Đại Nhân, Phạm Nhân Lại Không Thấy Rồi

Chương 18: Muốn chết cũng đừng chết ở phòng của cô




Chương 18:Muốn chết cũng đừng chết ở phòng của cô
Thấy được người bên chân, Úc Nhiễm ngẩn người một chút. Cô cho rằng Tư Không Linh đêm qua thì đi rồi, lại không nghĩ rằng nàng lại ở ngoài phòng của cô ngồi ngủ một đêm
Cho dù thời gian cả đêm để tâm tình của Úc Nhiễm hơi có bình phục lại, nhưng giờ khắc này lại nhìn tới gương mặt đó, cô vẫn là hận đến nghiến răng
Tư Không Linh luôn luôn nhạy cảm hơn người ở dưới động tĩnh lớn như vậy vẫn cứ ngủ say không có tỉnh lại, mặt nàng đỏ bừng, xem ra có chút không tầm thường. Úc Nhiễm lại mải mai không có tâm tư đi quản nàng, Tư Không Linh đè ở trên bàn chân của cô, cô liền nhấc chân không chút lưu tình đá văng nàng ra
Tư Không Linh khó chịu hừ một tiếng, cuối cùng yết ớt tỉnh dậy
Cảm giác đầu tiên sau khi nàng tỉnh lại chính là đau, toàn thân đều đang đau, đặc biệt là vị trí bờ vai. Vết thương một đêm không có xử lý, vừa gió thổi vừa thấm sương, bây giờ nghiêm trọng hơn rất nhiều
Úc Nhiễm căm ghét liếc nàng một cái, dự định mặc kệ nàng trực tiếp rời khỏi. Tư Không Linh chậm rãi hoàn hồn, ở trước khi Úc Nhiễm sắp đi xa, bắt được góc quần của cô
"Nhiễm...."
"Ta đã nói rồi, chớ gọi ta như vậy!" ngọn lửa của Úc Nhiễm động một cái liền bùng nổ, cô dùng sức kéo về lại góc quần bị Tư Không Linh nắm lấy, cũng không quay đầu lại đi rồi
Tư Không Linh thương tâm muốn khóc. Quả thật ăn miếng trả miếng, trước đây nàng tổn thương lòng của nhiều người như vậy, bây giờ cuối cùng đến phiên bản thân nàng rồi
Ngọ ngoạy đứng dậy, Tư Không Linh đỡ tường đến gần phòng của Úc Nhiễm. Nàng quen việc dễ làm lấy ra kim sang dược qua loa đổ lên trên vết thương, sau đó ngã nằm trên giường của Úc Nhiễm, lại một lần nữa mê man đi
Nàng chảy rất nhiều mồ hôi, lại vẫn thỉnh thoảng lạnh như tiến vào hầm băng, theo bản năng liền đem chăn gió thổi không lọt của Úc Nhiễm quấn ở trên người chính mình
"Lão đại, lại không ngủ ngon?" Lô Nguyệt theo phía sau Úc Nhiễm hỏi
Úc Nhiễm căn bản không có tâm tư trả lời hắn, dưới chân không ngừng lại đi thẳng đến phòng khám nghiệm thi thể, lúc đi tới cửa đụng phải Tần Khả Nhi. Chuyện đêm qua, rõ ràng biểu thị nàng ta và Tư Không Linh quen nhau từ lâu, Úc Nhiễm không khỏi hoài nghi nàng xuất hiện là ngẫu nhiên
"Tần cô nương, nha môn không thiếu người, ngươi có thể đi rồi"
"Úc bộ đầu hẳn là đang chú ý chuyện đêm qua?"
"Đêm qua?" Bọn bộ khoái phía sau bắt đầu có điều suy đoán
Lông mày Úc Nhiễm căng thẳng, nhìn chòng chọc vào Tần Khả Nhi, bỗng nhiên lại quay đầu nói với bộ khoái phía sau, "Đều đi làm chuyện của chính mình!"
Tần Khả Nhi và Úc Nhiễm cùng tiến vào phòng khám nghiệm thi thể, Úc Nhiễm đưa lưng về phía nàng ta, "Ngươi có thể nói rồi"
"Kỳ thực đúng chỉ là trùng hợp, Úc bộ đầu cắt không được đem chuyện nghĩ tới phức tạp" Tần Khả Nhi đi thẳng vào vấn đề, "Ta cùng với Tư Không Linh quen nhau nhiều năm, nhưng mà cũng có nhiều năm không gặp, trùng hợp ở nha môn thấy được nàng, ban đầu còn tưởng rằng nhận lầm người, mới nghĩ đến biện pháp thử xem, không ngờ quả nhiên là nàng"
Nói cho cùng chính là không cẩn thận đụng tới người quen, Úc Nhiễm bởi vậy giận chó đánh mèo, tựa hồ có chút không nên
Úc Nhiễm quay đầu lại, "Ngươi và nàng quan hệ gì? Bạn bè? ta thấy không giống"
Tần Khả Nhi khẽ mỉm cười, "Không phải địch không phải bạn, có chút quan hệ, nhưng mà không đáng giá nhắc tới" Chuyển đề tài, nàng ta lại hỏi, "Nhưng mà ta thấy nàng, tựa hồ rất yêu thích Úc bộ đầu"
Úc Nhiễm khinh thường "hừ" một tiếng, quay người nhìn về phía trưng bày xác chết, hình như Tư Không Linh còn không quan trọng hơn thi thể kia. Cô tự động không để mắt đến nửa câu nói sau của Tần Khả Nhi, "Ta không thích người khác gạt ta"
"Ta hiểu"
Úc Nhiễm lại nhìn nàng ta một chút, "Ngươi có thể ra ngoài rồi"
Tần Khả Nhi hình như còn muốn nói cái gì, nhưng mà chưa nói, nàng ta thoáng chào một cái, thì quay người rời đi. Úc Nhiễm nhắm mắt lại, tạm thời đem một chút liên quan với Tư Không Linh toàn bộ che đậy ở một bên, sau đó đưa tay đem vải trắng che ở trên thi thể vén ra một góc
Cô đối với Tần Khả Nhi không thể nói tin tưởng, cũng nói không thể không tin, cô chỉ đem kết luận của nàng ta coi như tham khảo. Mà Úc Nhiễm tới nơi này lần nữa, là bởi vì cô tin chắc ngũ cô nương của Phương gia này, tuyệt đối không phải nghĩ không thông coi thường mạng sống bản thân
Không tìm được vết thương cũng không thể nói rõ người chết chính là tự nguyện nhảy xuống, có lẽ vết thương chỉ là đang ở một chỗ nào đó họ đều không nhìn thấy, hoặc là không nghĩ tới
"Ta cảm thấy nhất định là đại phu nhân, chuyện này mới chỉ có rõ ràng sao, các ngươi xem, tam cô nương trực tiếp thì bởi vì bà ta mà chết, tứ cô nương nói là tai nạn, nhưng ta cảm thấy khẳng định cũng cùng bà ta không thoát khỏi liên quan, hiện tại ngũ cô nương được sủng ái, bà ta căn bản chính là giở lại trò cũ a!"
Bọn bộ khoái vây thành một mảng, nghị luận sôi nổi, mỗi người nói mạch lạc rõ ràng
"Ta thấy không phải vậy, sự tình nào có đơn giản như vậy, nếu là như vậy, lão đại đã sớm phá. Ta cảm thấy, người không thể nhất ngược lại rất có khả năng, nhị phu nhân kia, còn có nha đầu của nhị phu nhân, cố ý báo án, cố ý đem chuyện đều đẩy lên trên người đại phu nhân, không chừng là âm mưu một mũi tên hạ hai chim, trước hết giết ngũ cô nương, lại hãm hại đại phu nhân!"
"Vậy cũng có thể là Phương lão gia a, rõ ràng rất sủng ái, kết quả người đã chết cũng không hé răng cũng không tìm hung thủ, chỉ lo chôn người thoát khỏi hiềm nghi. Thương tâm không nhìn ra, căng thẳng đúng là rất căng thẳng"
"Haizz, các ngươi tại sao đều nghị phức tạp như thế, người ta chính là nhảy giếng mà thôi...." Nói chuyện cuối cùng là bộ khoái này, ở trong ánh mắt khinh bỉ của mọi người đình chỉ phát biểu ngôn luận của chính mình
Úc Nhiễm từ phòng khám nghiệm thi thể đi ra, vẻ mặt có chút kỳ quái, hình như phát hiện cái gì. Lô Nguyệt lúc này tò mò nhích tới, "Lão đại, người có phải biết hung thủ là người nào?"
Úc Nhiễm lắc đầu, "Chỉ là có chút manh mối. Lô Nguyệt"
"Có!"
"Đi Phương phủ đem A Uyển cô nương thấy được xác chết đầu tiên, và nha hoàn cận thân của ngũ cô nương mang tới hỏi"
"Vâng" Lô Nguyệt lĩnh mệnh xin cáo lui
"Trần Việt, Lưu Phúc sinh"
"Có, có!"
"Đi thử Phương lão gia xem, đại phu nhân và nhị phu nhân, có biết võ công, hoặc là biết y học hay không"
"Vâng!"
Úc Nhiễm bàn giao xong việc, thần kinh vừa buông lỏng không ngờ nhớ tới Tư Không Linh. Cô thực sự là hận thấu chính mình, cũng không có việc gì luôn nghĩ đến tên nữ nhân vô lại kia làm chi!
Trong lòng mắng như thế, nhưng Úc Nhiễm nghĩ đến dáng vẻ của Tư Không Linh sắc mặt đỏ chót, đôi môi trắng bệch, vẫn không tự chủ được trở về phòng một chuyến. Cô chỉ là muốn xem thử Tư Không Linh có rời khỏi hay không, không nghĩ tới người phụ nữ kia không chỉ không đi, trái lại trắng trợn ngủ ở trên giường của cô!
Trên trán Tư Không Linh ở trên giường dày đặc mồ hôi lạnh, thân thể run không ngừng, nơi cổ họng thỉnh thoảng phát ra tiếng rên khó nhịn
Nàng nhiễm phong hàn, Úc Nhiễm không cần đoán thì đưa ra kết luận. Cô không nhịn được lấy tay đụng cái trán của Tư Không Linh một cái, nhiệt độ cao kinh người
Chết tiệt! Muốn chết cũng đừng chết ở phòng của cô, trên giường của cô chứ!
Úc Nhiễm hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà cố nén kích động trực tiếp đem nữ nhân này nhấc lên ném ra phòng, cô vẫn là tìm đến Tần Khả Nhi
Người khám nghiệm tử thi mặc dù là nghề nghiệp xem người chết, nhưng ai nói không thể thỉnh thoảng xem bệnh thay người sống chứ?
Lúc đó Tần Khả Nhi chỉ mũi của mình, một mặt biểu tình 'Ngươi nhất định muốn ta xem thay nàng', Úc Nhiễm thật lòng gật gật đầu
Mời đại phu là cần tiền, cô cũng không có tiền để không
Hết chương 18
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu tặc đáng thương, bộ đầu nhẹ dạ, sớm chút dùng khổ nhục kế không phải tốt! này này này, bộ đầu không nên khinh thường lại đâm mấy đao chứ, ha ha ha ha


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.