Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 25: Kích dược hé lộ chân tâm



Còn ba ngày nữa, trận chung kết của Đại hội đệ nhất cung thủ sẽ được diễn ra.

Tiểu Yến Tử, một trong năm cung thủ xuất sắc nhất sẽ tham gia trận chung kết kia vẫn đang ngủ say như chết sau khi uống hai viên Hồng đan do Cố Vệ Bắc đưa.

Từ lúc uống dược, Yến Tử mơ màng leo lên giường rồi hai mắt nhắm tịt, ngủ liên tiếp hai ngày không biết trời đất, sớm tối gì để bù cho những ngày trước mất ngủ. Ngủ say đến độ không biết được phủ tướng hai ngày liên tiếp đã xảy ra những chuyện kinh thiên động địa.

Số là ngay sau khi vòng loại đại hội đệ nhất cung thủ kết thúc, phủ tướng lập tức bị bao vây.Cấm vệ quân cùng binh lính hoàng gia đào hết ba tấc đất lùng sục hết hang cùng ngõ hẹp trong phủ đại tướng quân những kẻ có khả năng hạ độc thủ ngay trong phủ tướng quy về thiên lao.Đặc biệt người trong xưởng rèn cùng nhà ăn thuộc diện tình nghi hàng đầu có thể trực tiếp tiếp xúc với đồ ăn thức uống của Triệu tiên sinh được ưu đãi vào một phòng giam riêng được tặng hẳn hai nhục hình siêu cấp đáng sợ. Sau hai ngày tra khảo dùng nghiêm hình, kết quả sang ngày thứ ba cũng đã tìm ra nội gián.

Kẻ thường xuyên hạ dược vào trà của Tiểu Yến Tử chính là Cảnh Dạ, tiểu đội phó xưởng rèn, cánh tay trái đắc lực của Tiểu Yến Tử. Hắn chính là sứ thần từng qua lại các nước nội chiến cầu thân. Nay giả dạng một thợ rèn đột nhập trực tiếp vào tướng phủ. Sau khi biết Đại Sở có được một người rèn ra được kiếm thượng hạng đã nhiều lần hạ thủ nhưng đều thất bại. Đành ngấm ngầm hạ Âm quỳ vào trong trà từng ngày từng ngày thấm độc mà bị điều khiển rồi chết. Hắn tuyệt không ngờ đến chỉ còn vài ngày nữa kế hoạch sẽ thành công lại bị phát hiện.

Ngay khi Lưu Dĩ chủ động lùng sục tướng phủ, Cảnh Dạ đã kịp hủy hết độc dược nhưng hắn không ngờ đến Lưu Dĩ trực tiếp lấy máu của từng người thử nghiệm cổ trùng.

Bởi tính chất của âm quỳ phải dùng máu của kẻ hạ độc luyện nên, vì vậy ngay khi tiếp xúc, cổ trùng sẽ dễ dàng nhận ra được ai mới là người hạ âm quỳ.Ngay khi phát hiện ra Cảnh Dạ chính là kẻ hạ Âm quỳ, khỏi phải nói Lưu Dĩ nộ khí xung thiên suýt nữa mất hết lý trí mà xuống tay hạ sát hắn. May mắn lúc đó có Hoắc Sinh tướng quân ngăn cản, chỉ sợ khi Cảnh Dạ chết lại không có máu nuôi cổ trùng luyện giải dược. Cho nên Lưu Dĩ đành nín nhịn, tàn nhẫn trực tiếp cắt đứt gân tay gân chân của Cảnh Dạ khiến hắn chỉ còn nửa cái mạng nằm bất động, ngày ngày còn bị lấy máu nuôi cổ trùng.

Sau khi trực tiếp tận mắt thấy Cố Vệ Bắc luyện dược cho Tiểu Tử ngày ngày ngủ say như chết uống. Thấy sắc mặt Tiểu Tử dần trở nên hồng hào khởi sắc, Lưu Dĩ mới an tâm vào cung thượng triều.

Sau hai ngày náo động phủ tướng truy lùng nội gián, Lưu Dĩ còn tóm được vài tên nội gián đến từ Tề Quốc cùng Yên Quốc, hành động truy lùng này đã gióng lên một hồi chuông cảnh báo, Sở Quốc đang trực tiếp thách thức các quốc gia lân cận tiếp nhận chiến tranh. Khiến cho chúng quần thần như ngồi trên chảo lửa, đứng ngồi không yên, chỉ sợ một ngày các quốc gia liên minh áp chế Sở quốc, lúc đó hối còn không kịp.

Lưu Dĩ cả ngày bận rộn trong cung giải quyết các tấu sớ nhiều đến ngập đầu, phía Nam nước Sở lại đang bị lũ lụt, bách tính lầm than, muôn dân kêu khổ, Lưu Dĩ cả ngày cùng chúng quần thần bàn bạc đối sách về giải quyết vấn nạn, bận đến không kịp thở.

------

Đại điện hoàng cung.

Lưu Dĩ ngồi trên long sàn rộng lớn trong đại điện, trước mặt là tấu chương chất cao như núi, đôi mắt đỏ âu vì nhiều đêm không ngủ, hắn ngồi tựa vào long sàn, day day thái dương, mệt mỏi thở ra.

Bên cạnh là Lâm công công đang châm trà cho hắn. Phía trước điện, bóng hắc y thị vệ tiến vào, cung kính thi lễ:

“Bẩm Quốc Công, Triệu tiên sinh sau khi uống giải dược đã tỉnh lại, thần sắc chuyển biến rất nhanh. Cố đại phu nói chỉ cần tiếp tục uống dược trong bốn ngày nữa, độc sẽ tan hết!”

Lưu Dĩ nghe Lam Thất bẩm báo xong, chầm chậm gật đầu. Nỗi sợ hãi vô hình nào đó trong lòng hắn kể từ lúc bắt được kẻ hạ độc chỉ vơi đi một ít, khi còn chưa giải được độc cho Tiểu Tử, hắn còn chưa thực an tâm.

Lam Thất hướng mắt đến bàn trà đang được Lâm công công pha, hắn như sực nhớ ra điều gì, mặt mày tái xanh, chân tay bắt đầu luống cuống, định mở miệng mấy lần nhưng bị ánh mắt uy hiếp của Lâm công công chỉ đành mím môi im bặt.

Tất nhiên hành động bất thường kia không quả nổi mắt Lưu Dĩ, hắn chầm chậm đưa trà lên miệng tiếp tục phê duyệt tấu chương trầm giọng:

“Có chuyện gì?”

Lam Thất giật thót, lại hướng mắt đến Lâm công công đang đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn hắn. Lâm công công chầm chậm lấy ra từ tay áo một miếng ngọc bội sáng bóng hình phượng hoàng đẹp mắt, vừa thấy ngọc bội Lam Thất vã mồ hôi vội ôm quyền cúi mặt:

“Bẩm Quốc Công, Hoắc đại tướng quân nói hôm nay muốn mời ngài tham gia bữa tiệc gia đình mừng thọ lão thái thái, hy vọng Quốc Công có thể về sớm cùng tham gia.”

Lưu Dĩ chầm chậm hớp một ngụm trà nuốt xuống đáp:

“Được rồi, lui ra đi!”

Lam Thất cắn môi thở dài rồi lững thững ôm quyền rời đi.

Bên ngoài điện. Bóng một người đàn bà trung niên da dẻ hồng thuận, thập phần xuân sắc, trên đầu lấp lánh trang sức vàng bạc chói lóa, y phục vàng nổi bật với những đường thêu tỉ mỉ đẹp đẽ. Điệu bộ khoan thai, bước đi nhẹ nhàng nhìn về phía đại điện thấp giọng:

“Đã an bài thỏa đáng hết chưa?”

Phía sau lưng bóng vàng đó là một nam nhân trung tuổi gầy còm, thân y phục công công cúi thấp người trịnh trọng:

“Bẩm thái hậu, mọi sự đã được Lâm công công sắp xếp, Lệ tiểu thư cũng đã soạn sửa xong, đang chờ ở phía sau đại điện”

Người đàn bà được xưng là Thái Hậu chậm rãi dãn ra một nụ cười gật đầu:

“Tốt!” Lại hướng về phía đại điện đang sáng đèn kia nói: “Ta không tin đứa con này của ta có thể kháng cự lại ham muốn của bản thân. Hôm nay không thể để hắn lập phi, không biết khi nào ai gia mới có được phúc bế thế tử trên tay. Lưu Dĩ, là con ép ai gia đến bước đường này. Đừng trách ai gia.”

Nói rồi phất áo rời đi. Bóng vàng nhanh chóng tiến về cung Thừa Càng rồi biến mất.

Bên trong đại điện, Lưu Dĩ buông thõng tấu chương trên tay xuống, bỗng dưng hắn cảm thấy nóng. Rõ ràng bây giờ đang là tháng mười một lạnh giá, bên ngoài gió bấc gào thét, vài ngày trước còn có tuyết đầu mùa rơi làm đóng băng cả hồ nước, tại sao lúc này lại nóng như vậy được.

Lâm công công đứng bên cạnh, thấy Lưu Dĩ bắt đầu kéo vạt áo hở ra vùng ngực rộng rãi vững chắc vì nóng thì cất tiếng:

“Quốc Công có lẽ đã mệt, người cũng hai ngày rồi chưa chợp mắt, chúng nô tài đã sắp xếp giường cho người, hay là người ngủ đi một lát.”

Lưu Dĩ thấy đầu nặng trịch, thân thể lại nóng dần lên, cơ hồ phát hiện sức khỏe đang không tốt, chậm rãi gật đầu:

“Được!”

Lưu Dĩ theo Lâm công công vào sương phòng, hắn hạ lệnh tất cả lui xuống rồi tự mình cởi trường bào ra, chỉ còn tiết y trắng nằm lên giường.

Vừa nằm xuống, đầu óc Lưu Dĩ bắt đầu mơ hồ, hơi thở nóng dần lên, tay chân từ lúc nào đã rịn ra chút mồ hôi.

Hắn nóng nảy cởi phắt cả tiết y quăng sang một bên, cả thân thể trần truồng nằm trên giường lớn liên tục đổ mồ hôi lạnh. Máu huyết trong người hắn bỗng nhiên sôi sục, dục vọng từ đâu trào dâng đến tận óc.Hắn bắt đầu phát hiện thân thể có chút kì lạ. Thường ngày định lực hắn rất tốt, sao bây giờ lại nổi lên ham muốn.Lưu Dĩ không kịp nghĩ thêm điều gì nữa, hắn bắt đầu mông lung trong ảo mộng. Tim hắn nóng hỏi, bỗng nhiên lúc này hắn thực nhớ Tiểu Tử, tim hắn càng nóng, hình ảnh tiểu tử trong đầu càng rõ nét.

Mỗi ngày chỉ cần không nhìn thấy tiểu tử hắn đều theo bản năng mà nhớ đến, thật thắc mắc tiểu tử đang làm gì. Nhưng bây giờ, hơn lúc nào hết hắn nhớ Tiểu Tử đến quay cuồng điên dại. Mồ hôi bắt đầu rịn xuống hai thái dương, mày lưỡi mác nhĩu chặt, môi mỏng mấp máy:

“Phạm Hoa, Phạm Hoa...”

Chất giọng trầm thấp lại đậm dục tình, trong đầu hắn là hình ảnh Tiểu Tử tràn ngập, lại nhớ đến Tiểu Tử đang bị trúng độc, tim hắn lại đau thắt.

Nhưng cơn đau đó nhanh chóng qua đi, thay vào đó là hình ảnh Tiểu Tử cười, khuôn mặt hạnh phúc của Tiểu Tử khi gảy đàn, giọng ca tựa thiên thần của Tiểu Tử vang lên bên tai khiến hắn vừa nhớ da diết vừa khốn khổ, thật muốn Tiểu Tử xuất hiện, ôm lấy Tiểu Tử mà yêu thương.

Bỗng nhiên Lưu Dĩ cảm nhận được phía cuối giường có bóng người, hắn khẽ khàng mở mắt. Khắp sương phòng bóng đêm bủa vây, chỉ có một ngọn nến leo lắt gần khung cửa sổ như sắp bị thổi tắt, thân ảnh mập mờ của người đó hiện ra, khuôn mặt mờ ảo của người đó biến thành Tiểu Tử. Lưu Dĩ khóe môi cong lên, hắn không nhớ nổi đây là đâu, đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nhìn thấy khuôn mặt Tiểu Tử đã mừng rõ gọi tên:

“Phạm Hoa, lại đây với bổn vương!”

Người đó tiến lại gần Lưu Dĩ, thân thể chỉ khoác tiết y đỏ mỏng manh lộ từng đường cong cơ thể mà Lưu Dĩ đang mất đi lý trí không thể nhìn rõ. Lưu Dĩ điềm nhiêm cầm lấy tay người đó kéo xuống áp vào lồng ngực siết chặt thầm thì:

“Bổn vương rất nhớ ngươi.”

“Thiếp cũng vậy” Chất giọng nữ tử nhẹ bẫng, ngọt ngào rất giống Tiểu Yến Tử khiến cho tim Lưu Dĩ như trống trận đập rộn rang.

Hắn gồng người xoay một vòng khiến người đó ngay ngắn nằm dưới thân. Lưu Dĩ dùng nửa thân dưới mình kẹp chặt hai chân người đó, một mực đè xuống.

Động tác tay của Lưu Dĩ cực kì nhanh nhẹn, hắn nhanh chóng tháo phắt tiết y của người đó ra lộ ra một đôi gò bồng đảo trắng tròn mịn màng.Lưu Dĩ nhìn chằm chằm vào đôi ngực tròn trịa kia, cho dù hắn đang bị nuốt mất ý thức cũng vẫn kịp nhận ra, thân thể người dưới thân là thân thể nữ tử. Người hắn một mực nhớ đến lại là một nam nhân. Có lý nào Tiểu Tử hắn mong nhớ lại đột nhiên biến thành nữ tử.

Lưu Dĩ dùng chút lí trí cuối cùng cảm nhận được mùi hương trên cơ thể kia không phải mùi hoa đỗ quyên quen thuộc. Hắn gắng gượng nhìn rõ khuôn mặt người bị hắn đè dưới thân giữa màn đêm tối đen như mực.

Một nữ tử lạ mặt.

Lưu Dĩ như sực tỉnh, áp chế dục vọng đang cuộn trào trong cơ thể ngồi phắt dậy, bước xuống giường, tuốt Thượng phương bảo kiếm ra khỏi vỏ kề sát cổ nữ tử kia, ánh mắt đỏ âu rung động gần như mất đi lý trí lạnh lùng quát:

“Ngươi là ai?”

Nữ tử xinh đẹp xích lõa dưới ánh nến mập mờ chấn kinh thụt về phía cuối giường sợ hãi.

“Quốc Công, thần...thần thiếp!”

Nữ tử kia nhanh nhẹn vung tay một cái, một mùi hương nồng sộc thẳng vào mặt Lưu Dĩ, thân thể đang bị khống chế của hắn không nhanh nhẹn như thường tuyệt không kịp tránh.

Lưu Dĩ cảm nhận cơ thể nóng như thiêu như đốt, tay chân run rẩy, thượng phương trong tay rơi ‘keng’ xuống.

Cả thân thể Lưu Dĩ đổ ầm xuống đất mềm nhũn, hai mắt nhắm tịt, tựa hồ đã mất đi ý thức.

Nữ tử kia nhẹ nhàng xuống giường, khó khăn đỡ lấy thân thể cao lớn nóng bỏng kia lên giường.Nữ tử cơ thể đẹp tuyệt trần, làn da trắng hồng nõn nà ma sát vào cơ thể cường tráng của Lưu Dĩ, rất nhanh khiến thân thể đang nóng rực của Lưu Dĩ động tình. Kình lực của Lưu Dĩ lại không thể khống chế, hắn đau đáu nhắm tịt mắt, không biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì, trong đầu chỉ có hình ảnh Tiểu Tử ngập tràn, lần nữa mê man trong dục vọng. Hắn vô thức cảm nhận thân thể mềm mại của ai đó đang trượt trên da thịt hắn.

Lưu Dĩ cố gắng mở mắt, đầu óc mụ mị của hắn không thể nhìn rõ thân ảnh của người đang hôn từng đoạn thịt trên người hắn. Vật cứng bên dưới hắn nhanh chóng ngẩng đầu.

Đôi môi kia chậm rãi trượt xuống dưới thân hắn, thân thể nóng bóng kia chuẩn bị đưa vật cứng của hắn vì chịu đựng mà đã tím tái vào thân thể.

Lưu Dĩ sực nhớ đến nữ tử lạ mặt lúc nãy không phải Tiểu Tử, hắn dùng chút sức lực lý trí cuối cùng một cước đá văng nữ tử kia sang một bên, tàn nhẫn hét lên:

“Cút!!!”

Nữ tử kia bị đá văng, cả người đập mạnh xuống sàn, đau đớn nằm đó không dám ngẩng đầu dậy, tuyệt không ngờ sắp đạt được mục đích lại bị đá đi như vậy.

Lưu Dĩ gắng gượng ngồi dậy, hắn tuyệt nhiên vừa nhớ ra từ lúc uống trà do Lâm công công pha, cơ thể đã bắt đầu có biểu hiện bất thường, rất nhanh đã đoán được điều gì đã xảy ra với hắn.Mồ hôi tràn khắp cơ thể Lưu Dĩ, hai mắt hắn đỏ âu lờ đờ khoác tiết y vào người, chậm rãi bám vào thành tường đi ra ngoài:

“Người đâu! Người đâu!”

Nghe tiếng gọi lạnh lẽo của Lưu Dĩ, đám công công cùng Lam Thất đứng bên ngoài vội vã đẩy cửa vào.

Trong sương phòng của Lưu Dĩ là nữ tử xích lõa đang nằm úp mặt giữa đất bất động, Lưu Dĩ hai mắt rực đỏ, thân thể cường tráng lại mềm nhũn bám vào tường thở gấp.

Lam Thất vội vàng chạy tới định đỡ lấy nhưng bị Lưu Dĩ đẩy qua một bên. Ngay cả lúc hắn mệt, cũng không muốn bất kì ai chạm vào.

“Mau chuẩn bị kiệu, bổn vương muốn hồi tướng phủ”

Lam Thất cùng chúng công công chấn kinh lại vội vội vàng vàng cho người chuẩn bị xe ngựa.

Lam Thất đảo mắt một vòng đã biết chuyện gì vừa xảy ra. Sáng nay khi vào cung hắn đã nhìn thấy đám nữ tử to nhỏ với thái hậu, lại thấy Lâm công công chuẩn bị Mai hoa tán, thuốc kích dụng cực mạnh bên thái y đưa qua, Lam Thất tính toán bẩm báo cho Lưu Dĩ nhưng đã sớm bị Lâm công công phát hiện hết mực dùng Thái hậu đe dọa chỉ biết ngậm mồm. Thái hậu không an phận trực tiếp hạ dược vào con trai mình để hắn tự nguyện dung nạp nữ nhân lập phi. Thật là không lường trước hậu quả.

Thật không may Lưu Dĩ dù bị hạ dược, trước mặt là nữ tử xinh đẹp thân thể xích lõa cũng tuyệt nhiên không động vào lại một mực rời khỏi đã cho thấy, kể cả khi hắn mất hết lý trí vẫn hoàn toàn nắm bắt được, trận thế hôm nay là của Thái hậu sắp đặt. Phải nhanh chóng rời khỏi cung tránh trúng kế của Thái hậu.

Lam Thất lại nhìn nữ tử đang nằm sấp bên kia, chậm rãi lấy một tấm vải đăp lên, phân phó cho hạ nhân đưa nàng ta rời khỏi, tránh làm bẩn mắt Lưu Dĩ, hắn lại nổi đóa chém chết thì oan một mạng.

Lam Thất vội vã cho xe ngựa vào thẳng đại điện. Lưu Dĩ khó khăn ngồi vào kiệu, hắn tựa đầu vào thành kiệu, trong đầu bóng dáng Tiểu Tử vẫn tràn ngập. Hắn không biết lý do tại sao lúc bị hạ thuốc kích dục, hắn lại nhớ Tiểu Tử đến như vậy. Nhớ đến độ chỉ muốn tìm đến Tiểu Tử, để Tiểu Tử dưới thân mà hầu hạ.

Lưu Dĩ cắn môi một cái, đôi mắt khép hờ mệt mỏi, môi mỏng thở gấp chầm chậm lộ ra một nụ cười khổ.

Lúc này hắn mới nhận ra.

Thì ra từ lúc nào hắn đã thật tâm nghi Tiểu Tử, hắn đã luôn tương tư, thương nhớ Tiểu Tử đến cuồng dại dù cho Tiểu Tử là nam nhân.

Lúc này đây Lưu Dĩ chỉ muốn nhanh chóng về đến phủ, được ôm lấy Tiểu Tử thỏa nỗi nhớ mong. Lại sực nhớ ra hắn đang bị thuốc khống chế, chỉ sợ sẽ làm đau Tiểu Tử đang bị trúng độc.

Hắn siết chặt tay hạ lệnh: “Dừng!”

Lam Thất hướng xe ngựa ôm quyền.

“Quốc Công có gì phân phó!”

Bên trong giọng nói trầm thấp vọng ra.

“Dừng ở đây được rồi, ta muốn ngủ.”

Chúng nhân bên ngoài ngu mặt nhìn nhau, lại nhìn tứ phía màn đem đen như mực, gió bấc gào thét, đêm đông hiu quạnh đơn độc quét qua con đường vắng tanh lặng ngắt. Chúng nhân nhất thời rùng mình một cái ớn lạnh.

Đêm nay Quốc Công thiên tuế ngủ lang ngoài đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.