Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 24: Âm độc uy hiếp mạng yến tử



Bóng tím Cố Vệ Bắc vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc, chỉ có đôi tay run rẩy, ánh mắt có chút rung động.

”Âm quỳ là cổ độc đến từ Cao Ly nhằm mục đích điều khiển tâm trí người khác theo ý chí kẻ hạ độc. Đây không phải độc thức thời, trong vòng một tháng bị hạ âm quỳ nếu không uống giải dược, đến hạn một tháng sẽ lập tức mất hết lý trí, bị người đó điều khiển, lúc đó không thể nào giải được nữa.”

Tiểu Yến Tử ung dung phẩm trà như đang nhàn tản chuyện ngoài đường nói:

”Không giải được sớm muộn muội cũng sẽ chết đúng không?”

Cố Vệ Bắc giật thót, đương không thể ngờ cái người họ Triệu kia có thể bình thản nói chuyện sống chết của mình bằng bộ mặt đó.

”Muội...không sợ sao?”

Tiểu Yến Tử từ tốn đáp:“Con người sớm muộn rồi cũng phải chết, muội chỉ là đi sớm một đoạn thôi!”

Cố Vệ Bắc thở dài, Mẫn Mẫn dịu dàng yếu ớt từ lúc nào đã trở nên mạnh mẽ kiên cường như vậy. Nàng không sợ. Nhưng hắn sợ. Lẽ nào nàng chưa từng nghĩ đến hắn sao?

”May mắn là muội kịp thời phát hiện ra. Còn bảy ngày nữa là tròn tháng, ta vẫn có thể giải kịp.”

Tiểu Yến Tử hờ hững gật đầu. Đối với chuyện sống chết nàng vốn không sợ hãi. Kiếp này của nàng nếu có thể dành được mười vạn lạng kia trả nợ cho Triệu gia, chữa bệnh cho đai ca, nàng cũng không có gì lưu luyến hơn. Dù sao sống hai kiếp, kiếp nào nàng cũng đơn độc như vậy.

Bỗng nhiên trong đầu nàng xẹt qua bóng dáng bạch kim nào đó. Tim Yến Tử đột nhiên đập mạnh, da đầu tê rần, máu huyết trào ngược, thoáng chốc nàng cảm nhận thân thể run lên, nàng vội vã chỉnh đốn lại ý thức. Bình tĩnh thở đều, nuốt cảm xúc lúc nãy xuống. Tại sao giữa lúc sống chết này nàng lại nghĩ đến Lưu Dĩ? Không lẽ cái cảm giác sống chết đảo lộn khi đứng trước mặt hắn ảnh hưởng đến nàng nặng như vậy. Không được rồi. Cứ như vậy nàng sẽ chết trước khi độc kịp phát tác mất.

Cố Vệ Bắc như sực nhớ ra điều gì vội hỏi:

”Kẻ hạ độc chắc chắn là người Cao Ly, muốn điều khiển muội viết ra công thức rèn kiếm, lấy bí mật quân doanh. Mẫn Mẫn, muội có phát hiện âm quỳ xuất hiện từ đâu không?”

Tiểu Yến Tử nhanh chóng bỏ suy nghĩ lúc nãy về Lưu Dĩ ra sau đầu, nàng đăm chiêu một lúc. Khuôn mặt lãnh đạm khác hẳn ngày thường nghi hoặc:

”Nếu muốn hạ độc, hung thủ sẽ phải hạ trực tiếp vào đồ ăn thức uống hằng ngày của muội, nhưng mọi thứ trước khi muội chạm vào đều đã được Sa Hoả, Sa Thuỷ nếm qua, tại sao lại chỉ có muội trúng độc?”

”Chuyện này...”Cố Vệ Bắc giải thích: “Âm quỳ là loại độc rất khó phát hiện. Nếu như dùng với số lượng nhỏ như nêm nếm thì không đủ ngấm vào huyết tuỷ, hai thị vệ kia chỉ làm việc kiểm tra độc tức thời, vì vậy mà không hề hấn gì”

Tiểu Yến Tử “Ồ” một tiếng. Thật may chỉ có một mình nàng trúng độc. Lỡ hai người kia có bề gì, gia sản của Yến Tử sao đền nổi. Nàng còn nợ ngập đầu kia kìa.

”Mẫn Mẫn, muội có nghi ngờ ai không?”

Tiểu Yến Tử ngẫm ngẫm một lúc mới đáp:

”Những người trực tiếp động vào thức ăn nước uống của muội chỉ có thể gói gọn trong mười người. Đám người đó muốn hạ thủ nhưng xung quanh muội vốn không có kẽ hở nên mới dùng hạ sách này!”

Cố Vệ Bắc mặt sa sầm, con ngươi đen thoáng nét kinh ngạc.

Hắn không ngờ được Mẫn Mẫn nhu mì an phận của hắn bây giờ lại mang một thân phận khác, tâm tư khác, sớm đã biết có kẻ gần bên hạ độc mà vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra như vậy.

Là nàng thật sự không sợ hay là cố tình che dấu nỗi sợ hãi bằng khuôn mặt tinh nghịch đó.

Cố Vệ Bắc hướng tủ thuốc lấy ra vài viên dược đưa cho Yến Tử.

”Đây là Hồng đan, có công dụng ngắt âm quỳ tiếp tục ngấm vào cơ thể, bây giờ chúng ta không biết kẻ hạ độc là ai, chỉ có thể tạm thời ngăn chặn hắn tiếp tục hạ dược”

”Tạm thời!!! Vậy phải làm sao muội mới có thể giải được độc tố này?”

Tiểu Yến Tử thoáng xẹt qua chút hoảng sợ nhưng rất nhanh đã kịp thu lại. Nhưng loạt biểu hiện kia không qua được mắt Cố Vệ Bắc. Nàng đang sợ. Cố Vệ Bắc cuối cùng cũng thấy được nàng sợ hãi, hắn thật sự không muốn nàng trước mặt hắn lại giả vờ điềm tĩnh.

Hắn mỉm cười xoa đầu Yến Tử trấn an:

”Chỉ cần tìm ra tên Cao Ly hạ độc và có được cổ trùng nhất định ta sẽ luyện ra giải dược cho muội.”

Tiểu Yến Tử nghe nhắc tới cổ trùng liền thụt cổ len lén nhìn Cố Vệ Bắc lí nhí:

”Cổ trùng nghe nói rất quý, chi phí có lẽ rất đắt, muội dạo này túi tiền có hơi khó khăn nên...”

Cố Vệ Bắc cười khổ.

”Mẫn Mẫn à, muội bây giờ là người thân duy nhất của ta. Dù có phải bán hết gia sản. Cố Vệ Bắc ta nhất định sẽ cứu muội!”

Tiểu Yến Tử nghe vậy lập tức hai mắt sáng như đèn pha, nhu thuận đứng dậy cúi mình thi lễ đúng điệu bộ khuê các:

”Ơn này của Cố đại ca, Triệu Mẫn dù có chết cũng không bao giờ quên!”

Cố Vệ Bắc mỉm cười, hai dải tóc trắng phất phơ buồn bã:

”Chỉ cần Mẫn Mẫn khoẻ mạnh, sống tốt. Việc gì ta cũng có thể làm.”

Nói rồi vươn tay ra áp sát vào người Yến Tử tính toán vòng tay ôm lấy.

Tiểu Yến Tử nhất thời không nghĩ đến Cố Vệ Bắc sẽ làm ra hành động như vậy, lại nghĩ đến người này có thể sẽ phá sản nếu tìm mua cổ trùng nên đành ngậm đắng đứng im như tượng để mặc Cố Vệ Bắc quấn lấy nàng áp vào lòng ngực.

”Rầm!!!”

Cánh cửa phòng thuốc bung ra mang theo khí lạnh phương bắc cùng lãnh khí tàn khốc như lốc xoáy đập vào hai bóng người một xám một tím đang vây lấy nhau trong phòng.

Bóng bạch kim cao lớn, hai mắt long sòng sọc hệt như quỷ Diêm La, giọng nói lạnh lẽo gầm gừ hệt như sói hoang:

”Các ngươi đang làm gì???”

Tiểu Yến Tử giật thót vội đẩy Cố Vệ Bắc ra. Cố Vệ Bắc bị Tiểu Yến Tử phũ phàng đẩy sang một bên chỉ biết đơ mặt đứng nhìn.

Hàn khí xung quanh Lưu Dĩ vừa thấy hai người kia tách rời mới giảm đi một ít. Nhưng cũng chỉ có một ít, hàn khí lan toả vẫn tàn khốc đến nỗi khiến vạn vật gần như đóng băng.Khiến bạn Yến Tử nhà ta lệ rơi đầy mặt, hoảng hốt cực độ a.

Yến Tử vội vã xua tay giải thích theo bản năng:

”Quốc, Quốc Công, chúng thần là đồng hương quê nhà, đã lâu không gặp nên mới ôm xã giao....”

Nói rồi Tiểu Yến Tử cắn môi một cái.

Phì phì, ôm xã giao gì chứ, nghe tục quá đi.

”Vui vẻ quá nhỉ!” Giọng nói của Lưu Dĩ trầm thấp nhưng tràn đầy nộ khí, hệt như tiếng quỷ thét ra từ địa ngủ. Vô cùng, vô cùng đáng sợ khiến cho bạn tiên sinh nào đó mồ hôi túa loạn xạ ngầu, chân tay bủn rủn. Thiếu nước muốn tan luôn vào không khí bay đi cho rồi.

”Không, không vui vẻ gì đâu ạ!” Yến Tử vuốt mồ hôi, lại liếc thấy vẻ mặt không vui của Cố Vệ Bắc chỉ biết cười gượng, lại nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc đáng sợ của Lưu Dĩ cuối cùng phun ra một câu: “Chỉ là giao tình giữa hai huynh đệ thần quá lớn, nhất thời không biết dùng ngôn ngữ biểu đạt nên mới....”

Khoan đã, nàng và Cố Vệ Bắc ôm nhau tại sao phải giải thích với Lưu Dĩ. Mà với tình hình hiện tại thì nam nhân ôm nam nhân có gì không được. Chậc, nhưng cảnh tượng này nhìn thế nào cũng giống chi tiết cảnh 'bắt gian tại giường' trong phim truyền hình, nàng là người vợ hồng hạnh vượt tường bị ông chồng phát hiện. Lúc này đang dùng lời nói dối bao biện xoa dịu trượng phu ăn dấm chua.

Bậy bậy, nàng có nằm mơ cũng không bao giờ dám nghĩ đến Quốc Công thiên tuế ăn dấm chua vì mình đâu. Không bao giờ có khả năng đó.

Lưu Dĩ thẳng tắp đứng đó, khuôn mặt nghiêm túc không biểu đạt cảm xúc, xải bước về phía Yến Tử tính toán kéo nàng đi.

Cố Vệ Bắc thấy vậy nhanh chân lên tiếng chặn đứng bước chân Lưu Dĩ ôm quyền:

”Bẩm Quốc Công, thần có chuyện muốn bẩm báo!”

Bóng bạch kim khựng lại, đôi mắt thanh u liếc nhìn Cố Vệ Bắc đầy tà khí.

Cố Vệ Bắc quay mặt sang Tiều Yến Tử nhu thuận cười nói:

”Triệu tiên sinh, có thể ra ngoài một chút được không?”

Tiểu Yến Tử mặt mũi trắng bệch cứng ngắc, tuyệt nhiên bị khí lạnh của Lưu Dĩ làm cho đóng băng tự khi nào. Câu nói của Cố Vệ Bắc như đấng cứu thế, là cơ hội ngàn năm có một thoát khỏi trận địa này, Yến Tử, tài nữ hiện đại mặc dù đã lạc đến thời kì đồ đá này mấy năm nhưng vẫn hết sức thức thời, nắm bắt rất nhanh tư duy lãnh đạo cùng đồng nghiệp vội bắt lấy cơ hội thoát khỏi miệng hổ, nàng nhanh miệng gật đầu cười xoà:

”Vâng, vâng, xin mời cứ tự nhiên!” Lại hướng Lưu Dĩ ôm quyền: “Thần cáo lui!”

Nói rồi tông cửa mà chạy như lửa cháy sau mông. Như ngàn kẻ địch đang truy sát, vắt chân lên cổ mà chạy té khói.

Sa Hoả, Sa Thuỷ nãy giờ từ khi thấy Lưu Dĩ hùng hổ đạp cửa xông vào chỉ lấp ló sau cửa xem kịch vui, mừng rỡ khi thấy chủ nhân gặp họa.

Đúng là chủ nhân thích gây chuyện, ngày nào cũng có kịch hay để xem, cuộc sống này thật là thú vị.

Lúc này thấy Yến Tử đâm đầu chạy lại thất thểu vì kịch hay còn chưa đến hồi gay cấn chỉ biết tiếc nuối vội vã đuổi theo để lại bóng tím và bạch kim đơn độc.

Lưu Dĩ chờ cho bóng xám nhỏ đi khuất mới rời mắt, chầm chậm ngồi xuống bàn trà trầm giọng:

”Triệu Phạm Hoa có chuyện gì lại chạy đến đây?”

Cố Vệ Bắc đứng cạnh bàn trà, đầu hơi cúi thấp giọng:

”Quốc Công, phải chăng ngài biết trong tướng phủ có nội gián mới đến đây?”

”Làm sao ngươi biết?” Lưu Dĩ vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc, điềm tĩnh như không có chuyện gì, đôi mắt thanh u thâm thúy quan sát cảm xúc trên mặt Cố Vệ Bắc lúc này.

Cố Vệ Bắc dường như rất giỏi che dấu cảm xúc trước mặt Lưu Dĩ, vẻ mặt thản nhiên như đang nhàn tản chuyện nhà. Không có chút sợ hãi trước tiết khí mạnh mẽ của Lưu Dĩ. Là hắn thật sự không sợ. Hay đã quá quen với tiết khí kia đến mức miễn dịch.

”Quốc Công, có phải ngài coi Triệu Phạm Hoa là quân cờ trong tay để tìm ra nội gián?”

Bóng bạch kim khẽ động, đôi con ngươi đen bị phủ bởi một lớp tà khí:

”Bổn vương xem hắn là gì, không đến lượt ngươi truy hỏi!”

Cố Vệ Bắc siết chặt tay, hai mắt cương nghị nhìn thẳng vào đôi mắt thanh u lạnh lẽo kia gằn giọng:

”Quốc Công, không lẽ ngài định biến Triệu Phạm Hoa giống như Tấn Vương. Làm con mồi dụ Tề Vương vào tròng rồi một mẻ dẫm chết. Triệu Phạm Hoa chỉ là một bách tính bình thường, sao ngài lại....”

Hai mắt Lưu Dĩ lập tức loé lên sát khí, thân ảnh mờ ảo xé gió lao tới, áp bàn tay cứng cáp to lớn, dùng nội lực siết lấy cổ Cố Vệ Bắc gầm giọng:

”Cố Vệ Bắc, đừng tưởng bổn vương từng coi ngươi là bằng hữu thì ngươi muối lộng ngôn vọng động như thế nào cũng được. Bổn vương làm gì, đến lượt một đại phu như ngươi suy xét sao!!!”

Cố Vệ Bắc bị siết chặt lấy, khó thở cào cấu vùng vẫy ra khỏi kình lực của Lưu Dĩ nhưng vô ích, khuôn mặt hắn từ đỏ dần dần tím tái, miệng khô khốc, hai mắt trắng dã, hô hấp khó khăn cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng nói:

”Phạm Hoa...trúng...trúng độc....”

Bàn tay Lưu Dĩ lập tức buông lỏng, bất quá chỉ cần siết mạnh lên thêm một chút Cố Vệ Bắc đã đi đời nhà mà.Sát khí trong mắt Lưu Dĩ bỗng chốc biến thành tảng băng lạnh, con ngươi thập phần rung động gấp giọng:

”Ngươi nói cái gì?”

Cố Vệ Bắc ôm lấy cổ ho sặc sụa, hít lấy hít để không khí. Hắn thật sự đã quên mất sự tàn nhẫn của Lưu Dĩ, lớn mật truy vấn Lưu Dĩ, vừa rồi dạo một vòng quỷ môn quan, thật sự đã đứng từ xa nhìn thấy bóng dáng Diêm Vương. Cố Vệ Bắc từ từ cảm nhận nhịp tim trở về trạng thái bình thường mới khó khăn đáp:

”Triệu Phạm Hoa bị hạ cổ độc. Dạo gần đây sức khỏe đã yếu đi rất nhiều. Nếu như ngài không phải muốn hắn dụ nội gián ra khỏi hang. Sẽ không để hắn đến đây, chịu bị người ta đầu độc thành ra như vậy!”

Lời nói vừa kết thúc, thân thể Lưu Dĩ bất động. Trong đầu hắn bắt đầu hồi tưởng về những lúc Tiểu Tử mệt mỏi ngủ gật, chảy máu mũi, không ăn không uống, lại chớp mắt đã gầy đi một vòng.

Lưu Dĩ bỗng cảm thấy khó thở. Không! Là không thể thở được, lòng hắn lạnh đi, lồng ngực siết chặt.Trái tim như bị ngàn mũi đao đâm chém.

Bóng bạch kim bị một tầng mây đen ôm lấy, cô độc, tang thương. Khuôn mặt vô cảm nén cảm xúc suýt chút nữa bật ra ngoài nhưng chút lý trí cuối cùng đã giúp hắn giữ lại bộ dáng ngày thường.

”Độc ở đâu? Là độc gì? Đã đến mức nào rồi? “ Chất giọng trầm thấp đặt ra một loạt câu hỏi. Thoảng qua nỗi sợ hãi không tên.

Sợ hãi? Không thể nào. Lưu Dĩ từ khi sinh ra đến bây giờ kể cả khi bị đe dọa đến tính mạng, cuộc đời của hắn không hề biết hai chữ sợ hãi viết như thế nào. Lúc này chỉ là đang nói về chuyện Tiểu Tử trúng độc. Tại sao hắn lại hoảng sợ đến vậy.

Cố Vệ Bắc xem xét câu hỏi của Lưu Dĩ, hắn kết luận được Lưu Dĩ tuyệt không có ý định biến Mẫn Mẫn thành quân bài như hắn nghĩ.

Cố Vệ Bắc an tâm thu lại được bộ dáng nghiêm túc nói:

”Là Âm quỳ, hạ trực tiếp vào thức ăn hằng ngày của Phạm Hoa cũng đã được gần một tháng, là độc điều khiển lý trí. Trong vòng bảy ngày tới nếu không giải kịp sẽ bị kẻ khác khống chế, sớm sẽ tiêu vong. Độc này dù có là đũa bạc cũng khó lòng phát hiện ra vì vậy mới có chuyện hạ độc lâu dài lại không bị ai phát hiện ra.”

”Làm sao để giải độc?” Giọng bạch kim có chút lạc đi.

Cố Vệ Bắc như cảm nhận được điều gì không ổn vội ngước mắt nhìn Lưu Dĩ, khuôn mặt hắn vẫn vậy, rất nghiêm túc, không cảm xúc, không thấy điều gì là không ổn. Dường như Cố Vệ Bắc nghe nhầm. Hắn thật sự nhầm hay mặt nạ da người kia quá hoàn hảo, không thể biểu hiện dù là chút sắc độ.

”Chỉ cần bắt được tên Cao Ly hạ độc, dùng máu của hắn nuôi mười cổ trùng luyện dược, độc tố sẽ nhanh chóng được hoá giải!”

Lưu Dĩ không đáp, hắn đứng dậy thẳng một đường hướng cửa mà đi, bóng bạch kim cao lớn không biết từ lúc nào mang theo sát khí lướt đi. Mỗi bước chân đều vững như bàn thạch, đầy tức giận cũng không kém phần bi thương. Bóng dáng Lưu Dĩ bị gió lạnh cuốn lấy, mập mờ xa khuất.

Cố Vệ Bắc bước ra ngoài sảnh nhìn lên mái nhà nói với lên:

”Hoắc tướng quân, không còn ai nữa, xuống đây đi!”

Bóng áo đỏ phất phơ cùng gió nhẹ nhàng đáp xuống.

Cố Vệ Bắc từ lúc bị Lưu Dĩ đạp cửa xông vào đã vô tình nhìn thấy bóng đỏ quen thuộc đồng thời xuất hiện nhưng lại chốc lát biến mất. Với khinh công quỷ dị của Hoắc Sinh và thâm tình mười năm bằng hữu Cố Vệ Bắc dễ dàng đoán được Hoắc Sinh là ngồi trên mái nhà nghe lén.

”Không ngờ đường đường là tướng quân đại sở lại có hành vi nghe lén bất nhã như vậy.” Cố Vệ Bắc hừ mũi.

Hoắc Sinh dường như không để lời nói khích bác kia vào tai. Bóng đỏ đơn độc, thẳng bách như tùng, khuôn mặt trắng bệch, hai mắt mơ hồ không đáy. Bàn tay siết chặt đến lộ từng đốt xương trắng:

”Có thật Chỉ cần tìm ra nội gián Cao ly có thể giải được độc của Tiểu Tử?”

Cố Vệ Bắc vẻ mặt ngưng trọng chậm rãi gật đầu.

”Đúng vậy, âm quỳ được luyện ra từ máu kẻ hạ độc hắn mới có được khả năng điều khiển lý trí người khác. Máu của hắn cũng đồng thời là thuốc dẫn, có thể biến thành giải dược.”

Hoắc Sinh hai mắt đỏ âu ngập tràn sát khí, siết chặt bảo kiếm trong tay, bóng đỏ vô hình phát ra nộ khí xung thiên gầm gừ:

”Dù cho phải đào ba tấc đất phủ tướng, ta cũng sẽ tìm ra tên nội gián dám hạ độc ngay dưới mí mắt ta. Muốn điều khiển Tiểu Tử, phải xem hắn có bao nhiêu cái mạng!”

Lời nói vừa dứt, bóng đỏ cũng đã biến mất nhanh không kịp chớp mắt.

Cố Vệ Bắc thẫn thờ nhìn bóng Hoắc Sinh đi khuất, thì thầm với gió:

”Cũng đã lâu lắm rồi, ba người chúng ta cùng toàn tâm làm một việc.” Nói rồi xoay lưng hướng phòng thuốc bước vào.

Cánh cửa vừa khép lại, bóng tím của Cố Vệ Bắc cầm một cuốn sách ra, lật đến một trang ở giữa.

Phía trên cùng có viết về một loại độc tên Âm quỳ, phía dưới trong phần giải dược có ghi:

Âm quỳ là độc dược điều khiển tâm trí. Sau một tháng bị hạ độc, người bị hạ âm quỳ sẽ bị kẻ hạ độc điều khiển lý trí, mười ngày sau sẽ lập tức tử vong.

Người trúng âm quỳ để giải dược phải dùng máu kẻ hạ độc nuôi mười cổ trùng quý mới có thể luyện ra giải được.

Trong quá trình giải độc, nếu để tâm tình lao lực quá độ, không tiết chế được cảm xúc sẽ lập tức tẩu hoả nhập ma. Hậu quả khôn lường.

Cố Vệ Bắc gấp cuốn sách lại, tự mình lẩm nhẩm: “Hy vọng Mẫn Mẫn không để tâm tình lao lực, như vậy mới có thể bảo toàn mạng sống!”

Bên ngoài gió đông gào thét, một bông tuyết trắng lập lờ phủ xuống trên nền đất lạnh rồi nhanh chóng tan đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.