Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 46: Mỹ nhân tâm kế



Tiểu Yến Tử có chút bất ngờ ngưng trọng nhìn Lệ Y xinh đẹp cao ngạo, một công chúa Nguỵ Quốc có thể chạy đến Sở quốc xa xôi chấp nhận làm trắc phi? Phỏng chừng nàng ta đối với Lưu Dĩ không đơn thuần chỉ là vì bang giao.

Lệ Y không buồn thi lễ, chỉ cao giọng nói:

”Lệ Y mong được vương phi chiếu cố!”

Yến Tử nhìn vẻ mặt y hệt Tử Du kia đang muốn leo lên giường trượng phu của nàng, bất quá không kìm được lòng nữ nhân đều muốn độc chiếm trượng phu mà tâm can bốc hoả. Yến Tử lớn lên dưới lá cờ đỏ với cơ chế pháp luật hôn nhân gia đình theo nguyên tắc một vợ một chồng. Cho dù nàng đã xuyên đến đây gần bốn năm thì đã sao. Cho dù Lưu Dĩ là đương kim Quốc Công, hậu cung đáng lẽ không dưới trăm nàng tiên thì đã sao, bất kể kẻ đó có là ai, nàng cũng không chấp nhận san sẻ nam nhân kia cho bất kỳ nữ nhân nào khác.

Tiểu Yến Tử ngoài mặt tỏ vẻ hiền từ làm một hiền thê lương mẫu, tươi cười uyển chuyển đáp:

”Bổn cung thì không sao, chỉ là Quốc Công đặc biệt không thích ai chạm vào!”

Thái Hậu ngồi bên, thấy Yến Tử nhã nhặn trả lời, giọng điệu lại có ý châm chọc. Ý nói ngoài nàng ra, có thể thêm bao nhiêu trắc phi cũng chỉ để trưng bày.”Chỉ là trước đây nó có hơi kĩ tính. Nếu nó đã chịu thành thân với ngươi, ai gia tin nó đã bỏ qua định kiến, nguyện ý cùng bất kì ai!” Thái Hậu nhíu mày không vui nói.

Tiểu Yến Tử nghe vậy có chút chột dạ.

Phải rồi, có thể bệnh ghét nữ nhân của hắn sớm đã khỏi, vì vậy mới nguyện ý cùng nàng. Cũng có thể vì lẽ đó mà chấp nhận nữ nhân khác thì sao.

Tiểu Yến Tử lúc này lại đang ngồi trước mặt Thái Hậu, bên cạnh còn là một địch thủ xinh đẹp, nàng không dám trưng ra bộ mặt hơn thua, chỉ giả vờ nhu thuận đáp:

”Mọi việc xin toàn ý theo Quốc Công!”

Lệ Y ngồi xuống ghế thượng khách đối diện với Yến Tử, đôi mắt sắc nhọn cắm vào Yến Tử đang ung dung thưởng trà bên kia.

Thái Hậu đưa mắt quan sát dáng vẻ thận trọng thưởng trà của Yến Tử, trong mắt lộ rõ vẻ không vui. Ngay khi bà biết được người mà Lưu Dĩ nhất quyết thành thân chính là cái vị giám xưởng kia giả trai thành, khỏi phái nói Tháu Hậu lúc đó nộ khí xung thiên, dưới chân thiên tử lại có kẻ khi quân phạm thượng, giám coi hoàng thất như trò đùa, giả danh một nam nhân lăn lộn trong tướng phủ. Đối với Thái Hậu lúc đó đã sớm nảy sinh chán ghét, nếu không phải Lưu Dĩ trước nay chưa từng chịu thành thân bây giờ lại chấp nhận thì bà đã tự tay hạ thủ nữ nhân lớn gan kia rồi.

Lại nói chuyện thành thân xong chỉ có bảy ngày lưu lại trong cung vậy mà đến ngày thứ năm mới chịu ló mặt đi thỉnh an, để cho Lưu Dĩ tự mình đến đây bênh vực nàng thực khiến Thái Hậu giận dữ không thôi.

”Nghe Quốc Công nói hai ngày nữa ra khỏi cung sẽ về lại tướng phủ, không về phủ Quốc Công, không biết chủ ý này là của ai?” Thái Hậu dùng nửa con ngươi đen liếc Yến Tử.

Tiểu Yến Tử bị cái liếc mắc sắc bén kia làm cho suýt rách mặt, vẫn giữ bộ mặt điềm tĩnh cười hiền đáp:

”Thần thiếp thực không rõ, Quốc Công chỉ căn dặn việc vàn tướng phủ hệ trọng không tiện đi lại nhiều vòng. Tướng phủ điều kiện đầy đủ, ở lại đó vài tháng xong việc sẽ trở về phủ!”

Tiểu Yến Tử nhớ lại đêm qua lúc Lưu Dĩ đang ôm nàng mơ màng ngủ liền bàn về chuyện về lại tướng phủ. Hắn nói rằng nàng là người duy nhất biết rèn được kiếm, lại có thể chế tạo thuốc nổ nhưng lại không thể dùng thân phận vương phi để làm chuyện đó. Nếu như nàng sống trong tướng phủ với danh nghĩa là nghĩa tử của Hoắc Tâm đại tướng, vẫn ngày ngày chỉ đạo Triệu Phạm Hoa làm công việc của nàng thì thành một công đôi việc.

Lưu Dĩ lần này lại đang ngầm huấn luyện hơn ngàn kỵ binh thiện chiến ở trại doanh cơ mật tướng phủ. Phu thê nàng lưu lại đó mới là thượng sách.

Thái Hậu thực không thích chuyện con trai bà phải ở trong chốn toàn đám nhân sĩ kia, nghĩ rằng sau khi thành thân, Lưu Dĩ sẽ cùng thê tử hắn trở về Phủ Quốc công, chỉ là không ngờ tới hắn vẫn một mực quay về tướng phủ.

Thái Hậu cũng không thể làm gì, Lưu Dĩ vốn không nghe lời, bà không thể ngăn cản được hắn. Bà cũng chỉ có thể sớm mong Lưu Dĩ sinh cho bà tiểu thế tử là được rồi. Lại nói đến nữ nhân bên cạnh hắn ngay khi chưa gặp mặt bà đã không ưa nổi, mới nhanh chóng muốn để Lệ Y thay thế nàng dành vinh sủng, sinh cho bà vài thế tử, quận chúa.

Thái Hậu cùng Yến Tử và Lệ Y mỗi người đều trầm ngâm trong suy tư tiêng mình, yên lặng hồi lâu cũng bắt đầu trở nên không khí nặng nề.

Thái Hậu cho gọi cung nhân bày điểm tâm thưởng lên tặng cho nàng dâu để làm lễ.

Tiểu Yến Tử nhận lấy hộp điểm tâm tinh xảo, vừa bật nắp ra ngửi mùi điểm tâm mặt liền biến sắc ngưng trọng.

Tiểu Phi đứng bên cạnh thấy chủ nhân biến sắc liền bất an.

Thái Hậu nhìn thái độ của nàng liền không vui nói:

”Không lẽ ngươi chê điểm tâm bánh quế ta ban thưởng không đủ để ngươi nhận lấy?”

Bánh quế!!!

Tiểu Phi hai mắt trợn tròn, thần sắc đại biến kinh hãi nắm lấy cánh tay đang cầm điểm tâm kia của Yến Tử run rẩy, nếu lúc này không có Thái Hậu, Tiểu Phi sẽ bất chấp tất cả mà hét lớn.

Vương phi, không phải người từng nói bị dị ứng rất nặng với hoa quế sao, người đã từng nói suýt mất mạng vì nó cơ mà???

Tiểu Phi cũng thực tò mò, rõ ràng mấy ngày trước người trong cung đã chạy đến hỏi rõ vương phi ăn uống thế nào, cái gì thích, cái gì không thích, ăn không được. Vậy mà họ có thể đoản đến mức bỏ quên thứ quan trọng về bệnh dị ứng của nàng mà dâng lên sao?

Lệ Y ngồi đối diện từ tốn thưởng trà, trong khoé môi xinh đẹp khẽ cong lên một đường.

Tiểu Yến Tử nhìn miếng bánh tròn xinh, cũng đoán ra tám phần Thái Hậu là đang thách thức nàng. Nhanh chóng thu lại trấn tĩnh, ôn nhu đáp:

”Thần thiếp không dám, chỉ là thần thiếp nhiều năm sống có chút thiếu thốn, vừa thấy cực phẩm cao quý liền không biết cách làm sao để thể hiện lòng biết ơn đối với người!”

Thái Hậu nghe vậy liền lui đi vài phần khó chịu hờ hững nói:

”Ừm, vậy làm lễ đi!”

Tiểu Yến Tử che dấu đi vẻ mặt ngưng trọng sau đầu, vui vẻ nhận ly trà dâng lên cho Thái Hậu rồi từ tốn cầm bánh hoa quế lên.

Tiểu Phi khẩn trương gần chết, chỉ hận không thể một cước đá văng miếng bánh quế đi. Nhưng nàng cũng là nữ tử hiểu lý lẽ. Chủ nhân biết rõ bản thân không thể ăn lại chấp nhận như vậy chắc chắn có cái lý của nàng, vì vậy mà Tiểu Phi đành nín nhịn bất an mà run rẩy đứng đó.

Yến Tử cắn một miếng rồi từ tốn uống một ngụm trà xoay mặt nhỏ giọng nói với Tiểu Phi:

”Tìm cho ta Bình Can Hoàn và Giải Độc Hoàn mang đến đây. Nhanh!”

Tiểu Phi nghe vậy liền biết vương phi nhà mình biết cách thoát nạn, nhanh chóng vâng dạ rồi cáo lưu phóng một mạch ra ngoài.

Bên kia Lệ Y thấy Tiểu Phi chạy đi liền nháy mắt ra hiệu cho đám thị nữ chầu chực sẵn ngoài cửa, liền sau đó, bọn họ đuổi theo Tiểu Phi rồi mất hút sau cánh cổng tráng lệ.

Yến Tử vẫn bình thản phẩm trà, tính toán dâng trà làm lễ xong cho Thái hậu liền cáo lui về xử lý đống bánh quế vừa nuốt, tránh cho một canh giờ sau thân thể phát tác. Chỉ là nàng nghĩ không ra. Thái Hậu thực sự là đang làm khó dễ con dâu này, muốn nàng gặp họa ngay sau khi con trai bà vừa thành thân. Liệu không sợ Lưu Dĩ mang tiếng khắc thê tuyệt tự, tiếng xấu muôn đời sao? Lại nói Thái Hậu trực tiếp hạ thủ như vậy, chi bằng ban cho nàng chén rượu độc không nhanh hơn sao? Lại dùng đến hạ sách này, cũng là có hơi hồ đồ rồi không?

Trong lúc Yến Tử vừa mân mê suy tư, vừa chuẩn bị tư thế xin phép ra về thì Lệ Y chính thức lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngưng trọng kia:

”Thái Hậu nương nương, Lệ Y tài hèn sức mọn, lần này có phúc phận đàm đạo cùng vương phi, thật mong được cùng nàng đánh một ván cờ để tỷ muội thâm tình. Sau này còn giúp đỡ nhau chăm sóc trượng phu!”

Tiểu Yến Tử nghe vậy liền không vui. Nàng mặc dù bị Lưu Dĩ lăn đến mệt nhưng cũng không nhờ nàng ta cùng chăm hắn nha. Nàng tình nguyện mệt một chút mà độc chiếm hắn, nữ tử hiện đại như nàng không chấp nhận tỷ muội chung chăn nào cả.

Thái Hậu buồn chán cũng không phản đối, liền quay sang Yến Tử hỏi:

”Vương phi thấy thế nào!”

Tiểu Yến Tử tính toán Tiểu Phi tìm giải dược cũng là đủ thời gian nàng chơi cờ. Nếu Thái Hậu đã mở lời, nàng lại trực tiếp từ chối chỉ khiến Thái Hậu càng thêm chán ghét.

Tiểu Yến Tử cười hiền nhu thuận:

”Mong được Lệ công chúa chỉ giáo!”

Thái Hậu cũng coi như muốn xem hai nàng kia đấu trí như thế nào, trực tiếp cho người mang bộ cờ thượng phẩm dâng lên.

Tiểu Yến Tử cùng Lệ Y ngồi vào bàn cờ gỗ khắc tinh sao, nghe đâu là hành cống tiến từ Cao Ly. Thái Hậu cao cao tại thượng ngồi trên kia tĩnh lặng phẩm trà.

Trong lúc Yến Tử cùng Lệ Y đang ngoài mặt cười hiền chọn cờ thì bên ngoài bóng bạch kim cao lớn ung dung bước vào.

”Quốc Công đến!!!”

Lệ Y nghe tiếng hô liền sắc mặt đại biến.

Tiểu Yến Tử thoáng kinh ngạc, sao sớm vậy đã chạy đến đây, không phải lúc này hắn nên ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương sao?

Chỉ có Thái Hậu tỏ vẻ bình thường, từ tốn cho người bồi Lưu Dĩ vào. Tiểu Yến Tử cùng Lệ Y thấy bóng bạch kim xuất hiện liền cúi mình thi lễ.

Lưu Dĩ bước vào phòng thỉnh an Thái Hậu một cái liền dán mắt vào tiểu thê tử đang đứng yên bên kia hỏi:

”Nàng tính đánh cờ sao?”

”Vâng!” Tiểu Yến Tử nhẹ cười đáp: “Thần thiếp chỉ là muốn bồi Lệ công chúa cùng đàm đạo bàn cờ một lát!”

Mày lưỡi mác của Lưu Dĩ khẽ nhíu, hắn nhìn Yến Tử ôn nhu cười hiền liền cảm thấy có gì đó không ổn. Nữ tử này khi thường đều cười nói thoải mái, nếu nàng trở nên ôn nhu nhu hữu lễ, lại bày ra nụ cười lãnh đạm đó chứng tỏ đã có chuyện xảy ra. Lại nghe nàng nhắc đến Lệ Y, liền nhớ đến nữ tử lần trước hạ dược hắn kia, Lưu Dĩ khẽ liếc mắt sang nữ tử đang cực kỳ bĩnh tĩnh đó. Ánh mắt sắc nhọn của Lưu Dĩ phát ra hàng ngàn tà khí khiến cho Lệ Y run rẩy nín thở. Đôi mắt thanh u của hắn liếc Lệ Y chưa tới hai giây liền linh động rời đi bước lên ghế bên cạnh Thái Hậu an tĩnh ngồi xuống.

Tiểu Yến Tử nhìn biểu cảm kia của hắn, rõ mười phần là tức giận. Chỉ là không biết giữa hắn và Lệ Y đã có chuyện gì mà nàng không biết, cảm giác nàng như bị người ta xỏ mũi dắt đi, liền khó chịu trong lòng.

“Lệ công chúa! Thỉnh!”

Tiểu Yến Tử cùng Lệ Y ngồi vào bàn cờ chính thức khai chiến.

Giữa khách phòng yên tĩnh. Hương trầm thổi bung cuộn thành vòng bay lên, bên ngoài gió bấc kêu gào, bên trong căn phòng chỉ có tiếng quân cờ va chạm bàn gỗ kêu ‘lạch cạch’.

Thái Hậu bình tĩnh quan sát thế trận bàn cờ trên kia đã trải qua gần một canh giờ, giữa thái dương chầm chậm rơi một giọt mồ hôi.

Lưu Dĩ yên lặng phẩm trà, từ lúc bắt đầu chưa từng rời mắt khỏi Yến Tử dù chỉ nửa khắc, chăm chú quan sát nàng bày binh bố trận, hoàn toàn đem tài năng của nàng mà theo dõi. Nữ tử tinh thông vạn vật như nàng đâu phải dễ dàng bị kẻ khác đánh bại. Chỉ là thay vì mãn nhãn quan sát thê tư tài ba ép cờ, vẻ mặt hắn lại ngưng trọng, mày lưỡi mác nhíu chặt, dường như đang bất an.

Lệ Y cầm quân đen trên tay, ngón tay run rẩy không biết nên đặt đâu cho đúng, khuôn trang xinh đẹp ướt đẫm mồ hôi, mắt đào trắng dã hoảng hốt.

Lệ Y nhìn thế trận kia, ngay từ bước đi đầu tiên đã thấy không con đường lui. Người kia ngay cả phòng ngự cũng không cần thiết, trực tiếp tấn công quân địch, vây lấy ăn sạch tướng không lưu tình dù chỉ là một lối nhỏ. Trong bước cờ kia lộ vẻ uỷ khuất khó nói thành lời, chỉ là biểu hiện người này lúc đánh cờ lại hết sức điềm đạm, ngay ngắn ngồi trên ghế, khuôn mặt nghiêm túc lại có chút thanh cao thật khiến người ta nhìn không ra nàng rốt cục mang bộ mặt như thế nào.

Nhưng những bước cờ tiếp theo, Lệ Y liền phát hiện lối cờ đã trở nên hỗn loạn không có trật tự, có vài nước thậm chí là đi xuông.

Thái Hậu cùng Lệ Y đều đồng thời quan sát vẻ mặt bình thản của Yến Tử vẫn không hề có chút đổi sắc chăm chăm nhìn một chỗ vào bàn cờ kia.Ngón tay thon nhỏ của Yến Tử đang nắm một quân cờ khẽ đưa lên không trung chuẩn bị đặt xuống liền bị bàn tay to lớn của Lưu Dĩ nắm chặt. Khuôn mặt nghiêm nghị của hắn dán chặt vào mắt nàng trầm giọng:

”Yến Tử! Nàng đau ở đâu?”

Đau?

Thái Hậu thoáng ngạc nhiên chăm chú quan sát Yến Tử, bà quét không dưới mười lượt trên thân thể kia, vẻ mặt bình thản đó không lấy chút manh mối, rõ ràng rất khoẻ mạnh, chỉ có ánh mắt dường như chỉ tập trung vào bàn cờ không hề có chút rời đi. Tại sao Lưu Dĩ lại nghĩ nàng đau ở đâu.

Lệ Y vẻ mặt ngưng trọng, ánh mắt sắc bén quan sát vẻ mặt đã biến sắc của Lưu Dĩ, cơ hồ trong lòng nhói đau, cảm giác tê tái nhấn chìm lí trí của nàng.

Tiểu Yến Tử thả quân cờ trong tay xuống, bàn tay lạnh của nàng cầm lấy bàn tay to lớn của Lưu Dĩ.

Khuôn trang nàng rạng rỡ vui vẻ, chỉ có đôi con ngươi vẫn không hề nhìn Lưu Dĩ mà chỉ vô thần nhìn một chỗ buông một câu:

”Quốc Công! Là chàng sao?”

Thái Hậu cùng Lệ Y kinh ngạc đăm đăm nhìn Yến Tử.

Lưu Dĩ hai mắt trợn trừng, lòng hắn lạnh đi. Siết chặt tay Yến Tử phẩy tay trước mắt nàng nhưng đôi mắt nàng chẳng may động tĩnh.

Tiểu Yến Tử đã mất đi thị giác. Từ lúc nào? Tại sao?

Lưu Dĩ lập tức ôm lấy mặt Yến Tử, áp sát mặt hắn vào mặt nàng gấp giọng:

”Tiểu Yến Tử, là ta! Nàng nhìn thấy ta không?”

Con ngươi của Tiểu Yến Tử vẫn vô thần không có tiêu cự lẫn thẫn trong vô định, đôi bàn tay run rẩy của nàng siết lấy tay Lưu Dĩ.

”Quốc Công!!! Lưu Dĩ! Bình can hoan....Giải...giải độc hoàn, cho thiếp...!” Tiểu Yến Tử nói xong bắt đầu thở gấp ngã vào lòng Lưu Dĩ.

Lưu Dĩ lúc này trái tim đã hoàn toàn lạnh ngắt, khuôn mặt nghiêm túc của hắn tái xanh, đôi mắt hằn lên tia đỏ giận dữ gầm lên:

”Ngự y!!! Mau gọi ngự y cho ta!!!!”

Lưu Dĩ ghì chặt Yến Tử, hốc mắt hắn đỏ gay, nhìn Yến Tử yếu ớt thở, hắn gọi nàng trong đớn đau:

“Yến Tử! Yến Tử! Nàng nhìn ta đây này, mau nói ta nghe, đã xảy ra chuyện gì, nàng tại sao lại....!”

Tiểu Yến Tử dường như đã không còn nghe thấy lời Lưu Dĩ nói, hai mắt khép hờ khó khăn thở, lý trí đã chậm rãi mất đi, ngay cả xúc giác, khứu giác đều hoàn toàn biến mất. Kể cả khi Lưu Dĩ mất bình tĩnh siết chặt lấy tay nàng đến đỏ âu, nàng vẫn không một chút đau đớn.

Lưu Dĩ gắng giữ bình tĩnh chẩn mạch cho Yến Tử, mạch đập đứt quãng, thân thể nóng hổi, trên cổ xuất hiện vài nốt ban đỏ.Lưu Dĩ liền nhớ lại. Rõ ràng những ngày này nàng đều rất khoẻ mạnh, sao bây giờ lại trở nên như thế này.

Lưu Dĩ đưa mắt nhìn Thái Hậu cùng Lệ Y. Đôi mắt thanh u như ngàn năm băng giá cắm vào Thái Hậu lớn giọng:

”Mẫu Hậu, người đã làm gì vương phi!”

Thái Hậu dường như còn chưa hết kinh hãi sau khi chứng kiến nàng dâu lần đầu thỉnh an mẹ chồng đã đột ngột mất đi thị giác. Lúc này lại bị chính đứa con trai của mình nghi hoặc thì cứng họng đờ mặt:

”Không...không phải ai gia...”

Lưu Dĩ gieo đôi mắt oán hận nhìn Thái Hậu lạnh lẽo quăng một câu:

”Mẫu Hậu, vương phi cùng bổn vương là một thể thống nhất. Nàng đã là người của bổn vương, bổn vương mặc kệ người có thích hay không thích nàng. Bất kể là kẻ nào có lá gan cướp nàng khỏi tay bổn vương, bổn vương đều không nể tình hạ thủ. Xin người nhớ cho!”

Thái Hậu không dấu nổi giận dữ, mắt phượng đỏ âu hét lớn:

”Lưu Dĩ!!! Ngươi dám vì một nữ nhân mà thách thức ai gia!!!”

Lưu Dĩ không màng Thái Hậu nộ khí xung thiên trực tiếp bế xốc Yến Tử đã hoàn toàn lịm đi lên tay quăng lại một câu:

”Vì nàng, bổn vương có thể thách thức cả thiên hạ này!!”

Nói rồi ôm Yến Tử cuộn tròn trong lòng ngực đạp gió lao đi. Chỉ để lại một luồng khí lạnh cùng không khí ảm đạm trong cung Thừa Càng.

Thái Hậu ngồi thụp xuống đất, hai mắt trắng dã. Đám cung nhân cả kinh đến đỡ bà lên ghế. Thái Hậu không biết nên bày ra cảm xúc gì cho phải, chỉ là bất quá không nhịn được gầm lên một tiếng:

“Tiện nhân!!! Dám mê muội con trai ai gia, để ai gia chống mắt lên mà xem ngươi sống được đến bao giờ!”

Lệ Y đứng trong góc phòng, từ lúc bắt đầu đã vô cùng trấn tĩnh, chỉ là nghe khẩu ngữ nặng nề của Lưu Dĩ, mắt hạnh chầm chậm rơi ra một chất dịch nóng hổi mặn chát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.