Đôi lời tác giả: Chúc mừng sinh nhật độc giả Huyền Anh Uchiha. Chúc bạn luôn vui vẻ và thành công trong cuộc sống. Cám ơn bạn đã luôn yêu mến Dĩ ca – Yến Tử.Hân hạnh gửi chap này làm món quà sinh nhật cho bạn! Chân thành gửi lời chúc tốt đẹp đến Huyền Anh.
---------
Lúc nửa đêm bóng tối dày đặc, chỉ có đốm đuốc trên tay quân lính đang bao vây kinh thành rực sáng.
Giờ Tuất ngày thường đáng lẽ đã đến lúc nhà nhà yên giấc nồng, nhưng hôm nay, một trong vạn gia môn kinh thành đèn đóm sáng rực, ngay cả tiểu tử trong nhà cũng bị quan binh đánh thức, khiến cho gia chủ vừa đi xa về không khỏi cau mày:
”Đại nhân! Hỏi khí không phải. Chúng tiểu nhân rốt cuộc làm gì nên tội mà bị khám xét đến mấy canh giờ như thế này?” Vị đại hán uỷ khuất dò hỏi người y phục ảnh vệ mặt lạnh như tiền đứng trước mặt.
Sa Hoả đứng yên không đáp, chỉ đảo mắt quan sát mọi ngóc nhà chờ cho quan binh báo cáo.
”Không thấy!”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Sa Hoả sa sầm nghiêm trọng. Hắn phất tay một cái, quan binh cùng ảnh vệ lập tức biến mất, chỉ để lại gia chủ một gia đình ở phía Bắc kinh thành ngây mặt nhìn nhau.
”Tướng công! Chàng không biết sao còn hỏi?” Vị đại thẩm cao giọng nói.
”Chuyện gì?”
”Ai nha, chuyện là Giám Quốc Vương Phi sớm nay đã bị người ta bắt đi rồi, tin tức chấn động vậy sao giờ chàng mới biết.”
Vị đại hán vẻ mặt kinh hãi như không thể tin vào tai mình.
”Thật sao? Sớm nay ta vừa từ trên núi về, nghe nói kinh thành đang rất loạn, không ngờ là vì chuyện này!”
”Tướng công à, kinh thành không chỉ loạn thôi đâu. Mà còn rất rất loạn đấy. Chàng không biết từ sau khi nàng thành thân cùng thiên tuế. Sở quốc này đã coi nàng như mẫu nghi thiên hạ, một mực sùng bái. Sau đó nàng còn giúp bách tính Tô Châu giải hoạ, biến giữ thành lành. Khỏi phải nói, nàng đã sớm trở thành thánh nhân trong mắt bách tính. Chính vì vậy, nghe tin nàng bị bắt đi, dân chúng đã rất cuồng nộ. Kết hợp với quan binh cùng đi tìm nương nương.”
”Ồ.” Vị đái hán không khỏi nể trọng lại nghi hoặc: “Ta từng nghe thiên tuế rất sủng nàng, lúc này nàng lại bị bắt dưới mí mắt. Thực tò mò không biết thiên tuế như thế nào rồi.”
”Còn làm gì nữa chứ.” Vị đại thẩm tất bật dọn dẹp đống đồ đạc bị quan binh bới tung đáp: “Nghe nói quan binh phủ tướng đã được phái đi hết. Người của tướng phủ đang rất loạn. Nghe nói là Quốc Công đích thân đuổi theo hai kẻ tình nghi, nhưng thời gian bọn chúng tháo chạy đã lâu, công phu xem chừng không tồi nên đã sớm mất dấu. Vì lẽ đó mà mọi con đường thiên tuế đi qua đều bị hư hại nghiêm trọng.”
”Hả! Chỉ là đuổi theo kẻ tình nghi, sao đường lại bị hư hại?” Đại hán ngẩn mặt không hiểu.
Đại thẩm lắc đầu thở dài: “Ai cũng biết Quốc Công hiện rất giận dữ, không tìm được thê tử, người lại trút hết cơn giận vào thiên hạ, sẵn sàng san bằng bất cứ vật cản đường nào.”
”Đến mức đó sao?” Đại hán trố mắt ba lên một tiếng. “Đám khốn kiếp đó nếu bị Quốc Công bắt được, phỏng chừng mười tám đời tổ tông nằm cũng không xuống.”
”Phải phải.....”
Trong gian nhà nhỏ vọng lại tiếng hàn huyên của phu thê nhà nọ, tiếng nói thưa dần rồi im bặt.
Cách đó không xa là đám quan binh cùng ảnh vệ đang vừa lục lọi tìm người vừa dựng lại cây cối, mảnh vỡ ven đường.
”Chỗ này....” Hạ Chí đen mặt dựng lại đống cây ven đường: “Không phải lại do Quốc Công đốn hạ chứ?”
Quan binh lật đật dọn dẹp chỉ tay qua đống gạch đổ nát bên kia đường, so ra sức công phá gấp đôi đáp: “Chỗ bên kia mới là do Quốc Công hạ thủ.”
”Vậy còn đống cây này?” Hạ Chí không khỏi nghi hoặc.
”Là Hoắc tướng quân. Ngài ấy chỉ vừa rời khỏi đây. So vẻ rất tức giận không thua kém Quốc Công.”
Hạ Chí trợn mắt kinh hãi.
Nữ nhân đó rốt cuộc có gì có thể khiến hai đại nam nhân đại Sở này điên đảo như vậy.
”Vậy Hoắc tướng quân đã đi đâu rồi?”
”Ngài ấy nói phát hiện ra manh mối, nên vội vã cùng Quốc Công rời đi rồi.”
Hai mắt Hạ Chí sáng lên: “Vậy là có khả năng tìm được nương nương rồi.”
”Rất có thể.”
Hạ Chí vội vội vàng vàng chạy đi: “Mau, chúng ta cùng đi đến đó.”
---
Lúc Tiểu Yến Tử mở mắt, say gáy đã truyền cơn nhức đau điếng, nàng mơ hồ đảo mắt nhìn quanh.
Xung quanh nàng là một căn phòng nhỏ tĩnh mịch lặng ngắt, bóng tối vây lấy, chỉ có ánh sáng nhỏ nhoi từ ánh trăng chiếu vào mờ ảo.
Bàn tay không thể nhúc nhích, cả thân thể tê liệt nằm trên đống rơm dày.
Đã có chuyện gì xảy ra?
”Mỹ nhân! Chịu tỉnh rồi sao?” Giọng nói trầm trầm quen mà lạ dưới góc phòng cất lên.
Yến Tử đảo mắt nhìn xuống.
Trong đêm đen, bóng hình cao lớn hắc y từ từ hiện ra, trên khuôn mặt trắng trẻo phú quý kia lồ lộ ra nét cười ma mị đầy lạnh lẽo.
Đằng sau lưng bóng đen đó là một người khác, đôi mắt sắc lạnh đầy tà khí, tay cầm đao lớn tựa như là hộ vệ của người kia, vẻ mặt sát khí ánh lên tia nhìn như sát thủ máu lạnh.
Lục Tiểu Phụng cúi người, ghé sát vào mặt nàng, môi mỏng khẽ dãn ra nụ cười: “Nếu không có sự can thiệp của ta. Nàng đã sớm chết dưới tay Chiêu Dương rồi!”
Chiêu Dương.
Tiểu Yến Tử giật mình nhớ lại. Phải rồi, lúc nàng đến thăm Hoắc Kỳ Thư đã bị nàng ta đánh ngất.
Không lẽ nàng ta cùng Lục Tiểu Phụng là bắt tay dẫn nàng đi?
Tiểu Yến Tử gắng sức lấy lại tỉnh táo, cố lực ngồi dậy, chỉ là tay chân nàng bị trói, chút sức lực cũng không có.
Lục Tiểu Phụng thấy nàng khó nhọc ngồi dậy, không nói một lời lặng lẽ vươn tay kéo cổ áo nàng xốc lên, giúp nàng tựa người vào tường.
”Tử tế nhỉ!” Tiểu Yến Tử hừ lạnh.
”Nghe đồn nàng là vương phi nhỏ nhẹ điềm đạm, ôn nhu như ngọc? Nhưng tại sao lúc nào nói chuyện với ta cũng mang bộ mặt đó? Nàng có gì không hài lòng về ta?” Lục Tiểu Phụng chống cằm nheo mi.
Trái ngược với vẻ thấp thỏm không ngừng banh mắt kiểm tra tình hình bên ngoài của tên sát thủ đứng đằng sau. Lục Tiểu Phụng lại khá bình tĩnh. Đuôi mắt còn ẩn hiện ý cười.
”Ngươi thả ta đi. Ta sẽ lập tức hài lòng về ngươi!”
”Dễ thế sao?” Lục Tiểu Phụng híp mắt cười vươn tay cởi trói cho nàng. “Sao không nói sớm, đâu cần nàng làm phải làm bộ mặt đưa đám như vậy.”
Tiểu Yến Tử mở căng mắt kinh ngạc.
Tên này...điên rồi.
Hắn mất công bắt nàng đến đây lại vì một câu nói bâng quâng quơ mà thả người. Tên này không phải...rảnh rỗi sinh nông nỗi chứ???
Lục Tiểu Phụng cởi trói xong lại vô tư nắm lấy cổ tay nàng kép dậy đẩy cửa ra ngoài.
”Nàng muốn đi. Được, ta sẽ để nàng đi!”
Tên sát thủ kinh ngạc kêu lên: “Chủ nhân!!!”
Yến Tử còn kinh hãi hơn. Nàng nhìn ngoài trời tối mịt mờ, chỉ có đèn đuốc cùng tiếng quan binh từ đâu đó dội tới. Lục Tiểu Phụng đang mở cửa, chỉ cần nàng vụt chạy, tất cả sẽ về vị trí cũ.
Nhưng...Có điều gì đó không ổn!
”Ngươi còn điều gì muốn nói?” Yến Tử nghi hoặc nhìn hắn, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
Lục Tiểu Phụng nhìn nàng mỉm cười, bàn tay vô thức đặt lên đầu nàng vuốt nhẹ:
”Bảo bối nhỏ bé. Nàng thông minh lắm.” Hắn đặt tay lên vai nàng xoay nhẹ người nàng xải bước đến một căn phòng gần đó. Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng động rất nhanh, rất nhỏ.
Khi hắn đẩy cửa bước vào, chỉ thấy thanh ảnh mỏng manh phiêu dật nhưng đầy uy lực của Chiêu Dương đang cầm roi da, quất mạnh vào thân thể những đứa trẻ non nớt yếu đuối. Những đứa trẻ đó bị trói tay trói chân và bịt kín miệng, chí có thể nhìn thấy dòng nước mắt lăn dài lên khoé mắt chúng cùng tiếng rên đau đớn không thành lời.
Mày Lục Tiểu Phụng cau lại, mặt Tiểu Yến Tử tái xanh không còn giọt máu.
Nàng lập tức siết chặt tay, phi thân lao đến tung một cước vào lưng Chiêu Dương khiến nàng ta bất ngờ A lên một tiếng rồi ngã nhào ra đất.
Tiểu Yến Tử nhanh chân đến ôm lấy những đứa trẻ đáng thương bị đánh đến lả đi nghẹn ngào:
”Độc Cô, Mộ Dung, Quách Tĩnh...”
Chiêu Dương bên kia lồm cồm bò dậy, vẻ mặt hung ác lăm lăm roi da hét lớn:
”Triệu Mẫn, chết đi!!!”
Chiêu Dương đang tính toán lao đến Yến tử nhưng nàng ta chưa bước được ba bước đã bị một bàn tay to lớn tạt ngang mặt khiến nàng ta lần nữa ngã nhào ra đất lăn vài vòng rồi bất tỉnh.
”Tiện nhân!”
Lục Tiểu Phụng hừ lạnh quát, lại lặng lẽ bước đến bên cạnh Yến Tử đang nghẹn ngào ôm đám nhóc.
Tiểu Yến Tử bất chợt ngẩng mặt quay ngoắt, đôi mắt nàng tràn đầy căm phẫn hét lớn.
”Tại sao??? Tại sao các người lại bắt chúng, hành hạ chúng. Các người bắt ta còn không đủ sao? Rốt cuộc chúng đã làm gì sai???”
Lục Tiểu Phụng dò xét đám nhóc vẫn ổn mới đáp: “Chúng không làm gì sai. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn theo ta ra khỏi kinh thành. Ta sẽ lập tức trả chúng về.”
”Được!” Tiểu Yến Tử không cần suy nghĩ lập tức gật đầu: “Chỉ cần ngươi để chúng trở về, rời khỏi tay tiện nhân Chiêu Dương, ta sẽ lập tức theo ngươi rời đi.”
Mắt Lục Tiểu Phụng lập tức sáng lên, trong mắt ẩn chứa ái vị nói: “Quả nhiên lương thiện, ngay cả mạng mình cũng không cần. Triệu Mẫn nàng thực hợp với ta.”
Tiểu Yến Tử hừ mắt không buồn quan tâm Lục Tiểu Phụng đang đắm đuối nhìn nàng, nàng từ từ kiểm tra vết thương trên thân thể đám nhóc, lấy ra vài lọ thuốc bôi lên cho chúng.
Độc Cô có lẽ vì quá đau mà tỉnh dậy, nhìn thấy người trước mặt lập tức reo lên:
”Hoa ca!”
Lại thấy người này mang y phục nữ nhân lập tức đanh mặt nghẹn họng.
Tiểu Yến Tử khẽ mỉm cười xoa đầu Độc Cô:
”Ta là tiểu muội của Hoa ca. Đệ có thể gọi ta là Mẫn tỷ.”
”Mẫn tỷ!” Mộ Dung đã sớm tỉnh lại giả vờ nằm yên, nghe Yến Tử nói vậy liền bật khóc. Có lẽ vì người này quá giống Hoa ca của chúng nên mới sinh nên lòng trân quý vô hạn.
Tiều Yến Tử vươn tay ôm đám nhóc vào lòng vỗ về:
”Không sao, không sao! Mẫn tỷ ở đây, sẽ không để ai ức hiếp các đệ.”
Lục Tiểu Phụng đưa tay xoa đầu đám nhóc:
”Nhị ca sẽ đưa các đệ về.”
Lúc này đám nhóc mới nhìn thấy Lục Tiểu Phụng lập tức mếu máo:
”Nhị ca, sao bây giờ huynh mới đến. Đại thẩm độc ác kia bắt bọn đệ, còn đánh đau lắm. Hức...”
Tiểu Yến Tử có chút bất ngờ. Thì ra không phải tên này cố ý ra tay với lũ nhóc mà chỉ muốn mang chúng về uy hiếp nàng. Chỉ là không thể ngờ Chiêu Dương vì hận nàng mà ra tay với bọn chúng.
Tiểu Yến Tử liếc mắt đến Chiêu Dương đang nằm bất động trên sàn nhà, ánh mắt nàng tối lại. Lần đầu tiên nàng muốn giết người.
Chiêu Dương! Rồi ngươi sẽ phải trả giá.
Như đọc vị được ý nghĩ của nàng. Lục Tiểu Phụng lập tức nắm vai nàng:“Không còn sớm nữa, mau đi thôi. Nàng càng chậm trễ. Lũ nhóc càng nguy hiểm. Ta có thể vì lòng thương hại mà tha cho chúng. Nhưng nếu để mất nàng. Mạng của chúng không đủ để đổi. Hiểu không?”
Ánh mắt Lục Tiểu Phụng lạnh băng, không có ái vị, không có ham muốn, chỉ tham vọng và sát khí, tựa như sự tồn tại của nàng vô cùng quan trọng.
Tiểu Yến Tử biết tên này không phải người tầm thường, lúc này bảo vệ mạng cho đám nhóc quan trọng hơn hết. Nàng đành nhu thuận gật đầu, để cho vài tên hắc y từ đâu đi vào điểm huyệt ngủ cho lũ nhóc rồi vác chúng rời đi.
Lũ nhóc vừa đi khỏi. Chiêu Dương cũng đã tỉnh. Nàng ta khó khăn ngồi dậy lau vết máu trên khoé miệng oán hận nhìn Yến Tử đang được Lục Tiểu Phụng chuẩn bị kéo đi.
”Doanh Tắc! Ta đã mang Triệu Mẫn đến cho ngươi. Còn không mau thả thế tử ra!”
Lục Tiểu Phụng hơi sững lại nhìn Chiêu Dương bằng ánh mắt lạnh lẽo:
”Thân Vương cả đời làm hảo hán trượng nghĩa, thân chinh sa trường vạn người kính phục, sao lại vô phúc sinh ra đám hậu nhân ngu muội vô dụng như các ngươi? Sống làm gì. Sớm tìm đường rồi chết đi. Đừng làm vướng mắt ta, nếu không phải Thân Vương từng cứu ta, há có thể để ngươi sống đến bây giờ?”
”Chết tiệt. Dám nuốt lời. Hôm nay Triệu Mẫn phải chết, ngươi đừng hòng mang nàng ta đi!”
Chiêu Dương đỏ mắt, lập tức bật người đến thi triển công phu nhắm vào Tiểu Yến Tử hạ cước.
Tiều Yến Tử nghiêng người theo bản năng né cước vừa hay Lục Tiểu Phụng kéo mạnh tay nàng về phía sau nhất nhất bảo vệ. Gót nhẹ xoay, hắn vung cước hạ một đòn vào vai Chiêu Dương.
Nhưng xem ra công phu Chiêu Dương cũng không tồi, nàng ta vừa né vừa vung roi da xuyên qua khẽ hở giữa vòng tay Lục Tiểu Phụng quất trúng bụng Tiểu Yến Tử.
Màn động thủ quá nhanh khiến Yến Tử không kịp né, chiếc roi da dài và cứng như xuyên thấu da thịt nàng khiến máu bất chợt vương ra đỏ thẫm. Đai lưng nàng vì thế mà rơi tuột xuống nền đất lạnh. Nàng ôm bụng, nhăn mặt đau đớn.
Mắt Lục Tiểu Phụng lạnh đi mấy phân. Hắn siết tay, cùng tên sát thủ, cả hai vung một cú đấm ngay ót và bụng Chiêu Dương khiến nàng ta bất ngờ thổ một ngụm huyết rồi ngã lăn ra đất bất động.
”Nàng bị thương rồi!” Lục Tiểu Phụng đỡ lấy Tiểu Yến Tử, mày không khỏi cau lại.
Tiểu Yến Tử đẩy hắn ra, bình thản nói: “Chỉ là vết thương ngoài da!”
Lục Tiểu Phụng có chút kinh ngạc dò xét. Nữ tử này...
”Thái tử điện hạ, cổng thành đã mở rồi.” Một tên hắc y từ bên ngoài xông vào báo cáo.
Thái tử sao?
Tiểu Yến Tử không dấu kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Phụng, vẫn biết hắn là hoàng thân nào đó của Tần Quốc, chỉ không ngờ hắn lại là Thái tử. Vừa lúc nãy Chiêu Dương lại gọi hắn là gì đó...
Doanh Tắc!
Thái tử Doanh Tắc của Tần Quốc.Mắt Yến Tử trợn ngược.Không phải chứ. Hắn là...
Lục Tiểu Phụng không nói gì, lập tức nắm eo Yến Tử thi triển khinh công rời đi.
Tiểu Yến Tử mở tròn mắt nhìn nghiêng vẻ mặt lãnh đạm bình thản của Lục Tiểu Phụng. Bàn tay hắn siết chặt lấy eo nàng, cùng nàng đạp gió, bay lên không trung.
Mây vờn quanh trăng lạnh.
Hạ nguyệt ánh lên đôi mắt phượng hoàng bình ổn.
Người đang nắm eo nàng bay trên không trung này chính là Tần Chiêu Tương Vương Doanh Tắc, vị vua thứ ba mươi ba của nước Tần, ông tổ của Tần Thủy Hoàng Doanh Chính, lên ngôi khi tròn hai mươi tuổi, tức hai năm nữa hắn sẽ nắm thiên hạ đại Tần. Là một danh nhân chính cống, ông vua uy quyền của thời Chiến Quốc.
Á, sao có thể. Một kẻ ăn chực lại trở thành trùm cuối, cái lý gì đây???
---
Trên đoạn đường vắng lặng, xuất hiện một đám quan binh đèn đuốc sáng trưng, dẫn đầu là hai bóng một bạch kim một đỏ đang hết tốc lực thi triển khinh công đạp gió lao đi. Vẻ mặt ai nấy ngưng trọng đằng đằng sát khí hệt như lâm đại địch. Nhất là vị bạch kim dẫn đầu, có thể so ngang với quỷ thánh Diêm La.
Bóng người như hư ảo lướt đến một ngôi nhà hoang nằm khuất sâu trong khu nhà mái tranh đơn sơ.
Lưu Dĩ đạp cửa xông vào, đập vào mắt hắn là quang cảnh trống trơn vắng ngắt lặng như tờ, không một bóng người, không một sinh khí.
“Chúng ta...chậm một bước rồi.” Hoắc Sinh tức giận vung quyền đấm xuống đất, mắt đào rực lên nỗi tức giận.
Vẻ mặt Lưu Dĩ sa sầm nghiêm trọng, dường như con quỷ trong người hắn đã thức giấc, gào thét muốn san bằng tất cả.
“Bẩm Quốc Công, chúng thần phát hiện ra thứ này.” Lam Thất đưa ra trước mặt Lưu Dĩ một đường vải dài trắng muốt thấm chút màu đỏ của máu. Nhìn thế nào cũng ra, đây là đai lưng.
Lưu Dĩ giật lấy đai lưng, mắt phượng đỏ lên tia máu. Là lúc sáng, khi nàng còn bò trên người hắn, hắn đã giúp nàng thay y phục. Đai lưng này là tự tay hắn thắt cho nàng. Tuyệt đối không sai. Đai lưng đẫm máu, không lẽ nàng bị thương?
Chúng nhân cảm thấy bầu không khí có lẽ đã đạt đến ngưỡng đóng băng tất cả, chỉ thấy quanh thân bạch kim, quan binh âm tào địa phủ vây lấy, trong bộ mặt kia chỉ có sắc đen, mùi tanh của máu nồng nặc. Tất thảy đều lạnh gáy run rẩy.
Là kẻ nào? Rốt cuộc là kẻ nào dám cướp nàng khỏi tay hắn.
“Bẩm, chúng thần đã điều tra ra. Nha hoàn đã mang vương phi nương nương đi là Chiêu Dương quận chúa.” Hắc y thị vệ từ đâu xông vào ôm quyền bẩm báo.
“Chiêu Dương?” Mày lưỡi mác cau chặt: “Nàng ta đã bị bổn vương điều ra biên ải, tại sao lại xuất hiện ở kinh thành?”
“Bẩm, vài ngày trước, trên đường đến biên ải, quận chúa cùng thế tử đã bỏ trốn. Quan binh không thể tìm ra, không ngờ lại chạy về kinh thành.”
Hoắc Sinh nghe vậy liền điểm mũi chân thi triển khinh công rời đi. Chí ít lúc này đã có thêm manh mối.
“Lập tức tản ra tứ phía đi tìm. Chắc chắn chúng vừa rời đi chưa lâu. Nhanh lên.” Lưu Dĩ gầm lên hạ lệnh.
Chiêu Dương! Ta đã vì huynh trưởng mà tha cho ngươi một mạng. Vậy mà ngươi dám lấy oán báo ơn. Chờ xem ta băm thây ngươi như thế nào.