Đại Nghịch Chi Môn

Chương 22: Tìm được linh thạch



Sau khi giết Trần Phổ, Trần Thiếu Bạch nhìn sang An Tranh.

Sau đó Trần Thiếu Bạch quyết định không giết An Tranh. Không phải là hắn không muốn giết An Tranh, mà là vì hắn không biết những lời An Tranh nói lúc trước là phô trương thanh thế hay là lời nói thật. Hiện tại Trần Thiếu Bạch mới cảm nhận được sự đáng sợ của An Tranh, cũng hiể được vì sao An Tranh cho mèo con ăn tinh hạch ma thú ở trước mặt mình. Do có con mèo, Trần Thiếu Bạch không dám đơn giản ra tay.

-Ngươi đã tính toán kỹ càng tất cả?

Trần Thiếu Bạch hỏi.

An Tranh lắc đầu:

-Ta không phải thần tiên, cũng không phải Thánh Hoàng bệ hạ của hoàng triều Đại Hi trong truyền thuyết, làm sao tính toán được nhiều như vậy. Chẳng qua thói quen của ta là chuẩn bị trước nhiều thứ, mặc kệ nó hữu dụng hay vô dụng. Còn ngươi, ngươi là người như thế nào? Chỉ có ta biết ngươi rời khỏi Tụ Thượng Viện, chỉ có ta biết ngươi muốn đầu nhập vào một tông môn thân bí, cho nên ngươi muốn giết ta diệt khẩu.

Trần Thiếu Bạch nói:

-Ta hy vọng tới lúc tạm biệt, ngươi quên chuyện ta muốn giết ngươi hôm nay.

An Tranh không nói gì.

Trần Thiếu Bạch hỏi:

-Ngươi thực sư không có ý định đi với ta? Tuy ngươi không thể tu hành, nhưng chỉ cần có cơ duyên Tẩy Tủy, thì liền thành người tu hành. Thế giới này không có cánh cửa nào là đóng mãi, chỉ cần cố gắng là có thể thay đổi.

An Tranh cười cười:

-Đừng nói vớ vẩn nữa, ngươi còn lâu mới hy vọng ta đi theo ngươi. Ta biết rõ lai lịch của ngươi, một khi đến tông môn kia, ta sẽ là uy hiếp của ngươi.

Trần Thiếu Bạch cười rộ lên, rõ ràng không có chút bi thương nào:

-An Tranh, ngươi chớ có chết nhảm đấy. Bởi vì tương lai ngươi có thể là đối thủ của ta, một đối thủ không tồi. Đừng để ta vượt qua ngươi quá xa, bằng không lúc gặp lại, ta sẽ cảm thấy giết ngươi là một chuyện không thú vị.

Nói xong câu đó, Trần Thiếu Bạch xoay người rời đi.

Đợi hắn biến mất một lúc lâu, An Tranh mới cúi người ôm mèo con vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve:

-Giỏi lắm…ngay cả ta cũng suýt bị ngươi lừa. Tuy ngươi đã ăn một ít tinh hạch ma thú, nhưng ngươi vẫn chỉ là một chú mèo con a.

Bạch miêu meo một tiếng, hơi chút đắc ý.

-Xuất hiện đi, ta biết ngươi một mực giấu ở gần đây. Thiên Môn không nhiều bí tịch, nhưng che dấu tung tích khá là tốt.

An Tranh vừa nói xong, Chung Cửu Ca vẻ mặt xấu hổ đi ra từ đằng sau một cây đại thụ:

-Ngươi cũng biết, ta không phải đối thủ của người kia, cho nên lúc hắn ra tay với Đỗ Sấu Sấu, ta chỉ có thể lựa chọn chạy trốn. Tuy nhiên ta một mực đi theo hắn, hy vọng có thể cứu Đỗ Sấu Sấu ra. An Tranh…mong ngươi chớ trách ta.

-Sao có thể chứ!

An Tranh nói:

-Ngươi giúp ta một việc…Thiên Môn các ngươi có thuật dịch dung là kiến thức cơ bản. Hiện tại ngươi quan sát kỹ cái tên đã chết kia, dịch dung thành bộ dáng của hắn, không có vấn đề gì chứ?

Chung Cửu Ca vội vàng gật đầu:

-Dịch dung chỉ là việc vặt vãnh, đối với Thiên Môn bọn ta, quả thực như bữa ăn sáng. Ngươi cho ta chút thời gian, ta cam đoan ngay cả vợ của hắn cũng không nhận ra hắn.

Chung Cửu Ca đi tới gần thi thể của Trần Phổ rồi cẩn thận quan sát. Hắn lấy một cái bao nhỏ từ trong ngực rồi mở ra, bên trong là mấy chai lọ gì đó. Hắn mở chai lọ, sau đó bôi lên mặt. Chừng 10 phút sau, hắn đứng dậy nhìn An Tranh:

-Thế nào? Giống không?

An Tranh nhìn một lát rồi nói:

-Đầu lông mày nhếch lên tí, chủ yếu là ánh mắt, tuy nhiên cái này đành chịu…May mà trời tối, hơn nữa đám thủ hạ của Trần Phổ kia hẳn là bận rộn nhiều chuyện, cho nên sẽ không hoài nghi.

Chung Cửu Ca lấy một bộ quần áo trong bao ra, sau đó nhìn bộ quần áo mà Trần Phổ đang mặc:

-Đây là Bách Biến Y của Thiên Môn, tuy không tính là bảo bối gì, nhưng nó gắn kết ngàn năm trí tuệ của các tiền bối Thiên Môn. Y phục này có thể biến đổi màu sắc, biến đổi kiểu dáng, là lợi khí để lừa gạt khi ra bên ngoài…

An Tranh từng thấy vật này, hắn cũng không lạ gì với các đạo cụ của Thiên Môn.

Chung Cửu Ca thay xong quần áo rồi hỏi:

-Kế tiếp?

An Tranh nói:

-Ngươi kiểm tra trên người Trần Phổ xem, hẳn là có chìa khóa gì đó. Một người như hắn, chắc chắn sẽ giấu đồ quý báu bên người. Sau đó ngươi tới Trần gia, nghĩ biện pháp tìm linh thạch. Trần gia có gia nghiệp lớn hơn Đại Khấu Đường nhiều, thứ tốt tất nhiên không ít. Nhớ kỹ, tới đó phải giữ bình tĩnh, chớ có khẩn trương. Nếu tự mình tìm không thấy bảo khố của Trần gia, liền tùy tiện nói với thuộc hạ, ‘cùng ta đi lấy bảo khố’, rồi để người đó đi trước dẫn đường là được.

-Ta mặc kệ ngươi cầm bao nhiêu, ta và Đỗ Sấu Sấu chỉ cần 24 viên linh thạch hạ phẩm là đủ.

An Tranh nói:

-Còn lại coi như thù lao cho ngươi.

Chung Cửu Ca hít sâu một hơi:

-Cầu phú quý trong nguy hiểm. An gia, ta đi đây.

Đợi Chung Cửu Ca rời đi, An Tranh đào hố chôn thi thể Trần Phổ. Hắn thấy Đỗ Sấu Sấu vẫn còn hôn mê, nhưng không bị thương tổn gì. Hắn vào tìm một sợi dây thừng, cột chặt tay trái của Đỗ Sấu Sấu lại. Sau đó dựa theo ánh trắng tìm tìm trên đường cái, tìm được một ít phân gà bôi vào cánh tay phải của Đỗ Sấu Sấu. Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Đỗ Sấu Sấu, dùng một cái lông gà phe phẩy trước mũi Đỗ Sấu Sấu.

Được một lát, Đỗ Sấu Sấu thấy ngứa ngứa mũi, đưa tay trái lên muốn gãi, nhưng tay trái bị trói chặt không nhúc nhích được. Vì vậy hắn đưa tay phải lên lau, phân gà liền trát vào mặt hắn.

An Tranh cười hắc hắc.

Đỗ Sấu Sấu tỉnh lại vì thối, mở mắt ra, vẻ mặt kinh hãi:

-Chuyện gì vậy? An Tranh, ngươi không sao chứ?

An Tranh vỗ vai Đỗ Sấu Sấu:

-Không sao, huynh đệ tốt!

-Vì sao ta thấy thối vậy?

-Bởi vì ta dùng phân gà trát vào mặt ngươi…

-Mịa ngươi chứ!

An Tranh cởi trói cho Đỗ Sấu Sấu, sau đó lấy nước cho hắn rửa mặt. Đỗ Sấu Sấu không ngừng nhếch mũi ngửi ngửi, thỉnh thoảng trừng mắt nhìn An Tranh.

-Đi thôi, chúng ta tới Trần gia chờ bên ngoài.

An Tranh và Đỗ Sấu Sấu rời nhà, vừa đi vừa nói chuyện.

Ánh trắng tuy không sáng lắm, nhưng vẫn có thể thấy được khuôn mặt của nhau. Đi được một đoạn, An Tranh thấy khuôn mặt của Đỗ Sấu Sấu nhăn nhó, sau đó vịn hông chui vào một hẻm nhỏ. Chừng vài phút sau, Đỗ Sấu Sấu vẻ mặt xấu hổ trở lại.

-Sao vậy?

-Hai ngày gần đây bụng không được tốt lắm, bị tiêu chảy, hôm nay đã đi bảy, tám lần rồi. Không biết là ăn phải thứ gì, không ra được phân, nhưng lại đánh rắm nhiều…vừa rồi bụng đau dữ dội, ta tưởng không ra được gì, chỉ là cái rắm. Nghĩ tới còn chuyện quan trọng hơn phải làm, ta quyết định đánh cuộc một lần, ta cá lần này là cái rắm, cuối cùng…thua cuộc.

An Tranh nhảy sang một bên:

-Đệch, ngươi giải quyết như thế nào?

-Quần lót!

-Vậy là hiện tại ngươi không mặc quần lót?

-Ừ…

Đỗ Sấu Sấu cười ngượng ngùng:

-Kỳ thực ngươi không cần quá để ý cái này, chuyện xấu hổ hơn ta còn gặp nữa là…Ta nhớ một năm trước, có một lần ta cũng tiêu chảy. Nửa đêm đau bụng không chịu được, liền rời giường chạy tới nhà xí. Tới nơi vừa mới ngồi xổm xuống, ta đột nhiên buồn nôn. Hẳn là ăn phải cái gì đó ôi thiu, cho nên xoay người muốn nôn xuống hầm cầu…nhưng có lẽ lúc nôn dùng lực hơi lớn, ta lại ị ra đất.

An Tranh nhăn mặt làm ra vẻ sao ngươi không đi chết đi.

Đỗ Sấu Sấu nói:

-Vẫn chưa hết, ta nôn xuống hầm cầu, ị ra bên ngoài. Xong xuôi đang định dọn bãi phân, kết quả vừa thấy bãi phân, ta lại nôn. Mẹ ta nghe thấy thanh âm, sợ ta xảy ra chuyện gì nên chạy tới. Nhưng thấy ta ngồi xổm xuống nôn, mà trước mặt là phân…ngươi không biết ánh mắt của mẹ ta lúc đó thế nào đâu…

An Tranh nói:

-Ngươi có thể sống tới bây giờ thật không dễ dàng. Mẹ ngươi chưa đánh ngươi tới chết coi như là cưng chiều ngươi rồi.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, lúc tới bên ngoài Trần gia thì ngồi tạm trong một hẻm nhỏ chờ đợi. Đỗ Sấu Sấu lo lắng, sợ Chung Cửu Ca không ứng phó nổi. An Tranh thì rất bình tĩnh, ngồi trầm tư gì đó.

-An Tranh, nếu chúng ta có được linh thạch, thì phải tẩy tủy như thế nào? Không có cường già Tu Di trở lên, cho dù có linh thạch cũng vô dụng.

Đỗ Sấu Sấu:

-Ngoài ra người đó còn phải đáng tin, bằng không hắn chiếm luôn 24 viên lịch thạch thì đúng là mất cả chì lẫn chài.

An Tranh:

-Ta biết phải tìm ai, nhưng không khẳng định nàng ấy có giúp đỡ không.

-Ai?

-Diệp đại nương!

-A? Diệp đại nương? Diệp đại nương là người tu hành?

-Ừ, hơn nữa thực lực thâm bất khả trắc. Tuy nhiên nàng ấy không muốn lộ ra chính mình, cho nên nếu chúng ta tới nhờ, không biết phải mở lời kiểu gì. Ta định dùng một thứ để đổi, có lẽ Diệp đại nương sẽ đồng ý.

-Thứ gì?

-CHính là ngươi. Đưa ngươi tới quán rượu làm tiểu nhị, dùng cả đời ngươi để trả nhân tình.

-Ta thấy được đấy…

Đỗ Sấu Sấu hỏi:

-An Tranh, sao ngươi khác hoàn toàn lúc trước. Sao ngươi hiểu nhiều vậy, sao ngươi có thể bình tĩnh vậy?

Đây không phải lần đầu tiên Đỗ Sấu Sấu hỏi câu này, An Tranh không biết phải giải thích kiểu gì.

-Tới rồi!

Đúng lúc này An Tranh thấy Chung Cửu Ca đi ra hiên ngang từ cửa lớn Trần gia. An Tranh kéo Đỗ Sấu Sấu trở về. Chung Cửu Ca cố ý đứng ở cửa một lát, rồi mới chậm rãi đi về hướng căn nhà nhỏ của An Tranh. Đi nửa đường, hắn thấy An Tranh và Đỗ Sấu Sấu chờ hắn ở hẻm nhỏ, hắn lập tức tiến vào hẻm, thân thể run rẩy.

-Làm ta sợ muốn chết, lần đầu làm chuyện lớn như vậy.

Chung Cửu Ca đưa cái túi cho An Tranh:

-Chỗ này là toàn bộ linh thạch hạ phẩm của Trần gia, chừng bảy, tám chục viên, còn có một viên linh thạch trung phẩm, đủ cho các ngươi tẩy tủy. Ta còn trộm thêm ngân phiếu vài chục vạn lượng, cũng đủ cho chúng ta rời đi. An Tranh, nói thật, quen được ngươi, ta rất vui, cho nên không nỡ tách ra. Nhưng ta biết, chúng ta căn bản không cùng một được…Ta muốn tới Đại Hi.

Ánh mắt của hắn lóe lên:

-Ta muốn tới Minh Pháp Tư nhìn xem. Nơi đó có lẽ ngay cả cánh cửa cũng đáng cho ta xem. Đó là Thánh Địa trong lòng ta, nó đại biểu cho chính nghĩa và công bằng.

An Tranh hơi biến sắc, sau đó nói:

-Với thực lực của ngươi, tạm thời đừng tới Đại Hi. Minh Pháp Tư cũng không thần thánh như ngươi nghĩ đâu. Có một số việc, ảo tưởng còn tốt hơn. Ta và bàn tử tính toán tới nội thành Huyễn Thế Trường Cư, chỗ đó có thư viện Huyễn Thế do thành chủ Mộc Trường Yên xây dựng. Đó là nơi dạy tu hành tốt nhất trong thành, ngươi cũng đi theo bọn ta.

Chung Cửu Ca cười khổ:

-Ta biết thể chất của ta như thế nào, ta đã 20 tuổi rồi, miễn cưỡng có thể cảm giác được tu vị chi lực, ngay cả Thăng Túy nhất phẩm cũng vô vọng…Tuy nhiên ta đồng ý đi cùng các ngươi, các ngươi có thể làm huynh đệ được. Tuy ta lớn tuổi hơn ngươi, nhưng ta khẳng định ngươi là một đại ca tốt.

An Tranh nói:

-Về sau ta nhất định sẽ dẫn ngươi tới Minh Pháp Tư chơi.

Chung Cửu Ca bĩu môi:

-Đại ca, ngươi nên nghiêm túc chút, đừng khoác lác làm gì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.