Đại Nhân, Phạm Nhân Lại Không Thấy Rồi

Chương 16: Lừa dối ta để ngươi rất có cảm giác thành công sao? !




Chương 16: Lừa dối ta để ngươi rất có cảm giác thành công sao? !
Úc Nhiễm có chút mê man mở mắt ra, không chỉ là cái ôm, đối phương còn đem cằm đặt ở bả vai của cô, khí tức mơ hồ thở ra lướt qua cổ của cô, mang đến cảm giác li ti khác thường
"La Hương cô nương.....?" Thanh âm của Úc Nhiễm bởi vì mệt mỏi mà nhiễm phải một tia khàn khàn, cảm giác hai viên của dây thanh âm ma sát đụng chạm lấy màng tai của người sau lưng
Tư Không Linh không khỏi gia tăng sức mạnh ôm ấp, hình như vô cùng hưởng thụ, lại hình như thường xuyên lo lắng đến người trong ngực sẽ tránh đi
Mê man ngắn ngủi qua đi, Úc Nhiễm từ từ tỉnh táo, cô đưa tay nắm lấy cánh tay của Tư Không Linh, thời điểm quay đầu lại lại bị người hôn một cái. Não của Úc Nhiễm lờ mờ thành một mảnh hồ dán, cô còn không có phản ứng lại muốn đẩy nàng ra, thì bị đối phương đẩy ngã ở trên giường, sau đó đem nụ hôn nhẹ thăm dò không ngừng tăng thêm sâu sắc
Úc Nhiễm không có lực lớn đem người trên thân đẩy ra, là bởi vì cô còn lo lắng đến chính mình sẽ làm tổn thương La Hương cô nương yếu đuối. Nhưng cô tựa hồ đã quên, một cô nương không nhìn thấy tại sao có thể chuẩn xác như vậy tìm tới vị trí đôi môi của cô
Úc Nhiễm tuy không phối hợp, thế nhưng cô cũng không có tương đối chống cự, điều này làm cho Tư Không Linh mừng rỡ, trước giờ không có một lần Úc Nhiễm đối mặt nàng sẽ ngoan ngoãn như vậy. Xem ra, cô kỳ thực cũng không ghét đụng vào nữ nhân, chỉ là đơn thuần đối với nàng có thành kiến thôi
Tư Không Linh không vừa lòng đối với va chạm răng môi, tay nàng đã không an phận bắt đầu đi lôi kéo quần áo của Úc Nhiễm. Lần này Úc Nhiễm không có nuông chiều nàng, cô dùng đủ sức mạnh ngăn cản La Hương, một phát bắt được hai tay của nàng
Tư Không Linh có chút bất mãn gặm cắn môi của Úc Nhiễm, nhưng rất nhanh thì xem như là hôn môi cũng bị ngăn trở
"La Hương!" Úc Nhiễm thở hổn hển kêu nàng, Tư Không Linh có thể cảm nhận được ánh mắt giờ khắc này của cô, nhất định là sáng quắc chăm chú vào mặt của nàng
Cô gọi nàng La Hương, mà không phải La Hương cô nương
Tư Không Linh khẽ cười, nàng muốn thừa dịp vào lúc này ra dấu 'Tôi yêu thích cô' Thế nhưng hai tay lại bị Úc Nhiễm bắt được
Nhưng mà nụ cười rất nhanh cứng ngắc ở trên mặt, Tư Không Linh bỗng nhiên tránh ra sự kìm hãm của Úc Nhiễm, một tay che lấy miệng mũi của Úc Nhiễm
Úc Nhiễm không có dấu hiệu nào bị lực đạo của đối phương bịt đến không thể hô hấp, càng khiến người ta tức giận chính là, lực đạo của đối phương vô cùng khó tin. Cô nhất thời trợn mắt lên, lần nữa xác nhận người trước mắt có phải là La Hương cô quen biết hay không!
"Đừng hô hấp!" Tư Không Linh hạ thấp giọng nói một câu, để Úc Nhiễm triệt để trợn tròn mắt
Lại không nói La Hương vì sao lại nói chuyện, chỉ nói riêng thanh âm này, vì sao lại quen tai như thế?
Úc Nhiễm xác thực nghe lời nín thở, nhưng không có nghĩa là cô thì cũng sẽ vui vẻ tiếp thu chuyện trước mặt này. Tư Không Linh lấy tay che miệng mũi cô ra, tiện đà đứng dậy đến phương hướng của cửa phòng, nàng bưng bóng lưng thẳng, và La Hương nhút nhát trước kia tuyệt nhiên không giống
Vốn là bởi vì vụ án mà loạn tâm tư, giờ khắc này lại vì La Hương mà trở nên càng thêm lo lắng
Một lát sau, cửa bị người từ ngoài đẩy ra, sau đó Úc Nhiễm thấy được La Hương giơ tay lấy xuống vải che trên mắt. Nếu như Tư Không Linh khi đó là đối diện Úc Nhiễm, Úc Nhiễm là có thể thấy được hai con mắt lóng lánh như ánh sao nàng trong màn đêm
Người tiến vào là Tần Khả Nhi, nàng ta toàn thân áo đen, cơ hồ muốn nhấn chìm ở trong bóng tối ngoài phòng, rồi lại sau khi đi vào nhà, bởi vì ánh đèn trong phòng mà trở nên vô cùng dễ thấy
"Đã lâu không gặp" Tầm mắt của Tần Khả Nhi trước sau rơi vào trên mặt của Tư Không Linh, sau đó nói ra câu hỏi đầu tiên của nàng ta
Trước khi mê dược của Tần Khả nhi bay vào phòng Tư Không Linh thì đã nhận ra, kỳ thực nàng biết bản ý của đối phương căn bản không phải muốn đem họ làm hôn mê, mà chỉ là muốn buộc nàng ở trước mặt Úc Nhiễm lộ ra kẽ hở
Tư Không Linh rỗng mắt đánh giá Tần Khả Nhi, nàng nghe được Úc Nhiễm đứng dậy, cũng biết kế hoạch của mình vì khách không mời mà đến này mà lâm vào mức độ vô cùng không lạc quan
Nàng vốn muốn mượn thân phận của La Hương cùng Úc Nhiễm phát sinh gì đó, sau đó sẽ chủ động bày tỏ, Úc Nhiễm có lẽ sau khi tiếp nhận La Hương do dự giãy dụa cũng sẽ thử tiếp nhận thân phận thực sự của nàng. Nhưng hiện tại xem ra, tức giận của Úc Nhiễm quả thực muốn đem nàng đốt thành tro bụi
Tư Không Linh không có đáp Tần Khả Nhi, nàng xoay người lại, ánh mắt của Úc Nhiễm nhìn nàng ngoại trừ phẫn nộ cũng không có kinh ngạc quá nhiều, hiển nhiên thì ở vừa rồi, cô cũng đã đoán được là nàng rồi
Đây là Úc Nhiễm lần đầu tiên thấy được dáng dấp của Tư Không Linh, nhưng mà nàng dung mạo thanh lệ, còn xa mới có được tâm tư giả dối của nàng khiến người ta sâu sắc ghi nhớ
Tư Không Linh vô cùng khổ não, nàng rủ xuống lông mày vốn dĩ anh khí, nhìn lên thậm chí có chút đáng thương, "Ngươi nghe ta giải thích...."
Tần Khả Nhi khóe miệng mỉm cười xem náo nhiệt, khi đó Úc Nhiễm đã rút trường đao ra khỏi bên trong vỏ, không nói lời gì động tay với Tư Không Linh. Tư Không Linh tự nhận đuối lý nhìn dáng vẻ Úc Nhiễm nộ khí xung thiên, khó tránh lương tâm cảm thấy có chút hổ thẹn, nàng chỉ tránh không công, quần áo nhiều lần bị Úc Nhiễm cắt ra vết hở
"Ah -!"
Mãi đến tận khi trường đao của Úc Nhiễm đâm vào bả vai của Tư Không Linh, trận phương diện khoa tay này mới có một kết thúc. Lửa giận của Úc Nhiễm tựa hồ theo máu tươi của Tư Không Linh chảy ra mà có điều dập tắt, cô trợn tròn mắt, hiển nhiên cũng có chút ngoài ý muốn
Nhưng mà vẻ mặt này rất nhanh lại bị cô thu liễm lại, cô âm trầm con mắt, mạnh mẽ lại đem trường đao từ trong thân thể của Tư Không Linh rút ra
Tư Không Linh bị đau cắn môi, theo lực đạo cô rút đao, lảo đảo lui về sau một bước. Tần Khả Nhi luôn không có việc gì liên quan tới mình thì mặc kệ, ở sau khi khói thuốc súng dừng lại từ trên khung cửa đứng thẳng người đến, bước nhẹ nhàng bước nhỏ đi tới
Tư Không Linh lúc này giương mắt lườm nàng ta một cái, "Vì sao ngươi lại ở đây!"
"Nha môn thiếu người khám nghiệm tử thi, ta thì đến" Tần Khả Nhi quyến rũ nở nụ cười, dáng dấp nàng ta mê hoặc, hình như tùy thời tùy khắc đều đang như câu dẫn người. Tư Không Linh từ trước vẫn oán thầm nàng ta: Nữ nhân lẳng lơ này, quả thực phóng túng đến tận xương tủy! Tần Khả Nhi nói xong lại đem đề tài ném cho nàng, "Còn ngươi, ngụy trang thành dáng vẻ cô gái mù câm này, trốn ở trong nha môn lại là vì cái gì?"
Tần Khả Nhi vừa nói nhìn Úc Nhiễm một chút, bỗng nhiên hiểu cái gì tựa như cười ha hả, "Xem ra lâu như vậy không gặp, thủ đoạn ngươi theo đuổi con gái không hề có một chút nào lui bước"
Úc Nhiễm mặt tối sầm lại nhìn họ một đến một đi, quả nhiên là khó chịu tới cực điểm
"Đều đi ra ngoài!" cô giận dữ hét lên
Tần Khả Nhi nhún nhún vai, đúng là thức thời, quay đầu thì ra khỏi phòng. Bỏ lại Tư Không Linh còn chảy mồ hôi lạnh che lấy vết thương, vô cùng đáng thương nhìn Úc Nhiễm, "Nhiễm nhi, ngươi nghe ta...."
"Ngươi câm miệng!" Trường đao của Úc Nhiễm lần nữa chỉ về Tư Không Linh, con mắt của cô bởi vì tức giận mà đỏ đáng sợ, tay cầm đao cũng run rẩy không lý do: "Tư Không Linh! Ngươi cứ như vậy thích trêu đùa ta, lừa dối ta để ngươi rất có cảm giác thành công sao? !"
Hết chương 16
Tác giả có lời muốn nói:
Phải bắt đầu ngược tâm tiểu tặc của chúng ta, ha ha
Liên quan với ngọn nguồn của Tần mỹ nhân và tiểu tặc, các ngươi đều đoán sai, chương sau công bố


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.