Hôm nay phủ thừa tướng đặc biệt ồn ào tấp nập. Người qua kẻ lại nhiều không kể siết. Số là đại tiểu thư nhà họ Hoắc sắp lên kiệu hoa, vậy nên mới có chuyện đèn hoa lụa đỏ sáng rực khắp mọi nẻo đường tướng phủ.
Lưu Dĩ vừa về đến cổng phủ, không để hắn kịp mở miệng hỏi. Ôn gia đã nhanh miệng bẩm báo:
“Vương Phi nương nương đang ở đại sảnh, cùng Hoắc gia bàn bạc chính sự cho đại tiểu thư.”
Tiểu Yến Tử trước khi được gả cho Lưu Dĩ, đã nhận Hoắc Tâm làm nghĩa phụ, vậy nên chuyện nàng tham gia bàn bạc là hoàn toàn có cơ sở. Lần này lại đích thân nàng làm chủ hôn, nên mới thích thú tham gia náo nhiệt.
Lưu Dĩ không đáp lời, bước chân chỉ lặng lẽ đi đến đại sảnh cùng người nào đó tham gia náo nhiệt.
Đại sảnh rộng lớn dăng đầy lụa đỏ. Ở chính giữa đặt rất nhiều sính lễ lớn. Trên bàn trà. Hoắc Tâm đại tướng cùng phu nhân ngồi ở vị trí chủ nhà. Hoắc Thiện Hoắc Sinh ngồi dưới một bậc, sau cùng là gia môn Hoắc thị.
Ngang hàng với hai vị chủ nhà là bạn vương phi nào đó đang cười tươi như hoa, tỉ mỉ đong đếm từng rương sính lễ.
Hoắc gia đang ồn ào tính toán, bàn luận lễ cưới thì từ xa đã nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc cùng khí thế cường đại của Quốc Công nào đó liền im bặt vội vã quỳ xuống thi lễ.
Lưu Dĩ khoát tay miễn lễ, rảo bước đến bên cạnh Tiểu Yến Tử, nắm lấy eo nàng để nàng ngồi xuống long sàn đã được chuẩn bị cùng hắn.
Vẻ mặt của hắn khi nhìn thê tử quá đỗi dịu dàng, khiến cho ai nấy lầm tưởng có thể hắn đã thay đổi. Nhưng ánh mắt hắn vừa rời khỏi nàng lập tức phát ra tia u lạnh khiến người nhìn không dám nhìn thẳng.
Chúng nhân đồng thời thở hắt ra. Lưu Dĩ vẫn là Lưu Dĩ mà thôi.
“Bổn vương đến đây, không phiến Hoắc gia bàn chuyện chứ?”
Hoắc Tâm đại tướng vội vã ôm quyền:
“Được sự góp mặt của Quốc Công là ân sủng mà Hoắc gia khó cầu.”
Lưu Dĩ nghiêm nghị đáp.
“Đại tướng quân không cần để tâm đến bổn vương. Tướng quân đã nhận vương phi làm nghĩa tử, bổn vương đến đây coi như giúp nàng làm tròn đạo hiếu.”
Chúng nhân nhất thời cứng ngắc như đá liếc mắt đến vị vương phi cao cao tại thượng đang ngồi bên cạnh Lưu Dĩ kia, trong mắt vừa kinh ngạc vừa nể phục vừa ghen tị.
Nữ nhân này quả thực may mắn, được Lưu Dĩ ra mặt dù chỉ là nghĩa tử trên danh nghĩa.
Hoắc Sinh khẽ liếc đến hai thân ảnh ấm áp bên kia, mắt đào chìm trong bóng tối u uất.
Tiểu Yến Tử giãn ra một nụ cười ngọt ngào nhìn nam tử của nàng nghiêm túc như một ông cụ. Vẻ mặt lúc này và lúc trên giường cứ như là hai người khác nhau. Lúc ở riêng với nàng lại trở thành một người khác nữa.
Nam nhân này thật....đáng yêu.
“Hoắc Tâm thụ sủng nhược kinh, không biết dùng lời nào để diễn tả niềm vui này. Hoắc Tâm thay mặt Hoắc gia tạ chủng long ân.”
Đại tướng quân khẽ ôm quyền thi lễ. Lưu Dĩ gật đầu phất tay: “Thỉnh!”
Hoắc gia bắt đầu thảo luận vấn đề cưới hỏi, chỉ là không khí nghiêm túc hơn, không lộn xộn không la lối. Tựa như người nào đó dù không mở miệng nhưng khí thế cường đại vẫn dễ dàng khiến cho chúng nhân không khỏi lạnh gáy, nói năng cũng vô thức nhỏ nhẹ.
Chậc, sao không khí bức bối vầy nè.
Trong khi chúng nhân cực kì thận trọng. Vị vương phi nào đó lại hết sức thoải mái ngồi chiêm ngưỡng từng đường lụa trong rương sính lễ của Hoắc Kỳ Thư.
“Nàng thích sao?”
Lưu Dĩ đảo mắt qua đống lụa đang làm Tiểu Yến Tử mờ mắt, lâu nay hắn chẳng bao giờ quan tâm đến những thứ này. Thấy nàng để tâm như vậy cũng bắt đầu suy nghĩ.
“Vâng. Lụa này rất đẹp. Vải tốt lâu bị sờn. May một bộ y phục mặc cũng được vài năm.”
“Y phục của nàng không đủ dùng?”
Ánh mắt Lưu Dĩ trầm lại, tựa như chỉ cần Yến Tử gật đầu, đám người chuyên y phục hoàng thân sẽ phải lên núi dời rừng.
Tiểu Yến Tử cười cười lắc đầu: “Y phục của thần thiếp rất nhiều. Thần thiếp đây là muốn may y phục cho đám Độc Cô.”
Lưu Dĩ lặng yên nhìn nàng, trong mắt yêu thương dạt dào, bàn tay khẽ xoa đầu nàng rồi lặng im phẩm trà.
Đám người Hoắc gia vẫn bận rộn bàn hỉ sự. Bên ngoài, một tiểu nô bộc lịch bịch chạy vào.
“Bẩm Lôi Vĩnh Trụ Trì đã đến cửa.”
“Mau, mau mời vào đây.” Hoắc Tâm đại tướng vội vã mời gọi.
Tiểu Yến Tử nghe nhắc đến trụ trì cũng vội chỉnh lại tư thái, nghiêm túc ngồi bên cạnh Lưu Dĩ đợi Hoắc gia ngênh đó vị sư nổi tiếng được bao người sùng bái.
Ở cửa chính đại sảnh. Một vị cao tăng già thân y phục cà sa vàng dài quét đất, trên gương mặt già nua khẽ đan những lớp nếp nhăn, chỉ là khác với làn da khô ráp của những người đứng tuổi, vị sư này lại hồng hào mạnh khoẻ, tuy thân ảnh gầy yếu phiêu dật, nhưng vẫn khiến cho người khác cảm giác được rửa sạch bụi trần.
Vị sư già từ tốn đi đến thi lễ với hoắc Tâm đại tướng, lại nghe nói có sự góp mặt của Quốc Công thiên tuế liền vội vã cúi đầu thi lễ. Chỉ là ánh mắt sáng ngời của vị sư già vừa liếc đến bóng dáng nhỏ nhắn đầy tinh quang bên cạnh một người khí thế ngời ngời như Lưu Dĩ liền dừng lại.
Vị sư già kinh ngạc nhìn Yến Tử, sắc mặt hơi tái xanh, ánh sáng trong đôi mắt như dập tắt khiến chúng nhân không khỏi nghi hoặc.
Tiểu Yến Tử bị nhìn đến phát hoảng luống cuống không biết làm gì.
Mày Lưu Dĩ cau lại, con ngươi phát ra hàn khí lạnh băng, hắn trầm giọng quát:
“Hỗn xược!”
Gia môn Hoắc đại tướng kinh hãi vội vã quỳ rạp xuống. Giám nhìn thẳng mặt nữ nhân của Lưu Dĩ. Vị trụ trì này điên rồi chăng.
Vị sư già giật mình chớp mắt, tựa hồ vừa lấy lại linh hồn. Lão chắp một tay cúi đầu.
“Lão nạp thất thố. Mong Quốc Công trách phạt.”
Hoắc Tâm đại tướng vội vã ôm quyền:
“Bẩm, Lôi Vĩnh trụ trì đường xa tới đây không tránh khỏi mỏi mệt. Chuyện vừa rồi là do trụ trì mệt mỏi quên mất lễ nghĩa. Mong thiên tuế rộng lượng bỏ qua.”
Tiểu Yến Tử bỗng giật thót.
Hử, lão đại tướng vừa liếc ta. Phải, có liếc một chút. Ánh mắt kia là đang muốn ta cầu cứu đây mà. Phận làm nghĩa tử, cũng nên giúp đỡ nghĩa phụ lúc hoạn nạn. Hay là làm thêm một việc tốt vậy.
Tiểu Yến Tử cười hiền nhẹ nhàng nói:
“Quốc Công, người nể mặt nghĩa phụ thiếp, bỏ qua lần này có được không?”
Lưu Dĩ liếc nàng một cái, hừ lạnh. Không nói một lời chỉ tiếp tục phẩm trà.
Chúng nhân nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Đúng là chỉ có nàng mới lấn át được Lưu Dĩ, chỉ cần nàng mở miệng. Lưu Dĩ sẽ không bao giờ khước từ. Hoắc Tâm đại tướng đã sớm rõ điều này, vì vậy mà đánh mắt ra hiệu cho nàng. Quả nhiên nàng không làm ông thất vọng.
Chỉ là nguyên nhân của cơn bão vừa rồi, vị sư già không biết ăn phải cái gì. Mắt vẫn nhìn xuống đất nhưng miệng lại lẩm bẩm:
“Xin hỏi, vị nương nương ngồi đây là?”
“Nàng là Giám Quốc vương phi!” Hoắc Tâm khẽ nói.
Lão sư già im lặng một lúc, chầm chầm ngẩng mặt lấy ra trong tay áo một thứ khẽ khàng nói:
“Vương phi nương nương. Người có nhận ra thứ này không?”
Lam Thất đứng bên cạnh nhận lấy thứ kỳ lạ nhỏ nhắn tròn tròn có móc một sợi dây dâng lên cho Lưu Dĩ.
Lưu Dĩ liếc mắt qua, khẽ nhíu mày
Chúng nhân không khỏi tò mò nhướn cổ xem tình hình.
Tiểu Yến Tử không khỏi tò mò cầm sợi dây cũ kĩ lên, chằm chằm nhìn vào tượng tròn tròn làm bằng sắt chỉ nhỏ bằng đồng xu lớn.
Nhìn sao quen quen.
Nàng vô thức bấm tạch một tiếng. Mặt miếng sắt tròn bật ra, lộ ra những con số quen thuộc ngữ hệ latinh, cây kim nhỏ kêu tách tách chạy theo một vòng tròn.
Mắt Tiểu Yến Tử trợn ngược.
“Đây là....”
Đồng hồ. Tại sao ở thời cổ đại lại xuất hiện đồng hồ.
“Nương nương biết đó là thứ gì?” Vị sư già xem chừng đoán được biểu hiện kia của nàng không khỏi vui mừng nói.
Tiểu Yến Tử ngơ ngác gật đầu.
“Thiên ý. Đúng là thiên ý. Ông trời muốn lão nạp đến đây ngày hôm nay là muốn lão nạp hoàn thành sứ mệnh này.”
“Sứ mệnh? Là ai đã ngờ sư phụ làm việc này?” Mày liễu khẽ nhíu.
Vài ngày trước một lão chân nhân xuất hiện ép nàng rời đi. Hôm nay lại là một trụ trì gặp nàng hoàn thành sứ mệnh. Những điều này là gì. Chiếc đồng hồ này đến từ đâu?
“Đây là di vật tổ tiên để lại, lão nạp đã đi đến khắp thiên hạ để tìm người, những tưởng không thể nào gặp được, không ngờ lại gặp người ở đây. Lão nạp chỉ theo di huấn, những điều còn lại đều không biết gì.” Vị sư già từ tốn đáp.
Tiểu Yến Tử nhíu mày vân vê chiếc đồng hồ kỳ bí trong tay. Ngắm đến quên mất xung quanh đang có chuyện gì.
Lúc nàng giật mình nhìn rõ, đã thấy thân ảnh bóng bạch kim cao lớn chặn trước mắt nàng, bàn tay to lớn cầm chặt lấy cổ tay nàng đau điếng.
Quanh thân Lưu Dĩ là bóng tối, ám khí mờ mịt. Hắn nhìn lão sư già, gầm lên:
“Cút!”
Chúng nhân tất thảy mờ mịt lạnh toát sống lưng.
Vị sư gìa kia từ tốn nhỏ nhẹ, còn không nhìn vào mặt Yến Tử, hắn điên lên vì điều gì chứ.
Tiểu Yến Tử bị tiếng quát và cái nắm tay siết chặt khiến mặt mày nhăn nhó, liếc đến vị sư già không chút biến sắc, lãnh đạm thi lễ. Trước khi rời đi còn để lại một câu:
“Nương nương. Vạn sự bảo trọng!”
Thân ảnh của vị sư già dần dần xa khuất nơi cổng phủ, nhưng không khí lạnh lẽo u uất vẫn không chút thoái lui.
Khi bóng vị sư đi khuất, tay Lưu Dĩ mới chầm chậm thả lỏng, hắn xoay người ôm chầm lấy Tiểu Yến Tử vào lòng, mặc kệ có bao nhiêu con mắt đang quỳ ở dưới.
Hơi thở mạnh mẽ của Lưu Dĩ phả vào tai nàng đầy bất an.
Đã có chuyện gì khiến hắn trở nên cuồng nộ như vậy. Bàn tay to lớn của hắn siết chặt lấy nàng. Cứ như sợ rằng nếu hắn bỏ nàng ra. Nàng sẽ lập tức đi mất.
“Lưu Dĩ. Không sao đâu. Thần thiếp ở đây.” Tuy rằng không biết chuyện gì, nhưng Tiểu Yến Tử vẫn biết nên trấn an hắn. Bàn tay mảnh mai nhẹ vỗ trên tấm lưng rộng lớn.
Hơi thở khó nhọc của Lưu Dĩ mới từ từ tĩnh lại, được Yến Tử trấn an, thân thể hắn cũng buông lỏng. Sắc mặt cũng dần sáng lên. Lấy lại vẻ nghiêm túc lãnh đạm như ngày thường.
Hắn chậm rãi buông nàng ra, ánh mắt trầm u như muốn đâm xuyên nàng.
Hắn không nói một lời. Lặng lẽ nắm lấy tay Tiểu Yến Tử cùng nàng nời đi chỉ để lại chúng nhân ngơ ngác nhìn theo.
Không ai nhìn thấy bàn tay siết chặt đến bật từng đốt trắng của Lưu Dĩ. Lúc nãy, khi nàng chìm đắm trong vật thể kì lạ đó. Trong lòng hắn dâng lên một niềm bất an khó tả. Cứ như thể hắn... sắp mất nàng.
Tiểu Yến Tử bị lôi đi xềnh xệch, còn chưa kịp mở miệng nghi hoặc liền bị ánh mắt sắc bén của hắn doạ cho im bặt:
“Hôm nay nàng không cần phải làm gì cả, chỉ ở trong tầm mắt của bổn vương.”
Trong đầu Tiểu Yến Tử chỉ có dấu chấm hỏi, nhưng nàng cảm nhận được bàn tay của hắn đang run lên, lòng vô thức siết lại. Hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay hắn, dịu dàng gật đầu.
Tiểu Yến Tử được Lưu Dĩ kéo đến ngự thư phòng.
Hắn để nàng ngồi bên cạnh đọc sách, còn riêng hắn lại bắt đầu công việc thường ngày, phê duyệt tấu chương chất cao như núi.
Lưu Dĩ một khi làm việc đều rất chuyên tâm, quên mất cả trời đất. Nhưng mỗi khi làm việc nửa chừng lại giật mình nhớ đến thê tử, hắn lại quay ngoắt kiểm tra. Thấy nàng đang nằm lăn ra, một chân gác lên ghế, một tay cầm miếng bánh gặm, tay còn lại cầm sách đọc chăm chú. Hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vươn tay xách cổ áo nàng để đầu nàng gối lên đùi hắn, kéo lấy ghế cho nàng tiếp tục cái tư thế kém phẩm chất vương phi kia rồi cúi đầu gặm môi nàng một cái mới tiếp tục chìm đắm trong công việc.
Bị một loạt hành động nhanh như chớp của bạn Quốc Công, đồng chí Tiểu Yến Tử oanh liệt chết trong bẫy tình. Hai má đỏ không thể đỏ hơn. Thấy miệng Lưu Dĩ vẫn đang nhai miếng bánh nàng đang nhai dở bị hắn hung hăng cưỡng đoạt, mặt nàng càng đỏ hơn.
Haiz, thật là...
Lúc Lưu Dĩ hoàn thành xong công việc đã là nửa đêm. Lúc này hắn sực nhớ Tiểu Yến Tử lúc nàng đã bò lên người hắn, ôm lấy cổ hắn ngủ ngon lành. Lưu Dĩ khẽ vuốt tóc nàng, tính toán bế nàng về sương phòng nghỉ ngơi, nhưng bên ngoài lại xuất hiện bóng dáng ảnh vệ.
“Bẩm, thần đã điều tra xong!”
Ảnh vệ thấy Lưu Dĩ ôm thê tử trên tay, nhất mực nhỏ giọng nói.
“Nói đi!” Kiểm tra Tiểu Yến Tử đã hoàn toàn say giấc, hắn đọc lệnh.
“Bẩm, bốn năm trước vương phi bị lâm tặc đuổi giết rồi rơi xuống sông. Những kẻ đó đều bị chúng thần bắt được, bọn họ khai đã kiểm tra nương nương hoàn toán chết chìm đến nửa đêm. Nhưng không hiểu vì sao sớm hôm sau nàng có thể trôi lên bờ sống xót. Sau khi trở về, nương nương luôn nói những lời kỳ lạ, bản tính nhu mì đôn hậu cũng thay đổi. Nương nương biết làm tất cả mọi thứ mà trước đây không biết. Triệu quản công cũng nói, nương nương chưa từng học võ công, cũng rất ghét đánh đàn, chơi cờ rất tệ. Nhưng kể từ sau đó nàng lại chơi rất giỏi, công phu rất cao. Chuyện biết rèn kiếm, chế tạo thuốc nổ hay y thuật, Triệu quản công và Triệu phu nhân không hề hay biết gì, cũng khẳng định nương nương chưa từng gặp ai dạy nàng chuyện đó. Triệu gia còn cho rằng nàng cứ hệt như một người khác. Chúng thần cũng tìm ra được vị chân nhân hôm đó. Ông ta là đạo sĩ trên Vân Sơn cốc tu hành đã lâu, rất hiếm khi xuống núi cũng không chịu gặp người. Lúc chúng thần đến ông ta chỉ để lại một câu rồi biến mất.”
Lưu Dĩ chăm chú nghe từng lời bẩm báo, bàn tay càng siết chặt, hắn nhìn nàng an yên ngủ ngon trong lòng không khỏi nghi hoặc.
“Câu gì?”
Ảnh vệ ấp úng một hồi lại nhận được cái lườm sắc bén của Lưu Dĩ lập tức khui ra.
“Nàng là thiên nhân, người thường không thể giữ chân nàng cho dù kẻ đó có là Lưu Dĩ '. Đó là câu nói của vị chân nhân.”
Bàn tay mạnh mẽ nổi lên đường gân xanh, hắn ghì chặt lấy thân thể nhỏ bé, hận không thể trảm khắc nàng vào máu xương. Đôi mắt đục ngàu gằn lên tia đỏ.
Bất giác bên tai hắn vang lên giọng nói trầm nhẹ thanh thoát của nàng.
“Tiểu Yến Tử là tên thật của thần thiếp, không phải tên tục.”
Bàn tay Lưu Dĩ sững lại, Tiểu Yến Tử buông tay ra để nàng đối diện với hắn.
“Thiếp cũng không phải là Triệu Mẫn.”
Lưu Dĩ lặng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng không nói một lời.
“Thế giới của thần thiếp ở một nơi rất xa. Những gì thiếp biết đều học được ở đó.”
Tiểu Yến Tử sớm đã nghe được cuộc đối thoại, lần này không còn gì để che dấu. Nàng bất chấp hậu quả, khai thật ra.
Lại nhìn vẻ trầm mặc của Lưu Dĩ, lòng không khỏi thắt lại.
Lưu Dĩ đưa tay ôm lấy má nàng nói:
“Thì sao?”
Kinh ngạc là hai từ để diễn tả tâm trạng Tiểu Yến Tử, nàng ngơ ngác nói:
“Người không giận thiếp che dấu?”
Đôi mắt Lưu Dĩ lành lạnh lại sáng chói, hắn đẩy nàng vào lòng ngực dịu dàng nói:
“Là thiên nhân hay phàm nhân thì đã sao. Bổn vương yêu Tiểu Yến Tử không ai đủ tư cách phủ nhận. Chỉ cần nàng luôn ở bên cạnh bổn vương, đời đời kiếp kiếp toàn tâm toàn ý với bổn vương, những thứ còn lại bổn vương đều không cần.”
Trái tim Yến Tử siết lại, nàng ngẩng mặt mỉm cười dịu dàng.
“Cảm tạ người. Lưu Dĩ!”
Lưu Dĩ phất tay để ảnh vệ rời đi, còn không quên đóng cửa.
Bên trong phòng đôi mắt phượng sáng ngời vẫn không rời khỏi mặt nàng. Cúi đầu phủ môi lên môi nàng bắt đầu dây dưa, bàn tay khéo léo tháo phắt tiết y của nàng xuống luồn tay vào trong bầu ngực to tròn xinh xắn.
Lưu Dĩ tựa lưng vào thành ghế, để nàng ngồi lên đùi hắn, hai chân dạng ra. Môi mỏng trượt xuống mân mê lấy vòm cổ trắng nõn quen thuộc, bàn tay âu yếm vuốt ve đôi ngực trắng.
Lưu Dĩ rời khỏi cổ nàng, ngẩng mặt lên âu yếm nhìn nàng.
“Từ mai, nàng chỉ được phép ở trong tầm mắt của bổn vương, hiểu không?”
Hái má Tiểu Yến Tử đã đỏ ửng, nhiệt huyết trong cơ thể cuộn trào, trong lúc nàng chưa kịp đáp lời đã cảm nhận được thứ gì đó quen thuộc đâm xuyên vào thân thể khiến nàng khó chịu ư lên một tiếng. Gục mặt vào lồng ngực hắn, nàng nhẹ nhàng gật đầu.
“Lưu Dĩ! Người là của thần thiếp. Thần thiếp sẽ không bao giờ rời xa người.”
Đôi mắt Lưu Dĩ sáng rực vui vẻ, hắn nắm lấy eo nàng bắt đầu kéo nàng lên xuống, nhấp nhô. Cùng chìm đắm trong khoảnh khắc ngọt ngào, dục vọng kịch liệt, hai thân thể như hoà làm một. Tràn đầy tình nồng yêu thương.
Trong ngự thư phòng chỉ nghe tiếng rên khẽ của nàng. Hơi thở mạnh mẽ gấp gáp của hắn. Trăng non như ngại ngùng quay đi, để lại bầu không khí ám muội ấm áp đó.
Đôi uyên ương vàng ngọc kia không thể biết. Đêm ái ân này là đêm cuối trước khi bão tố nổi lên, dây tơ hồng bị cắt đứt. Không gian và thời gian bị đảo lộn.