Phải công nhận đám tông vệ của Triệu Hoằng Nhuận thật sự rất có kinh nghiệm với việc say rượu, lúc này, Ngọc Lung công chúa sau khi say rượu ngủ mê man, tỉnh dậy quả nhiên lập tức thấy đau đầu dữ dội.
Cảm giác ấy giống như có rất nhiều mũi kim nhỏ đâm vào sọ, kéo theo cả các cảm giác khó chịu như chóng mặt buồn nôn, khiến Ngọc Lung công chúa đau đến mức phải lấy tay liên tục gõ mạnh vào đầu.
“Ta muốn uống nước… Thúy Nhi? À, Thúy Nhi không có ở đây… Hoằng Nhuận? Hoằng Nhuận? Đâu rồi nhỉ?”
Cố gắng kiềm nén cơn đau đầu, Ngọc Lung công chúa đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện trong xe chỉ có một mình nàng.
Thế là nàng liền bước xuống xe.
Sau khi bước ra ngoài quan sát, nàng phát hiện xe ngựa đang dừng ở Thập Lí đình.
Trong ngôi đình bên cạnh, Triệu Hoằng Nhuận đang cùng ngồi ăn cơm với đám tông vệ.
“Đáng ghét…”
Thấy Triệu Hoằng Nhuận và đám tông vệ thản nhiên cười cười nói nói, kẻ ăn thịt người uống rượu, Ngọc Lung công chúa giận đến mức nắm chặt tay lại.
Nàng bực bội khó chịu bước đến.
“Hoàng tỉ tỉnh rồi à?”
Triệu Hoằng Nhuận lúc này đã nhìn thấy Ngọc Lung công chúa đang vừa ôm trán vừa chậm rãi bước vào đình.
Còn tông vệ Thẩm Úc đang ngồi trên chiếc ghế đá cạnh Triệu Hoằng Nhuận lập tức đứng dậy nhường chỗ cho Ngọc Lung công chúa.
Ngọc Lung công chúa vốn định sẽ hành lễ cảm ơn, nhưng nàng vừa cúi đầu xuống thì đã thấy đau dữ dội, thế nên chỉ còn cách cố mỉm cười với Thẩm Úc, cũng xem như là đã cảm ơn rồi.
Thấy bộ dạng ấy của nàng, đám tông vệ vốn đã có nhiều kinh nghiệm say rượu đều không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau, thầm cười trong bụng.
“Hoằng Nhuận, mọi người lấy đâu ra nhiều thức ăn thế này? Hả? Có cả cái lò nữa…”
Ngọc Lung công chúa kinh ngạc nhìn số thức ăn trên bàn và một cái lò nhét đầy than đang được đặt bên cạnh.
“Là do bọn họ tối qua đã đến dịch trạm gần đây vác về…”
Khi nói câu này, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi thấy hơi cảm động.
Phải công nhận đám tông vệ thật sự không hổ danh là tâm phúc của hoàng tử, một lòng vì chủ, rõ ràng cậu không hề yêu cầu, nhưng đám tông vệ biết ban đêm trời sẽ lạnh nên vẫn cố gắng đi xa bảy tám dặm rồi vác về một cái lò từ dịch trạm.
“Vác sao? Sao không dùng xe ngựa…” Ngọc Lung công chúa vừa bật ra câu hỏi thì cũng lập tức hiểu ra, rõ ràng là vì xe ngựa đêm qua có nàng ngủ trên đó.
“Thật là tốt, có được những hộ vệ trung thành thế này…” Ngọc Lung công chúa nói bằng giọng ngưỡng mộ.
“Hoàng tỉ nói sai rồi, bọn họ không phải là hộ vệ.” Triệu Hoằng Nhuận đưa tay bóp cổ tông vệ Mục Thanh bên cạnh rồi cười sảng khoái.
Ngọc Lung công chúa nghe thế thì chợt cảm thấy hơi khó hiểu.
Bởi vì nàng là công chúa chứ không phải hoàng tử, thế nên không hiểu được rằng những tông vệ bên cạnh hoàng tử không hề đơn giản chỉ là những hộ vệ bình thường.
Chỉ là hộ vệ sao có thể hành tẩu trong cung đình?
Chỉ là hộ vệ mà trong tình huống đặc biệt có thể điều động được cấm vệ quân?
Chỉ là hộ vệ mà lại luôn kiên quyết đòi đi theo Triệu Hoằng Nhuận, cho dù cậu đã quyết định sẽ lén dẫn một vị công chúa trốn khỏi hoàng cung?
Tông vệ là tâm phúc, là chí cốt, là bằng hữu, là những ban bệ đầu tiên không thể phản bội hoàng tử.
Nhưng thấy gương mặt ngơ ngác của công chúa, Triệu Hoằng Nhuận cũng không giải thích mà chỉ cười nói: “Tỉ uống chút trà trước đi, đám Thẩm Úc đã hâm sẵn trà giải rượu cho hoàng tỉ, uống vào xong sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Do mới tỉnh lại sau cơn say nên Ngọc Lung công chúa cũng chẳng muốn ăn uống gì. Khi Thẩm Úc dâng chén trà ra trước mặt mình, nàng chỉ vừa nhấp từng ngụm nhỏ vừa hỏi: “Ngay cả bình trà và chén trà cũng có, có phải các người đã khiêng hết mọi thứ ở dịch trạm đến đây không thế?”
Bởi vì trong lúc uống trà, nàng đã phát hiện ra ba mặt xung quanh đình đều đã được dùng vải quây lại, rõ ràng là để chắn gió.
“Chắn gió?”
Nghĩ đến đây, Ngọc Lung công chúa hơi ngẩn người rồi ngạc nhiên hỏi: “Hoằng Nhuận, mọi người đêm qua lẽ nào đã ngủ lại chỗ này?”
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười không đáp. Thật ra đêm qua đám tông vệ đã mấy lần mời cậu vào trong xe ngựa nghỉ ngơi, nhưng cậu cứ cảm thấy không ổn nên một mực từ chối mà thôi.
Ngọc Lung công chúa thấy thế lập tức cảm thấy ấm áp trong tim. Nàng đương nhiên hiểu được rằng việc Triệu Hoằng Nhuận và các tông vệ ở đây mà không vào xe ngựa đương nhiên chính là vì sợ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của nàng.
Nhưng khi vừa định mở miệng thì nàng lại chợt đau lòng hỏi: “Chàng ấy… đến giờ vẫn không đến sao?”
Đám tông vệ đưa mắt nhìn nhau, không nói gì cả.
Chỉ có Triệu Hoằng Nhuận sau khi ngập ngừng một lát thì khẽ gật đầu.
“Thế à…?” Ngọc Lung công chúa khẽ thở dài, cũng không biết có phải đang thất vọng không.
Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận lập tức hỏi: “Hoàng tỉ vẫn ổn chứ?”
Trái với dự đoán của cậu, Ngọc Lung công chúa lại chợt nở một nụ cười vừa ngọt ngào vừa ai oán trả lời: “Không ổn lắm, đầu đang đau lắm…”
“Hả?”
Thấy nàng trả lời thoải mái như thế, Triệu Hoằng Nhuận lại thấy hơi nghi hoặc.
“Hoằng Nhuận, ánh mắt của đệ kì lạ lắm đấy.”
“À, đệ cứ tưởng… cứ tưởng hoàng tỉ sẽ phải thấy thất vọng hơn một chút.” Triệu Hoằng Nhuận thăm dò.
“Thế sao?” Ngọc Lung công chúa nghiêng đầu, đưa tay gõ gõ vào trán rồi cười đau khổ: “Có thể do chỗ này đau quá nên hiện giờ ta chẳng dám suy nghĩ gì cả, bởi vì chỉ cần suy nghĩ là lại đau… đúng là rất rất đau…”
“Say rượu còn có cả tác dụng này sao?”
Triệu Hoằng Nhuận bất giác cảm thấy không biết nói gì.
Một lúc sau, đám tông vệ sau khi đã ăn uống no nê bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.
Lúc này thì Triệu Hoằng Nhuận lại kéo Ngọc Lung công chúa ra một góc rồi nói: “Hoàng tỉ, tiếp theo đệ định sắp xếp thế này, tạm thời đệ sẽ bố trí tỉ ở trong thành Đại Lương…”
Nhưng cậu chưa kịp nói xong thì đã bị Ngọc Lung công chúa ngắt lời.
“Thôi bỏ đi, Hoằng Nhuận, trải qua việc đêm qua, ta đã nghĩ thông suốt rồi, sinh ra trong hoàng cung làm một công chúa, ta không nên có mơ tưởng gì cả… Phụ hoàng nếu thật sự muốn gả ta đi Sở quốc thì ta sẽ gả đi Sở quốc vậy… Có khi gả sang Sở quốc lại tốt hơn thì sao?” Che giấu đi sự lạc lõng trong lòng, Ngọc Lung công chúa bình tĩnh nói.
“Hoàng tỉ…”
“Hoằng Nhuận, đệ đừng nói gì nữa cả, ta đã quyết định rồi… Cho dù đệ có sắp xếp cho ta ở ngoài cung thì ta cũng sẽ tự mình hồi hoàng cung thôi.” Ngọc Lung công chúa bình thản nói tiếp.
“Bởi vì sự việc đã đến nước này thì việc duy nhất ta có thể làm được chính là giúp đệ không đến mức bị phụ hoàng trách phạt thôi…”
“Hồi cung thôi, chúng ta ra ngoài quá lâu rồi.”
Ngọc Lung công chúa đưa mắt nhìn Triệu Hoằng Nhuận rồi bước lên xe ngựa trước.
Đám tông vệ đưa mắt nhìn nhau, bởi việc Ngọc Lung công chúa cứ kiên quyết hồi cung đã hoàn toàn hủy đi đối sách mà Triệu Hoằng Nhuận đêm qua đã nghĩ ra.
“Điện hạ, việc này… phải làm sao?” Thẩm Úc ngơ ngác hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận cau mày suy nghĩ một lúc rồi nghiến răng nói: “Thế thì cứ hồi cung trước vậy… Với tính cách của hoàng tỉ thì cho dù ta có bố trí tỉ ấy ở thành ngoại, tỉ ấy cũng sẽ lén trốn đi, một mình chạy về cung thôi… Nếu bị phụ hoàng ra tay bắt trước thì chúng ta sẽ rơi vào thế bị động.”
“Nhưng… nhưng nếu hồi cung thì phải sắp xếp Ngọc Lung công chúa ở đâu đây?” Tông vệ Cao Quát thắc mắc hỏi.
“Cứ về Văn Chiêu các rồi hẵng tính!”
“Lẽ nào lại giấu ở Văn Chiêu các? Đây không phải ý hay rồi.”
Đám tông vệ nhìn nhau, đều không cho rằng đây là một ý hay.
Nhưng hiện giờ thì họ chỉ có thể làm như thế, trừ khi có thể khuyên Ngọc Lung công chúa thay đổi được suy nghĩ.
Triệu Hoằng Nhuận và các tông vệ cũng leo lên xe, sau đó để Thẩm Úc và Mục Thanh đánh chiếc xe ngựa của Ung Vương này quay lại theo đường cũ hôm qua mà về.
Sau khi về đến Đại Lương rồi dừng xe ở gần cổng hoàng cung, Triệu Hoằng Nhuận và đám tông vệ lại bước vào cổng cung.
Có thể nhận ra, thống lĩnh cấm vệ gác cổng cung là Cận Cự không hề biết chuyện Ngọc Lung công chúa tối qua đã bị Triệu Hoằng Nhuận đưa ra khỏi cung, chỉ tò mò bước đến hỏi Triệu Hoằng Nhuận vì sao hôm qua đã hoàng hôn rồi mà lại rời cung, sáng nay mới quay về.
Nhưng nhìn ánh mắt của Cận Cự thì thấy anh ta có vẻ còn đang tò mò hơn về việc Triệu Hoằng Nhuận sao lại mặc một bộ y phục bẩn bốc ra một mùi chua loét.
Trước mấy câu hỏi của vị thống lĩnh cấm vệ này, Triệu Hoằng Nhuận vì nể giao tình trước nay nên cũng trả lời đại khái vài câu, dù gì cậu cũng là hoàng tử, thế nên cho dù có vi phạm lời hứa với thiên tử Đại Ngụy thì cũng không đến lượt Cận Cự phải quản mà sẽ do thiên tử hoặc người của Tông Phủ đến xử lí.
“Xem ra cấm vệ quân vẫn chưa biết chuyện Ngọc Lung hoàng tỉ hôm qua rời cung… Phụ hoàng đã giấu tin này sao?”
Triệu Hoằng Nhuận âm thầm suy đoán.
Theo cậu thấy thì đối với việc Ngọc Lung công chúa hôm qua “mất tích”, thiên tử phụ hoàng của cậu hẳn phải biết rồi, nhưng đến giờ đám cấm vệ quân này vẫn không biết chút gì, chứng tỏ phụ hoàng cậu đã sai Nội Thị Giám phong tỏa “tin xấu cung đình” này.
Việc này đối với Triệu Hoằng Nhuận mà nói là một tin tốt, vì nếu cấm vệ quân mà biết tin này thì vừa rồi khi bọn họ bước vào cổng hoàng cung e đã bị tóm rồi.
Rõ ràng rằng ngay cả thiên tử Đại Ngụy cũng không ngờ Triệu Hoằng Nhuận lại dẫn Ngọc Lung công chúa quay về hoàng cung.
“Đến Văn Chiêu các.”
Triệu Hoằng Nhuận dặn dò các tông vệ.
Ngọc Lung công chúa nghe thấy thế thì có hơi ngạc nhiên: “Đến Văn Chiêu các làm gì? Ta đã nghĩ kĩ rồi mà.”
“Thế thì tỉ nghĩ thêm nữa đi!”
Triệu Hoằng Nhuận nắm lấy cổ tay Ngọc Lung công chúa rồi kéo nàng đến Văn Chiêu các.
Trên đường đến Văn Chiêu các, Triệu Hoằng Nhuận chợt có một cảm giác rằng thái giám trong cung hôm nay có vẻ nhiều hơn ngày thường rất nhiều.
Đây chỉ là cảm giác thôi sao?
Đương nhiên không phải.
Rõ ràng đó đều là những thái giám của Nội Thị Giám, được phái đến theo dõi xem đám người Triệu Hoằng Nhuận khi nào thì hồi cung.
Thấy có vài tiểu thái giám vừa trông thấy mặt cậu thì liền quay lưng bỏ đi, Triệu Hoằng Nhuận lập tức đoán ra được bọn họ sẽ về báo với thiên tử việc này.
Cả đám vội vội vàng vàng quay về Văn Chiêu các.
Để tránh việc đám tiểu thái giám hầu hạ trong Văn Chiêu các nhìn thấy sẽ bẩm cáo lại với thiên tử, Triệu Hoằng Nhuận đã dặn các tông vệ cho các thái giám lui đi hết.
Nhưng cách làm lén la lén lút này rõ ràng lại càng khiến thiên tử thêm nghi ngờ.
Đúng như Triệu Hoằng Nhuận đã nghĩ, bên này cậu vừa về đến Văn Chiêu các thì bên kia thiên tử Đại Ngụy đã hay tin rồi.
“Bệ hạ, vừa rồi bát điện hạ đã từ ngoài cung quay về, đi cùng có vẻ còn có cả Ngọc Lung công chúa…”
Đại thái giám Đổng Hiến khẽ báo cáo vào tai thiên tử.
Nghe được tin này, thiên tử đang nhắm mắt dưỡng thần trên long kỉ đột nhiên mở to mắt, đứng dậy bước xuống điện.