Đại Nghịch Chi Môn

Chương 5: Một mình diệt một bang



Vừa rồi lúc An Tranh trêu chọc Diệp đại nương, kỳ thực trong lòng hắn lại nghĩ tới chuyện khác. Nếu hắn muốn khôi phục lại thực lực, ẩn cư ở Huyễn Thế Trường Cư là biện pháp không tồi, chỉ là nơi này quá nghèo nàn. Muốn khôi phục lại cần rất nhiều linh đan thảo dược, hơn nữa vấn đề gặp phải hiện tại không chỉ đơn giản là tĩnh dưỡng, còn có thiếu tiền.

Trước kia hắn chưa từng trải qua cuộc sống nghèo khổ như vậy, bất kể muốn sinh hoạt được tốt hay là tìm nơi để mua sắm linh đan thảo dược, thì đầu tiên phải kiếm được tiền. Chỗ ít bạc mà Khấu Lục cho hắn chẳng đáng là bao, ăn vài bữa là hết, mà bộ quần áo mốc meo đang mặc cũng khiến hắn không thoải mái. Vô luận như thế nào, trước kiếm tiền rồi hẵng nói.

Đang lúc hắn nghĩ tới điều này, Cao Đệ dẫn theo một đám du côn tới. Ở một nơi như Huyễn Thế Trường Cư, kỳ thực quy củ rất đơn giản. Ai đủ mạnh thì người đó liền sống tốt. Nếu đặt ở lúc trước, An Tranh đâu để đám du côn này vào mắt. Nhưng hiện tại khi nhìn thấy bọn chúng, hai mắt hắn liền sáng lên.

Tiền đưa tới tận cửa a.

Hắn híp mắt nhìn đám tiểu du côn bên ngoài, đám người này bình thường khi nam bá nữ, trong tay hẳn là có một chút bạc, tuy không nhiều lắm, nhưng đối với hắn đã là hấp dẫn rất lớn.

-Mẹ nó chứ, con rùa đen trong kia mau lăn ra đây cho lão tử!

Kẻ cầm đầu đám du côn tuổi chừng mười bảy, mười tám, thân thể cường tráng, mặc một bộ quần áo lụa, tuy nhiên không được đẹp cho lắm. Tay trái của hắn cầm một thanh đao dài, có vẻ làm từ sắt thường, nhiều nhất giá trị 20 lạng bạc. Trong lúc đám du côn đang hướng An Tranh mắng chửi, thì An Tranh lại ước lượng giá trị của đám du côn.

-Ài…kiếm tiền ở một nơi như vậy thật không dễ dàng.

An Tranh lẩm bẩm.

Đỗ Sấu Sấu khẩn trương, căn bản không nghe thấy An Tranh nói gì, hắn vô thức đi tới trước người An Tranh để bảo vệ, quay đầu nói một câu:

-Để ta ngăn cản bọn chúng, ngươi chạy trước đi.

An Tranh cười cười, đứng dậy vỗ vai Đỗ Sấu Sấu:

-Sấu Sấu, đã chán cuộc sống vất vả chưa?

-À?

Đỗ Sấu Sấu sửng sốt, không hiểu An Tranh có ý gì.

An Tranh quay đầu nhìn về phía Diệp đại nương, trong lòng tự nhủ, nữ nhân này quả nhiên không tầm thường. Đám du côn bên ngoài hẳn là biết không thể chọc vào nàng, cho nên không dám xông vào quán. Nếu như hai người không rời đi, thì cũng không nguy hiểm gì. Nhưng sớm muộn gì cũng phải ra ngoài, hơn nữa An Tranh hiện tại đã không để đám tiểu du côn kia vào mắt.

Hắn đặt con mèo nhỏ đang ngủ say vào ngực Đỗ Sấu Sấu, sau đó cất bước ra ngoài. Đỗ Sấu Sấu kéo hắn lại, An Tranh hơi quơ tay một cái, Đỗ Sấu Sấu liền với cái không.

Chứng kiến động tác này của An Tranh, Diệp đại nương lộ vẻ kỳ dị. Nàng vốn định giúp đỡ hai đứa trẻ không tồi này, nhưng khi nhìn thấy động tác của An Tranh, nàng muốn nhìn xem hắn giải quyết chuyện này như thế nào.

Đỗ Sấu Sấu hiển nhiên cực kỳ sợ hãi, bởi vì đám tiểu du côn kia căn bản không giảng quy củ gì. Bọn chúng ra tay vừa ngoan độc vừa âm hiểm, Cao Đệ so với bọn chúng mà nói, chỉ như trẻ con. Nhưng Đỗ Sấu Sấu không hề do dự, nhờ Diệp đại nương bế hộ mèo con, sau đó đuổi theo An Tranh ra ngoài.

An Tranh ra ngoài nhìn nhìn, tổng cộng mười tên, có cầm dao găm, có cầm theo gậy, cũng có kẻ cầm theo cục gạch, thật khiến An Tranh tìm được một chút cảm giác quen thuộc.

-Ngươi chính là An Tranh?

Kẻ cầm đầu đám du côn đi tới trước vài bước, vẻ mặt kiêu căng:

-Ta chính là lão đại Truong Lỗi của hội Ác Bá, ngươi có biết mặt ta không?

An Tranh cười cười:

-Ta không phải cha ngươi, nhìn khuôn mặt cũng không thể biết được có phải họ hàng hay không, cho nên ta không cần thiết phải biết mặt ngươi.

Trương Lỗi ngây ngươi một lát, sau đó giận tím mắt. Từ lúc hắn cùng mười mấy tiểu du côn thành lập hội Ác Bá, ngay cả người của Cửu Đại Khấu cũng bắt đầu tiếp xúc với bọn chúng, hy vọng bọn chúng trở thành người của Đại Khấu Đường. Mấy ngày này hắn đang cò kè mặc cả với Cửu Đại Khấu, ở một chỗ như Huyễn Thế Trường Cư, có thực lực thì mới có chỗ dựa. Cho nên khi bị một thằng nhóc chỉ mười tuổi xem thường, hắn liền nổi giận.

-Chu An, Chu Văn, Lưu Lại Tử, Vương Đại Thành, mấy người các ngươi cho con rùa đen kia biết thế nào là dẻo mỏ. Xé miệng, cắt lưỡi của hắn, sau đó đánh gãy tay chân của hắn. Ta rất muốn nhìn xem, hôm nay ta giết người trên đường cái Nam Sơn, con mẹ kẻ nào dám quản ta.

Người đi đường đều trốn sang một bên, không ai dám trêu chọc đám du côn này. Đám người này giống như con đỉa, một khi bị dính vào dù không chết cũng phải lột một tầng da. Trong thành Huyễn Thế Trường Cư không tồn tại pháp luật, cũng không có nhiều người trượng nghĩa, đám tiểu du côn lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cả đám đều coi việc bắt nạt người khác là chuyện đương nhiên. Còn đánh người khác tàn tật đã là chuyện quen tay dễ làm.

-Chờ chút!

An Tranh đột nhiên vung tay, mấy kẻ xông về phía trước vô thức dừng lại. Trương Lỗi hừ lạnh:

-Thế nào, biết sợ rồi hả? Rùa đen, ta nói cho ngươi biết, giờ biết sợ thì đã muộn. Lão tử đã ra lệnh cắt lươi thì lưỡi của ngươi nhất định phải bị cắt. Tuy nhiên nếu ngươi chịu quỳ xuống dập đầu ba trăm cái, ta có thể suy nghĩ không đánh gãy tay chân ngươi, cho ngươi miễn cưỡng sống.

-Không, không, ngươi hiểu lầm rồi!

An Tranh khẽ cười:

-Ta chỉ là muốn biết, đám lưu manh du côn các ngươi làm việc đều chẳng phải có bảng giá đó sao? Chẳng hạn cắt một tay phải mất bao nhiêu tiền, cắt một chân phải mất bao nhiêu tiên, lấy mạng phải mất bao nhiêu tiền, hẳn là đều định giá. Ta muốn hỏi, mạng của ta đáng bao nhiêu tiền?

Trương Lỗi cười lạnh:

-Con mẹ ngươi cũng biết nhiều đấy. Vậy thì lão tử liền nói cho ngươi biết, một kẻ nghiệt chúng khố rách áo ôm như ngươi không đáng bao nhiêu tiền, cho dù bán theo cân cũng không đáng bao nhiêu tiền. Ở Huyễn Thế Trường Cư, nếu có người ra giá giết ngươi, lão tử chỉ cần năm lượng bạc.

An Tranh quay đầu nhìn về phía Cao Đệ:

-Ta còn tưởng ngươi ghê gớm lắm, hóa ra là dùng năm lượng bạc để thuê người khác. Nếu ngươi tìm tới ta để trả thù, thì ta còn để ngươi vào mắt, nhưng ngươi đã làm vậy, thì ta cũng không cần giữ ngươi lại nữa.

Hắn chỉ về phía Cao Đệ, hỏi Trương Lỗi:

-Bao nhiêu tiền để giết hắn!

Mặt Cao Đệ lúc trắng lúc đỏ:

-Con mẹ ngươi chớ nói linh tinh nữa, tí cho ngươi nếm mùi đau khổ!

Trương Lỗi không quá để ý tới Cao Đệ, nhếch cằm nói:

-Hắn đáng giá hơn ngươi, giết hắn ít nhất cần 20 lượng bạc!

An Tranh khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói:

-Ngươi tính sai giá rồi, ta giá trị hơn hắn nhiều.

Vừa dứt lời, An Tranh đột nhiên tiến về phía trước. Tiểu du côn tên là Lưu Lại Tử đứng gần nhất còn chưa kịp phản ứng, đã bị An Tranh đá vào hạ bộ. Thân thể của An Tranh đúng là nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng quả thực đã rèn luyện không ngừng nghỉ nhiều năm, cho nên lực đánh không thể khinh thường. Một cước này vừa nhanh vừa ngoan độc, trực tiếp phế đi phần dưới của Lưu Lại Tử.

Lưu Lại Tử kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống, An Tranh dẫm một cước lên mặt hắn, cầm tay của hắn uốn một cái, cánh tay này của Lưu Lại Tử liền bị phế.

An Tranh tùy tiện thả tay của Lưu Lại Tử xuống:

-Bảng giá để ta ra tay đắt hơn các ngươi, các ngươi tự tính đi. Ta đánh một quyền tốn 30 lượng bạc, đạp một cước cũng là 30 lượng bạc, phế một cánh tay 50 lượng bạc, phế một cái chân 100 lượng bạc. Các ngươi ghi nhớ, tí nữa ta sẽ thu tiền. À đúng rồi, một cước vỡ trứng vừa nãy coi như là giá khai trương, không thu phí.

Hành động này của An Tranh khiến đám người Trương Lỗi hoảng sợ, không ai ngờ An Tranh thoạt nhìn gầy yếu lại ra tay nhanh và độc ác như vậy.

Nhưng những người này đều là lưu manh hung ác, đâu dễ gì bị một đứa trẻ con hù sợ. Trương Lỗi mắng một câu, dùng thanh đao chỉ về phía An Tranh:

-Giết hắn cho ta!

Lưu manh tên là Chu An vung gậy đánh về phía đầu An Tranh, An Tranh tiến lên một bước dùng bả vai đánh vào nách của Chu An. Rắc một tiếng, cánh tay của Chu An liền gãy. Hắn vừa lui về phía sau vừa bắt lấy cổ tay Chu An kéo một cái, thân thể của Chu An không tự chủ được chúi về phía trước. An Tranh đá một cước vào đầu gối của Chu An, Chu An liền quỳ xuống.

An Tranh đánh một quyền vào gáy của Chu An, Chu An kêu một tiếng liền đổ về phía trước. An Tranh phủi tay:

-Người này bị ta đánh cho ba cái, tổng cộng 90 lượng…À không đúng, một cánh tay bị phế nên cộng thêm một trăm, tổng cộng 140 lượng. Coi như là lần đầu, ta khuyến mại thêm.

Nói xong An Tranh liền đạp vào đũng quần Chu An. Chu An kêu một tiếng, đau tới ngất xỉu.

Không đợi đám người còn lại kịp phản ứng, An Tranh xông lên như báo săn. Một quyền đánh vào cổ họng lưu manh tên là Chu Văn, cổ họng người này phát ra tiếng ken két, sau đó liền ngã sầm xuống. Hắn vừa ngã, An Tranh liền cầm hai tay của hắn rồi tung một cước vào ngực, cũng không biết đập gãy bao nhiêu cái xương sườn.

-Hai cánh tay, một quyền một cước, tổng cộng 160 lượng.

An Tranh tiện tay ném Chu Văn sang một bên, sau đó tránh đi khảm đao đang vung xuống của lưu manh tên là Vương Đại Thành. Hắn không lùi mà tiến, dùng cùi chỏ đánh vào cằm Vương Đại Thành. Một quyền này có lực rất lớn, đánh cho Vương Đại Thành bay ra đằng sau. Không đợi thân thể Vương Đại Thành rơi xuống đất, An Tranh giống như con sói nhảy vào bầy cừu, xông vào đám lưu manh. Mỗi một quyền của hắn nhanh như điện, hơn nữa cực kỳ chuẩn xác, chỉ vài phút ngắn ngủi cả đám lưu manh đã ngã xuống đất.

Đỗ Sấu Sấu nhặt một cục gạch dưới đất chuẩn bị ra tay, nhưng còn chưa tìm được dũng khí thì chiến đấu đã gần kết thúc. Mười tên lưu manh hùng hổ xông lên đều ngã xuống, hiện tại chỉ còn lại Cao Đệ trợn mắt há mồm và Trương Lỗi sắc mặt trắng bệch.

-Ngươi nhớ nợ ta bao nhiêu không?

An Tranh cười tủm tỉm nhìn Trương Lỗi, hỏi một câu. Trương Lỗi bị dọa tới mặt mũi trắng bệch, vô thức lui về phía sau.

-Xem ra ngươi không nhớ, kỳ thực ta cũng không nhớ.

An Tranh nói:

-Tuy nhiên không sao, tí nữa chúng ta kiểm kê lại. Sinh ý lớn như vậy, ta giảm giá cho ngươi một ít.

Vừa dứt lời, An Tranh liền lao về phía Trương Lỗi. Trương Lỗi sợ tới mức kêu a một tiếng, tay nắm chặt trường đao vung vẩy lung tung. An Tranh chuẩn xác tránh đi đường đao, sau đó tung một quyền vào bụng Trương Lỗi. Trương Lỗi đau đớn kêu lên, trường đao rơi xuống đất.

An Tranh lại tung cước đá ngã Trương Lỗi, sau đó đặt mông ngồi lên ngực Trương Lỗi, thuận tay cầm một cục gạch bên cạnh, nghĩ nghĩ, rồi đập mạnh vào mặt Trương Lỗi.

-30 lượng, 60 lượng, 90 lượng, 120 lượng, 150 lượng…

Bốp, bốp…thanh âm này khiến tim của những người đang xem co thắt lại.

Đánh mệt mỏi, An Tranh đứng dậy thở dốc một cái, nhếch miệng nói:

-Hội Ác Bá…phì, một mình lão tử cũng diệt được các ngươi.

Đúng luc này, mèo con đang nằm trong ngực thơm của Diệp đại nương tỉnh dậy, ngáp một cái, nhìn nhìn ra ngoài, trong ánh mắt có vương khí nghiêm nghị. Nó đạp một cái rời khỏi ngực Diệp đại nương rồi chạy tới bên cạnh An Tranh, sau đó theo thân thể An Tranh leo lên, ngồi xổm trên vai An Tranh, nhìn những kẻ bị thương.

Rất có khí thế của ‘Nhất Hổ Cư Sơn’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.