Hậu viện, nơi chế tạo thuốc nổ được dành riêng cho vị vương phi bất tài nào đó trong tướng phủ vang lên tiếng nổ đinh trời nhức óc, khói bụi mù mịt bay tả tơi. Sau đó liền thấy hai bóng Sa Hỏa, Sa Thủy chạy ra cửa chính. Chỉ Nam, Chỉ Thiên ra cổng phụ, không quên kéo theo vị vương phi nào đó mặt mũi tèm lem ho khan đến mấy tiếng.
Người cuối cùng ra khỏi hậu viện là nam nhân mặt mũi đen hơn than, tóc tai toán loạn nhìn không ra hình người, thở phì phì oán hận nhìn Tiểu Yến Tử.
“A, Hạ Chí đại nhân, thực ra bình thời bổn cung chế tạo rất nhanh, rất chính xác. Nhưng con người cũng chỉ là phàm phu tục tử, không phải thánh nhân, cũng có lúc này lúc kia. Pháo hoa lớn không phải thứ dễ làm, chí ít cũng mất đến năm bảy ngày chế tạo, trong quá trình chế tạo không tránh khỏi sai xót nổ bừa...” Tiểu Yến Tử cười khan nói một tràng nhằm xoa dịu bộ mặt tức giận đã đen hơn cả Bao Chửng kia.
“Vương Phi nương nương!” Hạ Chí tức giận quát lớn: “Nương nương đã nhận của thần hơn năm trăm lạng bạc, hứa ngược xuôi hai ngày là xong. Vậy mà cái gì đây? Cái gì đây?”
Hạ Chí chỉ tay vào hậu viện, nơi chỉ có một bãi đất trống chứa đầy thuốc nổ và một cái lỗ to tướng đen xì. Chắc cú rồi, cái lỗ đó là do cú nổ vừa rồi tạo ra chứ còn gì nữa.
“Ai nha, tức giận không tốt cho sức khỏe. Hạ Chí đại nhân phải rõ hai ngày này bổn cung cực kỳ bận rộn, ngày lo cơm ba bữa của Quốc Công, lại còn chỉ đạo mài kiếm, rồi lại chăm chút chỉ đạo công trình cố phủ. Làm người cũng không nên quy tắc quá. Thôi thì dời lại cho ta dăm bảy ngày đi” Tiểu Yến Tử vừa phủi tà áo vừa không ngừng nịnh nọt.Chậc chậc, nếu không phải nàng đang thiếu năm trăm lạng bạc để xây thêm một tiểu viện cố phủ, còn phải cố đấm ăn xôi như vậy sao. Haiz, đã nghèo còn đeo thêm cái eo.
Hạ Chí hừ lạnh: “Cái gì mà lo cơm ba bữa. Nương nương ngay cả nấu một bát cơm còn không nấu được, đã vậy còn làm cháy cả phòng bếp của đại tướng quân, cung nhân hầu hạ thiên tuế thiếu hay sao mà đến lượt người lo. Còn nữa, chuyện rèn kiếm người đã bàn giao kinh nghiệm hết cho Triệu quản công, người thậm chí không cần đến xưởng. Còn chuyện xây dựng cố phủ. Không phải người đẩy hết sang cho Hoắc tướng quân sao. Suốt hai ngày nay, ngoài rủ rê gia môn đại tướng quân đánh bạc, thần không thấy nương nương bận rộn gì cả.”
Sa Thủy, Sa Hỏa đứng bên cạnh không khỏi gật đầu tán dương. Đồng chí này quá thực thẳng thắn thật thà, dám bắt bẻ vương phi như vậy. Không nghĩ đến chuyện nàng sẽ trả thù, không biết là thật thà hay ngu ngốc đây.
Tiểu Yến Tử trợn mắt: “Này, đừng tưởng năm trăm lạng bạc của ngươi là lão thiên, đưa ta rồi muốn nói nhăng nói cuội là được. Ngươi cứ ngồi đó mà chờ, ta sẽ hoàn thành pháo hoa siêu đặc biệt trong ba nốt nhạc cho ngươi xem.”
Chúng nhân có hơi kinh ngạc. Chà, lần này không nói xiên nói xỏ, cũng không trả đũa mà ngoan ngoãn đi làm, đúng là chuyện hiếm gặp.
“Hỏa huynh, sao ta cứ cảm thấy dạo này vương phi rất lạ.” Sa Thủy khoanh tay đứng nhìn Yến Tử đã ngồi vào bàn tỉ mỉ ngâm cứu thuốc nổ nói.
“Ừm, ta cũng thấy vậy.”
“Ta cũng vậy!” Hạ Chí bồi một câu: “Nương nương không phải là nhiệt tình quá mức bình thường sao?”
“Không chỉ có nhiệt tình. Mà còn là siêng năng bất ngờ.” Sa Hỏa nghiêm giọng đáp.
“Thì ra không chỉ mình ta thấy lạ.” Sa Thủy cười ngẫm: “Trước đây làm việc gì, nương nương cũng đều thư thả mà làm nhưng dạo này lại như có ai hối thúc. Làm việc đều rất khẩn trương. Ngay cả đánh bạc cũng không bỏ xót bất kỳ giờ nào. Một ngày nàng kiếm được biết bao nhiêu đều đổ vào xây cố phủ, một cắc cũng không lấy của thiên tuế.”
Hạ Chí xoa cằm nói: “Từ vài ngày trước, nương nương đã luôn đốc thúc rèn kiếm, mất cả ngày truyền đạt lại kinh nghiệm của nàng cho Triệu quản công. Lại mất đến mấy ngày chế tạo mấy tấn thuốc nổ. Tần suất làm việc có thể nói là quên ăn quên ngủ.”
Tại sao lại có sự khác thường như vậy, không một ai biết.
“Hôm qua ta có bẩm báo chuyện này với Quốc Công, người xem chừng cũng không hề hay biết nguyên do. Nương nương lại rất bướng bỉnh, cho dù thiên tuế có hỏi, người cũng không chịu nói. Dạo này nương nương lại bày đủ thứ lấy lòng Quốc Công, tất bật khiến thiên tuế luôn vui vẻ, khiến cho thiên tuế không có thời gian để tâm những điều khác lạ xung quanh nàng.” Sa Thủy bất lực đáp.
“Ngoài sa trường vẫn đang ổn định, cũng không có ai đốc thúc chế tạo những thứ này. Vậy rốt cuộc nàng cố gắng hoàn thành sớm nhất để làm gì?” Hạ Chí vẫn không ngừng nghi vấn.
Hai ngày trước hắn nghe nàng mồi chài chế tạo được loại pháo hoa siêu đẹp hệt như pháo hoa nàng chế tạo vào đêm giao thừa với giá năm trăm lạng bạc. Sau một hồi mùi mẫn, cuối cùng Hạ Chí cũng móc hầu bao để chế tạo. Nhưng xem chừng nàng quá bận rộn những việc khác mà quên mất chuyện này.
“Ta có cảm giác.” Sa Hỏa chăm chú nhìn Yến Tử vẫn miệt mài trong đống thuốc nổ nói: “Nương nương đang chuẩn bị mọi thứ trước khi rời đi.”
“Đi đâu? Từ lúc nàng đến kinh thành đã sống ở tướng phủ. Không lẽ nàng định quay về phủ Quốc Công?” Hạ Chí nghi hoặc.
Sa Thủy phất tay: “Không phải, nếu chỉ đơn giản quay trở về Quốc Công phủ, nàng không cần gấp rút hoàn thành những công việc này.”
Hạ Chí bắt đầu vò đầu bức tai: “Vậy rốt cuộc là đi đâu?”
“Không biết được.” Sa Hỏa hờ hững đáp: “Nhưng cho dù nương nương đi đâu. Sa Hỏa ta cũng quyết đi theo nương nương.”
Sa Thủy ngẩn mặt nhìn Sa Hỏa, khẽ giãn ra một nụ cười đặt tay lên vai Sa Hỏa nói: “Huynh đệ tốt. Ta cũng vậy.”
Hạ Chí ngây ngốc: “Mấy người...”
Không để cho Hạ Chí nói xong, phía cổng hậu viện lập tức xuất hiện một bóng hồng y nữ tử xinh đẹp, mặt mũi như đưa đám kêu gào thảm thiết.
“Mẫn tỷ, mau lấy lại công bằng cho muội...”
Hoắc Kỳ Thư như một cơn gió chạy đến ôm chầm lấy Tiểu Yến Tử đang bận rộn chế thuốc.
“Có chuyện gì, là kẻ nào dám khi dễ muội?” Tiểu Yến Tử vỗ vỗ lưng Hoắc Kỳ Thư. Ây nha, tự đâu chui ra một tiểu muội muội đáng yêu, còn biết đường tìm nàng đòi lại công bằng, thật có cảm giác gia đình mà.
“Phụ mẫu ép muội thành thân!” Hoắc Kỳ Thư ủy khuất mếu máo đáp.
Ồ. Tiểu Yến Tử đã hiểu ra, nàng cười nói: “Muội là không muốn thành thân với ai khác ngoài Cố đại ca đúng không?”
Hoắc Kỳ Thư gật gật đầu: “Muội đã bao nhiêu lần bày tỏ, nhưng huynh ấy vẫn chưa một lần, chưa một lần....Cứ như vậy muội sẽ bị gả đi mất. Mẫn tỷ, tỷ phải giúp muội.”
Tiểu Yến Tử đỡ trán thở dài. Cái tên Cố Vệ Bắc này rõ ràng có tình với người ta, tại sao không chịu thừa nhận.
“Vậy muội có từng hỏi nguyên do vì sao Cố đại ca luôn từ chối muội không?”
Hoắc Kỳ Thư cúi đầu ủ rũ nói: “Cố ca nói...không xứng với muội. Nam nhân như ca không có tiền đồ, cũng không có danh vọng, sợ muội thiệt thòi.”
Tiểu Yến Tử ba một tiếng: “Vậy tức là huynh ấy không thừa nhận cũng không phủ nhận trong lòng huynh ấy có muội. Đúng không?”
“Đúng vậy.” Hai mắt Hoắc Kỳ Thư sáng lên: “Huynh ấy chưa từng phủ nhận chuyện đó. Chỉ luôn nói rằng không xứng với muội.”
“Vậy thì dễ rồi.” Tiểu Yến Tử vỗ đùi một cái: “Khiến huynh ấy chịu dung muội. Chấp nhận lấy muội là chuyện quá đơn giản rồi.”
Hoắc Kỳ Thư chụp lấy cánh tay Yến Tử hồ hởi nói: “Kỳ Thư biết Mẫn tỷ có cách mà, tỷ mau nói đi, làm cách nào?”
Tiểu Yến Tử gõ gõ hai ngón tay lên bàn, chống cằm nhìn chân trời xa xăm, bộ dạng ảo não đáp: “Dạo này suy thoái kinh tế, tiền tài vận khí đều không tốt. Nếu có được hai trăm lạng bỏ túi, làm vài ba lễ cúng vái chắc vận khí của tỷ cũng đỡ đen hơn....”
Hoắc Kỳ Thư hiểu ý, cười hiền một cái lập tức lấy nguyên một bọc tiền ra đặt trước mặt Tiểu Yến Tử:
“Đừng nói hai trăm lạng. Hai vạn muội cũng chịu.”
Tiểu Yến Tử vỗ đùi đánh đét: “Hảo, rất có nghĩa khí, nữ tử là phải như vậy, mạnh bạo mà thoáng đãng. Như vậy hạnh phúc nửa đời sau mới xứng đáng.” Nàng vội vàng thu lấy bọc tiền nói: “Muội đợi ta để ta đi sắp xếp.”
Nói rồi chạy vụt đi để lại đám người vạch đen đầy mặt. Cảm thấy tư chất của vị vương phi quá kém kia dễ dàng khiến họ xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
“Nương nương, còn pháo hao của thần. Nương nương!!!” Trong cơn gió, chỉ có giọng Hạ Chí loảng thoảng như tiếng gào rú của chim lợn. Bất lực mà vô vọng: “Năm trăm lạng bạc của ta!!!”
-----
“Cố đại ca. Chén rượu này, Mẫn Mẫn mời huynh. Cạn vì tình huynh muội từ thuở thiếu thời. Cảm tạ huynh vì luôn quan tâm đến tiểu muội này.” Tiểu Yến Tử cung kính cầm chén rượu trên tay, một hơi uống cạn.
Cố Vệ Bắc cũng gật gù uống hết.
“Vệ Bắc, chén rượu này ta mời huynh. Bằng hữu đã lâu, không cần nhiều lời. Cạn.” Hoắc Sinh một tay cầm chén trà nốc cạn.
Cố Vệ Bắc hơi choáng nhưng vẫn một hơi uống sạch.
“Cố đại phu, chén rượu này ta thay mặt Hoắc gia mời ngươi. Sống trong tướng phủ đã lâu, đây là lần đầu ta mời ngươi. Phải uống hết đấy.” Không kịp để Cố Vệ Bắc phản ứng, Hoắc Thiện đã một hơi tu sạch.
Cố Vệ Bắc ngậm đắng nốc rượu.
“Cố ca...Chén rượu này muội...” Hoắc Kỳ Thư nhỏ nhẹ cầm chén rượu tính toán cụng Cố Vệ Bắc nhưng còn chưa kịp đưa lên đã bị ánh mắt sắc bén của hắn liếc đến.
“Tí tuổi đầu, rượu chè cái gì. Muội là nữ tử đâu thể uống rượu.”Hoắc Kỳ Thư ngây thơ nói: “Mẫn tỷ cũng là nữ tử đấy thôi, vừa nãy tỷ ấy cũng uống đến vài vò rồi còn gì!”
Cố Vệ Bắc nhất thời quên mất, hối hận liếc mắt đến Tiểu Yến Tử đang rất nhột bên kia. Vai Hoắc Sinh khẽ run, tựa như đang cười. Hắn còn không rõ sao, nữ tử này rất mê rượu, ngàn chén không say cũng không ngoa chút nào. Chẳng ai cản được nàng.
Tiểu Yến Tử ho khụ hai cái nói: “Kỳ Thư à, muội còn nhỏ, vẫn là không nên uống. Hay là Cố đại ca uống thay cho muội ấy.”
Cố vệ Bắc gật đầu liền giật chén rượu trên tay Hoắc Kỳ Thư uống cạn.
“Tốt lắm. Cố đại ca, một vòng rượu lúc này chỉ là xúc miệng, chưa đủ thể hiện tâm ý của Mẫn Mẫn. Hôm nay đặc biệt có nhã hứng. Mẫn Mẫn mời huynh uống thêm vài chén.” Tiểu Yến Tử đặc biệt cao hứng. Không biết đã bao lâu rồi, từ khi nàng thành thân mới có cơ hội tụ họp như vậy.
“Uống ít thôi, nên nhớ thân phận của nàng.” Hoắc Sinh ngồi bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Hoắc tướng quân! Huynh còn không rõ tửu lượng của ta sao. Yên tâm, được mùa vui vẻ, huynh cứ mặc ta.”
Hoắc Sinh không đáp lời, biết rõ nàng cứng đầu, chỉ đành lẳng lặng gắp đồ nhắm cho nàng, yên lặng pha loãng vò rượu chưa bị nàng khui ra, như vậy sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều đến sức khỏe nàng.
Hành vì cử chỉ của Hoắc Sinh đều rõ ràng rơi tọt vào tầm mắt Hoắc Thiện. Mày khẽ nhướn, Hoắc Thiện phe phẩy chiết phiến, không khỏi lắc đầu thở dài.
“Mẫn Mẫn, tửu lượng ta không tốt lắm.” Cố Vệ Bắc mặt đã đỏ như gấc, tựa chừng sắp huệ đến nơi nói.
Tiểu Yến Tử ngồi xuống, thư thả gắp đồ nhắm được Hoắc Sinh cẩn thận rỉa ra để vào bát lên miệng, buồn bã nói:“Triệu gia và Cố gia bao năm thâm tình, kết cục hậu nhân không biết quý trọng nhau, ngay cả chén rượu cũng không khách khí khước từ. Đúng là vô phúc.”
Hai mí mắt Cố Vệ Bắc giật giật, hắn kinh hoảng nhận ra. Sắp rồi, sắp tới giờ bà cô kia bắt đầu xỉa xói, rỉa từng từ cay đắng vào tai hắn rồi.“Mẫn Mẫn, chén rượu này ta thay Cố gia mời Triệu gia.”
Hoắc Kỳ Thư ngồi bên cạnh, khẩn trương nhìn Cố Vệ Bắc uống hết bình rượu này sang bình rượu khác: “Cố ca, huynh uống tư từ thôi.”
Cố Vệ Bắc lúc này mắt đã lờ đờ, cử chỉ trở nên chậm chạp, chất giọng khàn khàn, cả thân hình mềm oặt cố gục thẳng người lên nhìn Hoắc Kỳ Thư:
“Cô nương xinh đẹp, hôm nay tâm trạng....của Cố gia ta vui, đừng nên làm ta mất hứng.”
“Cố ca, huynh say rồi.” Hoắc Kỳ Thư lo lắng nói.
Hoắc Thiện bên này sau mấy tuần rượu cũng mặt mũi đỏ bừng, bắt đầu quay cuồng. Hai má Tiểu Yến Tử ửng hồng nhưng vẻ mặt hơi tái, chứng tỏ rượu càng ngấm nàng càng tỉnh. Tuy nhiên tác phong không chậm chạp mà vô cùng nhanh nhẹn, chỉ là khẩu khí có phần bừa bãi, còn tất cả đều ổn.
Chỉ còn một mình Hoắc Sinh là bị cấm uống rượu, chỉ được uống một chén vì sợ rằng Bạch Mộ Ninh xuất hiện vẫn còn tỉnh táo. Sự vụ vẻ mặt ai như thế nào đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Hắn chỉ ngồi bên cạnh Tiểu Yến Tử, yên lặng chuẩn bị sẵn canh giải rượu cho nàng, chỉ chờ nàng uống.
Hoắc Thiện đứng dậy trước tiên, cố giữ thăng bằng nói: “Đến giờ nấu cơm, ta phải đi nấu cơm.”
“Phụt”Tiểu Yến Tử phun luôn chén canh giải rượu trong mồm, bật cười lớn.
“Ha ha. Hoắc thị lang, quan tam phẩm mà lại phải đi nấu cơm lúc đang say khướt sao? Tổ tông ta ơi, đau ruột quá!!!”
Hoắc Thiện hai mắt lờ đờ liếc đến Tiểu Yến Tử hừ lạnh: “Hạ quan không say, nương nương nhìn cho rõ.”
Nói rồi Hoắc Thiện ngạo nghễ chắp tay rời đi, chỉ là vừa đi ba bước cả thân thể liền ngã nhào ra đất. Bất tỉnh!
“Đại ca.” Hoắc Sinh vội vã đỡn lấy Hoắc Thiện đã bất tỉnh nhân sự, cả thân thể mùi rượu nồng nặc.
“Hoắc tướng quân! Huynh mau đem Hoắc đại nhân về nghỉ ngơi đi.” Tiểu yến Tử chống cằm, ngắm nhìn vẻ mặt tuấn tú của Hoắc Sinh một lúc mới nói.
Hoắc Sinh nhìn bộ dạng của Cố Vệ Bắc cũng đã bất tỉnh nằm gục trên bàn, Hoắc Kỳ Thư không ngừng lay hắn, bất lực thở dài nói: “Nàng ngồi đó đợi ta, ta đi rồi quay lại.”
Tiểu Yến Tử nhìn bóng huynh đệ Hoắc gia đi khuất, lại nhìn Cố Vệ Bắc đã say khướt.
“Sa Hỏa, Sa Thủy!”
“Có!”
“Mau giúp ta đỡ Cố đại phu về phủ.”
“Vâng!”
Sa Hỏa, Sa Thủy nhanh như chớp, chạy đến đỡ lấy Cố Vệ Bắc rời đi.Tiểu Yến Tử chắp hai tay sau lưng đi đến trước mặt Hoắc Kỳ Thư cười nói: “Đã đến lúc muội nắm bắt hạnh phúc nửa đời sau rồi đây.”
---
“Cố đại ca, mau mở cửa. Ta bị thương rồi! Cố đại ca.”
Giọng nói quen thuộc truyền vào tai Cố Vệ Bắc khiến hắn mệt mỏi mở mắt. Chỉ cảm thấy đầu đau nhức nghiêm trọng, nửa đầu nặng nề như có một tảng đá đè lên, hơi thở vẫn ngập tràn mùi rượu nồng, gắng sức lắm mới có thể lấy lại chút tỉnh táo.
Cố Vệ Bắc gắng gượng ngồi dậy, lúc này hắn mới phát hiện ra. Cánh tay nặng trịch không thể nhúc nhích. Một mùi hương dịu dàng nhè nhẹ như hương hoa của nữ nhân phả vào mũi hắn.
Cố Vệ Bắc giật mình nhìn qua, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Kỳ Thư đang chìm trong giấc ngủ. Thân thể nàng chỉ có tiết y mỏng manh hở cả một đoạn vai trắng nõn xuân thì đẹp đẽ, bên dưới yếm lụa mỏng manh che đi nửa khuôn ngực trắng nõn đều đặn nhấp nhô theo nhịp thở. Bàn tay hắn vẫn còn đặt trên eo nàng.
Đầu Cố Vệ Bắc ong lên một tiếng. Có chuyện gì? Tại sao Kỳ Thư lại ở đây, trong tình trạng này, hắn rốt cuộc đã làm gì nàng rồi.
Bên ngoài tiếng đập cửa ngày càng dồn dập. Rất khẩn trương rất rõ ràng.
“Cố đại ca, huynh mà không mở. Mẫn Mẫn sẽ bị thương đến chết đấy.”
Cố Vệ Bắc rối như tơ vò nhìn cánh cửa lung lay sắp bị bung ra. Hắn từ từ rút cánh tay đang được Hoắc Kỳ Thư gối lên ra, lấy chăn quấn nàng lại. Nhưng hắn chỉ vừa kịp che đi thân thể phơi phới của nàng. Còn chưa kịp làm thêm điều gì khác. Cánh cửa vững chắc đã từng một lần bị Lưu Dĩ đá sập lần nữa sập xuống.
Xuất hiện đằng sau cánh cửa đáng thương bị dẫm nát là Tiểu Yến Tử.Rõ rồi, nàng vừa tung cước phá tan cửa phòng hắn. Cảnh tượng này y hệt Lưu Dĩ lúc trước. Phu thê nhà này đúng là trời sinh một cặp mà.
Nhưng vấn đề cơ bản là trong phòng đại phu đang có cảnh tượng vô cùng dễ hiểu lầm. Cố Vệ Bắc đang một tay ôm chặt tấm chăn quấn mỹ nhân ngủ ngon. Vạt áo hắn hở cả ra lộ ra vòm ngực trắng trẻo rất đáng nghi.
Cố Vệ Bắc vì quá bất ngờ dẫn đến đờ đẫn không biết làm gì, nói gì, chỉ đăm đăm nhìn vẻ mặt giả bộ kinh ngạc há hốc mồm của Tiểu Yến Tử.
Chỉ là sau lưng Tiểu Yến Tử lần lượt xuất hiện Sa Hỏa, Sa Thủy tròn mắt kinh ngạc, sau đó là vẻ mặt liệt không cảm xúc của Chỉ Nam Chỉ Thiên ló ra, tiếp theo là Hạ Chí há hốc mồm, sau đó là đám nha hoàn đi theo Hoắc Kỳ Thư, sau đó là nô bộc....
“A, ta không nhìn thấy gì hết. Không nhìn thấy gì hết.” Tiểu Yến Tử nhìn cho đã đời, để cho đám nô bộc nhìn rõ cảnh tượng trong kia mới từ từ lấy cánh cửa bị nàng đá sập dựng lên lại. Mồm miệng vẫn toang toác: “Xem cái gì mà xem, ở đây không có gì cả. Các người cùng ta hoàn toàn không nhìn thấy nữ nhân trên giường Cố đại phu. Nữ nhân đó còn là Hoắc đại tiểu thư. Tuyệt đối không nhìn thấy.”
Đám nô bộc nhao nhao, gật đầu đồng tình. Tỏ vẻ đui mù nói:
“Không thấy, nô tỳ không thấy gì cả.”
“Không nhìn thấy Hoắc đại tiểu thư đang nằm trong lòng Cố đại phu.”
“Hoàn toàn không nhìn thấy...”
Một tên tiểu nô còn nhỏ tuổi, chỉ vào bên trong phòng nói lớn:
“Mắt mọi người bị làm sao vậy. Rõ ràng đó là Hoắc đại tiểu....”
“Đã nói không phải mà, cái tên này, người dám đi mách Hoắc đại tướng quân, ta chắc chắn sẽ phạt ngươi, nhét vào mặt ngươi năm mươi lạng bạc và một bữa cơm thịnh soạn. Cho ngươi sung sướng chết.” Tiểu Yến Tử cười tươi dọa dẫm.
Tiểu nô bộc nghệt mặt ra như ngỗng. Cái thứ hình phạt kiểu gì vậy???
Nghe đám người lao nhao ngoài kia. Cố Vệ Bắc liền đen mặt. Có thể loại nào bị thương đến khám mà lại dẫn theo cả đám người như vậy chứ. Mà rõ ràng có bị thương ở đâu đâu. Lại trùng hợp một đám nô bộc tập trung ở đây. Đây là vô tình hay hữu ý.
“Cố ca.” Hoắc Kỳ Thư nằm trong chăn thều thào.
Cố Vệ Bắc ngẩn mặt nhìn Hoắc Kỳ Thư thẹn thùng cúi mặt.
“Muội nên làm gì đây. Phụ thân chắc chắn sẽ...”
Cố Vệ Bắc cắn môi, vươn tay ôm lấy Hoắc Kỳ Thư vào lòng: “Kỳ Thư, đừng lo lắng. Cố Vệ Bắc ta sẽ chịu trách nhiệm với muội.”
“Thật chứ?” Hai mắt Hoắc Kỳ Thư sáng lên.
“Ta nào có bao giờ gạt muội?”
Hoắc Kỳ Thư mỉm cười mãn nguyện nằm trọn trong vòng tay Cố Vệ Bắc.
Hạnh phúc là tự ta tìm lấy, nếu chỉ chờ đối phương trả lời. Có thể sẽ phải chờ cho đến khi tất cả trở thành cát bụi. Vậy tại sao không đánh liều một lần. Thà một lành liều mạng mà vụt sáng, còn hơn cả đời nhu nhược chìm trong bóng tối.
Cố Vệ Bắc mỉm cười hạnh phúc. Đáng ra hắn nên làm điều này lâu rồi mới phải.
Bỗng nhiên từ bên ngoài vang lên tiếng cười lớn của Tiểu Yến Tử. Liền sau đó nàng lại ung dung đẩy sập cửa đi vào, nói:
“Hai vị cứ yên tâm. Có Giám Quốc Vương Phi ta làm chủ hôn. Còn sợ gì hay sao? Ta sẽ lập tức xin chiếu chỉ của Quốc Công, ban hôn cho hai người.”
Cố vệ Bắc buông Hoắc Kỳ Thư ra, khẽ giãn ra một nụ cười đáp:“Cảm tạ muội. Mẫn Mẫn.”
Yến Tử cười lớn: “Cảm tạ gì chứ. Huynh phải đối xử tốt với Kỳ Thư, nếu không đừng trách muội.”
Cố Vệ Bắc gật đầu. Hoắc Kỳ Thư khẽ cúi đầu nói: “Kỳ Thư tạ ơn Mẫn tỷ.”
Tiểu Yến Tử xoa đầu Hoắc Kỳ Thư một cái nói: “Không cần đa lễ. Hai người nghĩ ngơi đi.”
Nói rồi xoay gót rời đi, nàng bước ra ngoài viện phủ rộng lớn, nhìn đám mây nhẹ trôi, trong lòng ngậm một tiếng thở phào.
Ở thế giới này. Ta lại làm được một việc tốt. Nếu một ngày nào đó ta biến mất. Họ sẽ nhớ đến ta chứ?