Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 89: Buồn vui hội ngộ gặp lại cố nhân



Qua kiếp nạn sống xót trở về.

Buồn vui hội ngộ gặp lại cố nhân.

Trong Tam Thái viện đang được ảnh vệ cùng cấm vệ quân canh phòng cảnh mật. Lúc này đã là nửa đêm mà đèn đuốc sáng trưng hệt như ban ngày, đủ sức để chiếu sáng vạn vật. Mặt mày ai nấy ngưng trọng như lâm đại địch, trong lòng thấp thỏm không yên chờ thế sự bên trong báo ra ngoài.

Nơi sương phòng, trên giường lớn đang có một người nằm đó, hai mắt nhắm ghiền, sắc mặt trắng bệch như ngọn đèn trước gió. Mặc dù dung nhan hao gầy, thân thể tiều tuỵ nhưng không mất đi vẻ cao ngạo cương trực, khí khái uy phong phát ra từ thân thể. Tuy rằng đã hoàn toàn bất tỉnh nhưng bàn tay vẫn siết chặt lấy bóng xám ngồi bên thành giường, vẻ mặt bị lấp đầy bởi lo âu, mày liễu nhíu chặt không buồn thả ra kia.

Xung quanh lúc này hội đủ các vị quyền thế uy chấn tướng phủ đang mang những vẻ mặt hết sức phong phú. Tỉ dụ như:

Hoắc Tâm đại tướng quân, thân phục quan bào, uy phong lẫm lẫm nhưng vẻ mặt trắng bạch nhìn người nằm trên giường lại lo lắng không yên. Mắt liếc qua người ngồi bên thành giường, khoé môi lại lộ ý cười:

”Còn sống là tốt. Còn sống là tốt!”

Hoắc Thiện bộ hộ thị lang, bình thời tao nhã phong trần, ung dung tự tại hôm nay lại mang thần sắc đại biến, chớp mắt liên hồi như chứng thực sự thật trước mắt. Đi qua đi lại nhìn Yến Tử một hồi mới gật gù:

”Có bóng, chân vẫn còn nguyên!”

Hoắc Kỳ Thư cứ há hốc mồm nhìn trời, chốc chốc lại đi tới chạm vào vạt áo Tiểu Yến Tử, rồi lại chạy vụt đi thì thầm vào tai Hoắc Thiện:

”Còn nguyên thịt, còn nguyên thịt!”

Lam Thất, Sa Hoả, Sa Thuỷ đã trải qua đủ mọi chuyện phi lý trên đời nhưng quả thực lần đầu thấy cảnh tượng hi hữu này cũng gật đầu tán thưởng:

”Kỳ tích, quả là kỳ tích!”

Cố Vệ Bắc ngồi bên cạnh giường, vừa chú tâm chẩn mạch lại vừa thi triển châm cứu, chốc chốc lại đưa mắt về Tiểu Yến Tử, trong mắt dâng đầy xúc động nhưng lại cố nén làm công việc của hắn trước tiên.

Trong sương phòng chỉ nghe tiếng gió thoảng ngoài kia, khoảng không tĩnh lặng như tờ, ai nấy mặt mày nghiêm trọng, tựa hồ không dám thở mạnh, mắt dán chặt vào ngón tay kẹp ngân châm thoăn thoắt trên thân trần của Lưu Dĩ.

Cố Vệ Bắc là chân truyền ba đời nhà họ Cố, từ thời ông cha đã là ngự y đương triều, tài giỏi muôn phần. Đến đời Cố Vệ Bắc lại còn hơn một đoạn, tuy tuổi còn trẻ nhưmg học rộng tài cao, so ra còn hơn cả đời trước, được Lưu Dĩ hết sức tin tưởng, trải qua những năm ẩn mình trong tướng phủ ngâm cứu y dược. Lúc này trình độ đã đạt đến thượng thừa. Giao Lưu Dĩ cho Cố Vệ Bắc, ai nấy đều hoàn toàn tin tưởng không chút nghi hoặc.

Chúng nhân nhìn Cố Vệ Bắc thi triển một bộ Thất thập nhị huyệt hồi hồn châm linh kỹ sáng loáng, những chiếc ngân châm sắc lẹm mỏng manh nhưng vụt qua hệt như ám tiễn, Cố Vệ Bắc tuy rằng không biết võ công, nhưng lúc thi triển ngân châm thì ảo diệu hệt như kiếm pháp, khiến người chứng kiến không khỏi trầm trồ. Chẳng mấy chốc trên thân Lưu Dĩ là vô vàn ngân châm, tuy nhiều nhưng rất có trật tự.

Mồ hôi tuôn ra hai vầng thái dương. Cố Vệ Bắc nhíu mày, động tác càng lúc càng nhanh, càng lúc càng khẩn trương, đến mức khiến người khác hoa mắt chóng mặt, mồ hôi ròng ròng.

“Phụt!”“Quốc Công!”

Lưu Dĩ đột ngột phun ra một ngụm máu đen đặc khiến cho chúng nhân xanh mặt kinh hãi kêu lên, bộ dạng khẩn trương không hết. Lại nhíu mày nghi hoặc, sao lại là là máu đen, bị trúng độc từ khi nào?

Tiểu Yến Tử cơ hồ run rẩy, bàn tay càng siết chặt lấy Lưu Dĩ, cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời. Cả khuôn mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu.

”Cố đại ca! Quốc Công không sao chứ?” Thấy Cố Vệ Bắc đặt ngân châm xuống. Tiểu Yến Tử liền gấp giọng.

Sắc mặt Cố Vệ Bắc căng thẳng hồi lâu, cũng không vội đáp lời Yến Tử, thấy Lưu Dĩ phun ra ngụm máu, vội vã lấy chén đỡ lấy. Dò xét hồi lâu, lặp lại những động tác vừa rồi, chỉ là tốc độ dần dần chậm lại, mày cũng khẽ dãn ra, tâm tình đôi chút được thả lỏng. Nhoáng một cái liền thu hồi lại bộ ngân châm.

Sắc mặt bợt bạt của Lưu Dĩ chuyển sang chút vàng, chỉ có điều sinh lực xem chừng chỉ hồi phục được hai phần.

“Nội thương chính là bị âm lãnh gây ra, vừa rồi lại dùng nội công, tâm tình kích động mạnh mới dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Thân thể không trúng độc nhưng lại để tích tụ thành độc. Vừa rồi chỉ là đào thải độc tố ra ngoài. Không cần lo lắng.” Cố Vệ Bắc quệt mồ hôi đáp.

Chúng nhân tâm tình vẫn căng như dây đàn, không chút thả lỏng.“Độc đã được giải, vậy tại sao sắc mặt thiên tuế vẫn tệ như vậy?” Hoắc Thiện nhíu mày dò hỏi.

“Nhiều ngày không ăn uống, dinh dưỡng suy kiệt, tâm bệnh bộc phát, không thể nhất thời về lại trạng thái như cũ.”

“Nhiều ngày không ăn uống?” Tiểu Yến Tử nhíu mày: “Tại sao lại không ăn?”

Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, lại hướng về vị Vương Phi nào đó mới từ cõi chết trở về.

“Cái này....” Cố Vệ Bắc rơi vào thế khó xử không biết nói thế nào.

“Từ ngày Vương Phi ra đi. Quốc Công không chịu ăn uống ngủ nghỉ, bi can nhập tì liên tục thổ huyết không chịu điều trị. Càng ngày sức khoẻ càng yếu đi. Người vốn sức khoẻ kiện khang lại đến mức này cũng vì....” Hoắc Thiện chần chừ một hồi mới nói.

“Đại ca!”

“Hoắc đại nhân!”Hoắc Kỳ Thư cùng Sa Thủy, Sa Hỏa vội lên tiếng ngăn cản.

“Dấu được hôm nay, không thể dấu được ngày mai. Biết rõ nguyên nhân mới là tốt cho Vương Phi!” Hoắc Thiện bất đắc dĩ nói.

Hoắc Thiện vốn là người nhìn xa trông rộng, tâm cơ khó đoán. Nhưng tuyệt là những chuyện liên quan đến bằng hữu, chỉ có ý tốt không bao giờ có ý xấu. Nói thẳng ra như vậy tránh cho Yến Tử nay mai không còn tin tưởng người xung quanh.

“Vì...ta?” Mắt Tiểu Yến Tử dâng nước, tròng mắt lấp lánh như mặt hồ gợn sóng chỉ chực trào ra. Trái tim tựa hồ bỏng rát nhìn Lưu Dĩ an yên nằm đó. Bàn tay siết chặt lấy đôi tay ấy. Khoé mắt nàng từ lúc nào đã vương lệ.

Không khí trong căn phòng trầm xuống, thấp thoáng nghe tiếng nức nở của nàng.

Nam nhân này vì sự ra đi của nàng mà đau lòng đến mức đó sao. Hắn mưu kế lắm, cao ngạo lắm cơ mà, sao lại trở nên ngốc nghếch như vậy chứ?

”Đừng tự trách mình, vốn dĩ muội không làm chủ được tình thế. Một phần cũng là lỗi của ta, vì tổ chức lễ thành thân, đám người đó mới có cơ hội đột nhập bắt muội đi, may mà muội vẫn có thể trở về...” Cố Vệ Bắc vừa tự trách mình vừa vỗ vai Yến Tử an ủi.

Tiểu Yến Tử đưa tay quệt nước mắt, nửa khóc nửa cười: “Huynh nói bậy bạ gì đấy! Là muội bất cẩn, sao có thể trách huynh!” Lại cố giữ tâm tình bình ổn hỏi: “Bây giờ có phải Quốc Công đã ổn rồi không?”

”Muộn thêm nửa ngày nữa mà không chữa trị thì Hoa Đà tái thế cũng bó tay. May mà Quốc Công nội công thâm hậu nên dễ bề xử lý. Muội về đúng lúc lắm Mẫn Mẫn.”Cố Vệ Bắc nở ra một nụ chời sáng lạng, không che dấu nổi xúc động.

Tiểu Yến Tử cùng chúng nhân nghe vậy liền thở phào.

“Nói như vậy là chỉ cần tĩnh dưỡng, không còn nguy hiểm gì nữa đúng không?” Hoắc Tâm đại tướng sốt ruột chen một câu.

”Vâng, những ngày qua là Quốc Công không chịu nghỉ ngơi, tình hình mới trở nên nghiêm trọng. Tại hạ đã mấy lần bỏ thuốc mê cố ý để người bất tỉnh dễ bề châm cứu. Nhưng người tuyệt không động khiến cho tình hình trở nên nghiêm trọng.” Cố Vệ Bắc lại đưa mắt sang Tiểu Yến Tử, phương thuốc đặc trị duy nhất có thể chữa tâm bệnh cho Lưu Dĩ: “Bây giờ thì ổn rồi. Vương Phi đã trở về, không lo Quốc Công khất thực nữa. Tâm bệnh nằm ở đây cũng đã chịu hoá giải rồi.”

Tiểu Yến Tử nghe vậy lập tức ngưng khóc, vừa mừng mà vừa thẹn. Nhìn đám người kia nhìn nàng đầy ẩn ý thì không khỏi đỏ mặt.

“Vậy cần bao nhiêu thời gian mới hoàn toàn bình phục?”

“Người thường cần đến mươi ngày nửa tháng mới có thể khôi phục bảy phần công lực, nhưng thể chất Quốc Công không giống người thường, tin rằng năm ngày bồi bổ dưỡng sức có thể hoàn toàn bình phục.” Cố Vệ Bắc vui vẻ đáp.

Chúng nhân nghe vậy mặt mày ai nấy rạng rỡ, tròng mắt rung động đỏ rực vì xúc động.

Tiểu Yến Tử túm lấy vạt áo Cố Vệ Bắc, không khỏi cảm thán: “Cố đại ca. Nhờ cả vào huynh!”

Cố Vệ Bắc dịu dàng cóc vào trán Yến Tử: “Ta và muội cần phải khách sáo vậy sao?”

”Tốt lắm, ta phải vào báo tin mừng cho Thái Hậu, chắc lúc này người vẫn đang làm lễ cầu siêu, chưa biết tin Vương Phi đã trở về, tiện thể điều thêm ngự y phụ Cố đại phu.” Hoắc Tâm đại tướng không che dấu vui mừng vội vã lao đi.

Đại tướng quân vừa khuất bóng, bên ngoài liền có một tên vệ binh lật đật chạy đến trước mặt Hoắc Thiện nhỏ giọng ôm quyền: “Đại nhân, việc xử lý bên Tây viện....”

“Ta biết rồi!” Hoắc Thiện đảo mắt sang Lưu Dĩ cung kính cúi mình, lại hướng Yến Tử ôm quyền: “Hạ quan còn công vụ trong người, chuyện ở đây phiền nương nương xử lý. Hạ quan đã bịt hết mọi nguồn tin, chuyện Quốc Công ngày hôm nay, không có người ngoài biết. Xin nương nương yên tâm!”

Tiểu Yến Tử lấy lại dáng vẻ thanh đạm, ôn nhu của một Giám Quốc Vương Phi, khẽ mỉm cười đôn hậu: “Nhọc Hoắc thị lang rồi.”

“Là bổn phận của hạ quan. Vậy hạ quan cáo lui trước!” Hoắc Thiện ôm quyền rồi thư thả lui ra ngoài.

“Muội đi giúp mọi người sắc thuốc.” Thấy đây không phải lúc tâm tình, Hoắc Kỳ Thư ôm theo tâm tư nhiều điều chưa nói, cáo lui theo chân Hoắc Thiện.

“Nương nương, suốt thời gian qua người đã ở đâu, sao bây giờ mới trở về. Còn nữa, hôm đó là tận mắt thuộc hạ nhìn người bị nổ tung....cơ mà.” Sa Thủy nhanh nhảu dò hỏi, bắt gặp vẻ mặt cứng ngắc của Yến Tử.

Nàng đơ mặt hồi lâu, thực tình không biết phải giải thích như thế nào khi chính bản thân nàng cũng chẳng rõ, bảy ngày linh hồn thất lạc nơi đâu.

“Tên này, ngươi không thấy Quốc Công đang nghỉ ngơi sao, mau im miệng!” Sa Hỏa dằn họng cáu gắt. Thầm biết Sa Thủy vì quá mừng rỡ đã quên mất nơi hắn đang đứng là ở đâu. Sa Hỏa lườm Sa Thủy một cái mới ôm quyền: “Thuộc hạ đứng bên ngoài canh chừng, có điều gì phân phó, xin nương nương cứ gọi.”

Nói rồi túm cổ áo Sa Thủy rời đi. Lam Thất nhận được cái nháy mắt ẩn ý của Sa Hỏa cũng cung kính ôm quyền lùi ra.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại phu thê Lưu Dĩ cùng Cố Vệ Bắc.

Cố Vệ Bắc chẩn mạch lại lần cuối, cầm giấy bút viết những điều cần chú ý rồi dúi vào tay Tiểu Yến Tử, viết thêm vài thang thuốc điều người bên ngoài chuẩn bị mới nhìn nàng mỉm cười dịu dàng:

“Muội đã trở về, Quốc Công cũng đã qua cơn nguy kịch. Phu thê muội vượt qua đại nạn, tin chắc sau này sẽ hạnh phúc sống đến trường thọ. Mẫn Mẫn! Cảm ơn muội đã trở về!”

“Cố đại ca...” Tiểu Yến Tử xúc động nghẹn ngào.

Nhớ lại đời trước dù nàng có đi xa đến đâu, có bệnh tật như thế nào, ngoài Tử Du ra không có ai màng quan tâm. Vậy mà ở đây, rõ ràng không phải nhà của nàng, vậy mà lúc trở về, lại gặp được những con người chân thành, yêu thương nàng như vậy.

“Muội nha...Từ lúc về toàn khóc thôi. Quốc Công mà tỉnh lại thấy muội như vậy, không chừng còn tưởng huynh khi dễ muội, cho chu di cửu tộc thì chết.”

Tiểu Yến Tử nghe vậy liền bật cười. Có thể được sống lại ở nơi này, nàng hoàn toàn thỏa mãn, hoàn toàn cảm tạ trời đất.

“Thuốc đã xong rồi đây!” Hoắc Kỳ Thư từ bên ngoài, bưng một chén thuốc còn bốc khói đi vào, thấy cảnh tượng hai huynh muội kia không khỏi mỉm cười. Đã lâu mới lại thấy Cố Vệ Bắc vui vẻ như vậy.

Cố Vệ Bắc cười đáp lại với Hoắc Kỳ Thư, đỡ lấy chén thuốc.

“Xin lỗi muội, là ta làm hỏng đại sự của hai người.” Tiểu Yến Tử buồn lòng cầm tay Hoắc Kỳ Thư.

“Tỷ nói gì vậy, mạng người mới quan trọng, hôm đó nhìn tỷ bị bắt đi, muội lại trơ mắt đứng nhìn. Thật sự lúc đó....lúc đó....” Hoắc Kỳ Thư nghẹn ngào chấm nước mắt.

“Chuyện đã qua, sao còn nhắc lại làm chi?” Cố Vệ Bắc nhu hòa vỗ về hai nàng.

“Cố đại ca, Kỳ Thư muội. Sau khi Quốc Công khỏe lại, ta nhất định bảo người sắp xếp tổ chức lễ thành thân cho hai người. Triệu Mẫn nợ hai vị, tuyệt đối không được từ chối.”

Cố Vệ Bắc cùng Hoắc Kỳ Thư mỉm cười gật đầu, Cố Vệ Bắc xem chừng chén thuốc đưa cho Tiểu Yến Tử:

“Muội giúp ta cho Quốc Công uống thuốc!”

Tiểu Yến Tử ngơ mặt nhận lấy chén thuốc, lại nhìn Lưu Dĩ đang nhắm nghiền mắt trên giường:

“Nhưng chàng đang bất tỉnh, muội làm sao cho chàng uống được?”

“Vì vậy ta mới muốn muội bồi người uống. Thiên hạ này ngoài muội ra, Quốc Công sẽ không để cho kẻ khác bồi người uống thuốc.” Hoắc Kỳ Thư cùng Cố Vệ Bắc nhìn nhau cười đầy ẩn ý.

Tiểu Yến Tử nghe một hiểu mười, nhìn vẻ mặt nham hiểm của đôi phu thê hụt kia liền biết được họ có ý gì, hai má lập tức đỏ lên.

“Không còn sớm nữa, chuyện ở đây giao lại cho muội.” Nhận thấy không khí bắt đầu nóng lên, Cố Vệ Bắc nhanh nhảu ôm eo Hoắc Kỳ Thư nháy mắt cười đắc ý rồi rời đi. Để lại Tiểu yến Tử cùng chén thuốc nghi ngút khói.

Tiểu Yến Tử đưa mắt nhìn tấm thân trần vạm vỡ của Lưu Dĩ, tuy đã có chút hao gầy nhưng vẻ ma mị mạnh mẽ cuốn hút kia vẫn có thể làm nàng choáng váng. Mùi cổ hương quen thuộc quấn quanh mũi, bàn tay to lớn đan chặt vào tay nàng không có chút nơi lỏng, tưởng chừng như sợ rằng nếu buông lỏng nàng sẽ lập tức rời đi.

Haiz, nàng say mất.

Tiểu Yến Tử đặt chén thuốc xuống, lặng lẽ nhìn ngắm dung nhan tuấn lãng đang đều đặn thở kia. Đôi gò má hao gầy, chiếc cằm dài nhọn, đôi môi cong ngạo mạn, chiếc mũi thẳng tôn quý.

Nàng khẽ vuốt dải tóc bạc trắng bên mai Lưu Dĩ, trong lòng không khỏi xót xa. Lại đưa tay vuốt ve gương mặt sớm tối nhớ mong, ngón tay thon nhỏ vuốt xuống cần cổ thiên nga trượt xuống lòng ngực vạm vỡ. Phút chốc ánh mắt hóa lửa.

Nàng đột ngột ho khụ hai tiếng, biết mình đang làm những việc hết sức mất mặt. Ai bảo chồng của nàng lại có vẻ đẹp yêu nghiệt như vậy. Chớp chớp mắt hai cái, lấy lại trấn tĩnh.Nàng đặt chén thuốc lên tay, thổi nguội mới nếm thử vị thuốc.

Sặc! Đắng nghét.

Tiểu Yến Tử nhớ rõ, những lần nàng bị thương mê man bất tỉnh, đều là Lưu Dĩ mớm thuốc cho nàng, bắt nàng nuốt xuống. Nhưng lần này tình thế đổi ngược, quả thực khiến nàng không khỏi có chút luống cuống. Vị thuốc lại đắng như vậy, làm sao ngậm được chứ.

Nhưng nhìn sắc mặt ảm đạm của Lưu Dĩ, Tiểu Yến Tử đành vứt bỏ sự sợ hãi, nhắm mắt nhắm mũi hớp một ngụm thuốc đắng rồi vội vã tìm môi Lưu Dĩ mớm cho hắn.

Chỉ là lần đầu làm việc này, khi thường nàng lại chẳng mấy khi chủ động hôn Lưu Dĩ, thành thử không biết đưa thuốc như thế nào cho đúng. Vừa chạm đến môi hắn, chưa kịp tách miệng ra thì thuốc đã tràn trên đôi môi bợt bạt của Lưu Dĩ.

Tiểu Yến Tử hoảng hốt, luống cuống lấy khăn lau cho hắn, lại nhìn đôi môi không chút hé mở kia, thầm ủ rũ không thôi.

Chính vì vậy. Hiệp một: Tiểu Yến Tử thua.

Lần này Tiểu Yến Tử quyết tâm, thầm nghĩ đến việc tập hôn Lưu Dĩ trước rồi mới đưa thuốc vào, ừm, nghe ra có vẻ khả quan.

Vì Vậy mà nàng bò hẳn lên người Lưu Dĩ, hai chân quỳ bên hông hắn, hai tay chống bên vai hắn, đôi mắt như thú vồ mồi nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng kia.

Chậc chậc, đúng là lâu ngày xa chồng. Nhìn hắn thôi nàng cũng tự động nổi cơn khát.

Nàng cúi đầu phủ môi lên môi Lưu Dĩ, liếm nhẹ trên vành môi hắn. Dường như cảm nhận được sự ngọt ngào quen thuộc, khóe miệng Lưu Dĩ tự động hé mở. Tiểu Yến Tử không chần chừ mà đưa lưỡi vào bên trong tìm kiếm ngọt ngào đâu đó.

Lưu Dĩ mặc dù không động tĩnh, lưỡi yên lặng mặc cho Yến Tử càn quấy, nhưng sắc mặt lại từ từ hồng thuận, như cảm nhận sâu sắc nhịp đập thổn thức.

Sau một hồi cào cấu, dây dưa môi lưỡi với Lưu Dĩ, Tiểu Yến Tử mới rời khỏi môi hắn, hai má lúc này đã đỏ như trái đào, thầm tự phục mình. Quả nhiên thành thân đã lâu, kỹ thuật hôn đã đạt đến thượng thừa rồi.

Thật may Lưu Dĩ không bất chợt tỉnh giấc, nếu không nàng thực không biết ông chồng bạo chúa này sẽ phản ứng ra làm sao với màn cưỡng hôn này của nàng. Nếu quả thật như vậy nàng thực muốn chui vào lỗ nẻ ở đó cho xong, rất mất mặt đấy.

Nàng vui vẻ hớp một ngụm thuốc, từ tốn phủ môi lên. Lần này quả thật là có thể suôn sẻ đưa thuốc vào, ép lưỡi Lưu Dĩ buộc hắn nuốt xuống.

Chính vì vậy, hiệp hai Tiểu Yến Tử thắng.

Nàng xem chừng rất nhanh mà thành thạo, kê cao gối cho Lưu Dĩ, mớm từng ngụm cho hắn. Vì mải tập trung "làm việc" mà quên mất vị đắng nơi cuống họng. Chỉ xem đôi môi kia là mục tiêu, ra sức gặm lấy. Cảnh tượng này sao nhìn thế nào cũng giống hà hiếp trai nhà lành.

Lưu Dĩ vẫn nhắm ghiền mắt, thân thể không mảy may động tĩnh. Tuy vậy sau khi Tiểu Yến Tử bồi hắn uống hết một chén thuốc, xem chừng sắc mặt đã trở nên hồng thuận, hơi thở cũng ấm dần lên.

Tiểu Yến Tử nhìn sắc môi bị nàng gặm nhấm đã ửng hồng, không còn bợt bạt, nàng mới yên tâm thở ra.

Lấy chăn phủ lên người hắn. Cả thân thể uể oải mệt mỏi không thôi. Lại nhìn Lưu Dĩ giữ chặt tay nàng thì không khỏi khóc thầm. Y phục bụi bẩn vậy, thân thể lại chưa được tắm rửa, làm sao bây giờ đây??? Nàng gắng kéo từng ngón tay Lưu Dĩ ra khỏi tay nàng nhưng....bất lực, tại sao đã bất tỉnh rồi còn mạnh như vậy. Lại còn tên Cố Vệ Bắc kia, rõ ràng có thể dùng ngân châm buộc Lưu Dĩ buông tay nàng ra, tại sao lại không làm chứ???

Cố Vệ Bắc đứng bên ngoài bỗng dưng lạnh gáy. Dường như biết rõ sẽ đến màn này liền lẩm nhẩm trong miệng.

Mẫn Mẫn đừng trách ta. Quốc Công tỉnh dậy mà phát hiện đã buông tay muội không biết sẽ băm thây ta ra thành món gì. Ta đây là bảo vệ cho mình thôi. Thứ tội!

Tiểu Yến Tử bực dọc một hồi. Hai mắt lại nặng trịch vì hai ngày không ngủ, nàng đành phó mặc, cởi giày bò lên giường, đặt lưng nằm bên cạnh Lưu Dĩ. Tay trái nắm vào tay hắn, nghiêng người ngắm vẻ bình yên lúc ngủ của hắn.

Nàng và hắn rời xa nhau đã bao lâu rồi? Tính không nhầm cũng đã gần một tháng. Từ lúc gặp nhau, đây là lần đầu xa nhau lâu như vậy.

Trải qua nhiều biến cố mới lại được trở về bên cạnh nhau, nếu không phải Lưu Dĩ đang siết chặt tay nàng, thì còn ngỡ như rằng đây chỉ là giấc mơ.

Nàng cong người, chun mũi vào hõm vai Lưu Dĩ, hít hà mùi hương quen thuộc, mùi hương khiến nàng say mê ngay từ thuở ban đầu.

Hai mắt bình an nhắm lại, khoé môi dãn ra một nụ cười ấm áp.

Trong căn phòng thấm đẫm hương hoa dịu dàng, trầm hương cuộn lên trong gió, hoá thành hồ điệp khẽ vỗ cánh bay. Nơi bóng đèn cầy lập loè, hai thân ảnh cùng chung nhịp đập kề sát vai, đôi bàn tay siết chặt lấy nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.