giường, mắt nhắm dưỡng thần chậm rãi đáp:“Ừ!”

Yến Tử liếc xuống phía cuối tờ giấy thấy hiện ra dòng chữ.

”Người thắng cuộc được thưởng mười vạn lạng bạc”

Yến Tử chấn kinh hét lên “Mười vạn lạng!!!”

Số tiền đó không những giúp Triệu gia trả hết nợ mà còn có thể giúp đại ca trị bệnh, giúp đại tẩu bình an sinh hài tử, còn có thể lấy đó làm vốn mà làm ăn nữa chứ. Quá tuyệt vời. Cơ hội đổi đời của ta đã đến rồi.

Yến Tử bên này hai mắt sáng như đèn pha, ôm chầm lấy tờ giấy kia áp vào mặt.

Lưu Dĩ bị tiếng hét của Yến Tử làm giật mình mở mắt, mày lưỡi mác hơi nhíu quay sang nhìn Yến Tử dò xét.

Thân ảnh xám nhỏ của Yến Tử như tia chớp, lúc nãy còn ngồi ở tít đằng kia vậy mà chỉ chớp mắt đã đứng cuối giường Lưu Dĩ chỉ cách hắn hơn ba gang tay, quả thật thân thủ không tệ, có thể xếp với đám anh hùng hạng hai trên giang hồ, nàng trưng ra bộ dáng tươi cười nịnh nọt:

”Quốc Công, hạ thần có được tham gia không?”

Lưu Dĩ nhíu mày:“Ngươi muốn tham gia?”

Yến Tử gật gật đầu đáp:

“Vâng”

“Ngươi biết bắn cung?”

“Vâng, thần biết!”

Yến Tử không những biết bắn cung mà bắn giỏi là đằng khác, nàng đã từng là đại diện danh dự của học viện nghệ thuật tham gia cuộc thi bắn cung cấp quốc gia mang về chiếc cúp vàng hãnh diện cơ mà.

Lưu Dĩ nhìn khuôn mặt mong chờ của Yến Tử, đôi mắt tròn như mèo con đáng yêu toả sáng. Lưu Dĩ không dấu được ý cười trong mắt, lại nghĩ đến điều kiện tham gia cuộc thi, phải vượt qua cả ngàn nhân sĩ mới được vào đấu vòng loại. Những người khác không tham gia kì thi trước thì không thể tham gia kì thi sau. Lúc này danh sách những người qua được vòng sơ tuyển cũng đã có, Tiểu Tử lại biết quá muộn.

Lưu Dĩ lại là người đứng đầu thiên hạ, một lời hắn nói ra không thể tùy tiện thay đổi. Lưu Dĩ không đành lòng nhìn bộ dáng mong chờ của Tiểu Tử, hắn xoay mặt quay đi đáp:

“Tuần trước cuộc thi sơ khảo đã kết thúc, ngươi không tham gia cuộc thi đó bây giờ cũng không còn cơ hội nữa!”

...

Lưu Dĩ thấy người kia không đáp chầm chậm quay đầu.

Tiểu Yến Tử cả thân cứng ngắc, khuôn mặt tràn trề thất vọng. Đôi mắt bị phủ một tầng nước, buồn bã yên lặng xải bước đến bàn cổ cầm rồi ngồi xuống.

Lưu Dĩ bị khuôn mặt đó làm cho bối rối. Trái tim như bị bóp nghẹt. Hắn khó chịu nhìn bóng xám cô độc thê lương ngồi bên kia.Tiểu Yến Tử khuôn mặt vô cảm lãnh đạm bắt đầu gảy đàn, thanh âm trầm thấp, lạnh lẽo, lại bi phẫn đau thương, tụa hồ như đang oán trách.

Trái tim Lưu Dĩ mỗi lần nghe một tiếng đàn được gảy lên lại một lần cảm nhận tim hắn đau thắt lại một nhịp. Hắn không thể nghe lọt dù là một nốt nhạc nào nữa bực bội ngồi phắt dậy lớn giọng:

“Ra ngoài!!!”

Tiểu Yến Tử chấn kinh ngừng đàn. Lưu Dĩ khi không lại giận dữ, nhưng tại sao lại đuổi nàng ra ngoài. Nàng đã làm gì khiến hắn phật lòng???

“Quốc... Công, thần đàn không hay sao?”

Lưu Dĩ yên lặng không nói, hắn đứng phắt người dậy, khoác bừa tấm áo dài rộng lên người rồi ung dung xải bước ra ngoài sân phân phó cho Lam Thất lấy một cây cung đưa cho Yến Tử, hồng tâm được đặt cách đó không xa, Lưu Dĩ mới nói:

“Chỉ cần ngươi bắn xuyên tâm ba mũi tên liên tiếp, bổn vương sẽ đặc cách ngươi tham gia đại hội!”

Tiểu Yến Tử trợn tròn mắt mừng rỡ:

“Lời điện hạ nói...Là thật”

“Ngươi nghĩ ta là ai?”

Yến Tử bị ánh mắt thanh u dọa cho cứng họng. Ở thời đại này vua tuyệt đối không nói chơi. Lời hắn nói chính là thánh chỉ.

Yến Tử chỉ biết mừng rỡ nhận lấy cung tên bắt đầu đứng ngắm bắn.

Lam Thất đứng bên cạnh Lưu Dĩ, vốn hắn không phải kẻ thích quản chuyện của Lưu Dĩ, chỉ có điều đang lúc giữa khuya lại bắt Triệu giám ra ngắm bắn thế này thì...

“Quốc Công, thứ cho thần nhiều lời, trời tối như vậy, chỉ e...”

Lưu Dĩ phất tay ra hiệu im lặng, hắn thản nhiên yên tĩnh đứng cách Yến Tử năm bước chân, chăm chú quan sát khuôn mặt nghiêm túc của Yến Tử mong chờ.Là hắn không thể chịu đựng được khi thấy Tiểu Tử không vui, là hắn đã quá dung túng Tiểu Tử rồi chăng mới đến mức phá lệ làm ra chuyện này.

Yến Tử bình tĩnh dương cung, nhắm một mắt nín thở.

“Vèo..Phập”

“PhậpPhập”

Ba mũi tên liên tục được Yến Tử bắn ra.

Mặc dù khoảng cách không xa như tầm nhìn bị bao phủ bởi một màn đêm đen không nhìn rõ hồng tâm. Yến Tử chỉ có thể bắn theo điểm đỏ nhờ ánh trăng nàng nhìn thấy được. Cũng không chắc kết quả như thế nào.

Lưu Dĩ cùng Yến Tử chờ Lam Thất hớt hải chạy tới hô lên:

“Cả ba mũi tên, trúng tâm!!!”

“Oa”

Yến Tử vui sướng nắm chặt tay nhảy nhót, chụp lấy ống tay áo Lưu Dĩ, đôi mắt tinh nghịch ngập nước tràn đầy hạnh phúc:

“Quốc Công, bây giờ thần đủ điều kiện rồi chứ!!”

Lưu Dĩ tựa hồ tâm tình thả lỏng, quả nhiên thấy tiểu tử vui mới là điều hắn mong muốn. Lưu Dĩ chầm chậm gật đầu:

”Được!”

Yến Tử nhảy cẫng lên sung sướng, nàng chạy vài vòng Tam Thái viện, không quên lộn nhào trên không vui mừng hét lớn:

”Mười vạn lạng bạc, ngươi sẽ thuộc về ta, hãy chờ mà xem mái nhà Triệu viên ngoại đổi ngói, ha ha!”

Lưu Dĩ yên tĩnh đứng đó nhìn Tiểu Tử vui vẻ chạy nhảy. Môi mỏng nhẹ cong lên một nụ cười mà chính hắn cũng không nhận ra.

Tiểu Tử, ta chờ ngươi dành thắng lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.