Đại Niết Bàn

Quyển 1 - Chương 5: Món gà hầm nấm hương



Tô Xán không thể nào quên được một bài báo trên mạng vào quãng mùa đông lạnh tê tái lòng người năm 2007:

" Đường Vũ là tổng giám sát hạng mục mới phòng sự nghiệp Sao Mai Quốc Tế, cô gái này được người trong nghề tán dương có năng lực không thua kém bất kỳ đấng mày râu nào, mỹ nữ môi giới đầu tư nổi tiếng này là người phụ nữ độc lập và thời thượng, là tiêu điểm bao phủ vô số ánh hào quang, tin rằng tất cả mọi người lần đầu nhìn thấy Đường Vũ đều nghĩ, cô gái này không làm minh tinh thật sự quá đáng tiếc... Thế nhưng mỹ nữ thao túng tài chính hơn trăm triệu trên thị trường chứng khoán này lại không kinh doanh tốt tình yêu của mình. Mối tình được xác lập từ thời học sinh, cuối cùng không kháng cự nổi cám dỗ của thế tục cùng khảo nghiệm của thời gian, Đường Vũ trong quá trình công tác nảy sinh tình cảm với khách hàng cấp kim cương, cùng với cãi vã xung đột không ngừng thăng cấp vì chuyện vụn vặt trong cuộc sống với bạn trai, cuối cùng đã thay lòng đổi dạ, bạn trai không tiếp nhận được sự thực giết chết cô... Bất kể lỗi tại ai, mỹ nhân long lanh ngày nào không còn nữa, dù cô đẹp tới mấy, kiên cường tới mấy, độc lập ưu tú tới mấy, nếu như ngay cả tình cảm của bản thân không thể chăm sóc chu đáo, cuối cùng cũng chỉ gây nên bi kịch, đây có phải là một lời cảnh báo cho xã hội ngày càng biến đổi nhanh chóng này hay không?"

Lớp trưởng xinh đẹp Đường Vũ, cũng là nữ cường nhân ưu tú trong tương lai, kết cục lại bị bạn trai giết chết, trong quá trình đó, bạn trai Đường Vũ không chịu nổi sự thực chia tay không thể cứu vãn cùng sự tự tôn bị đập nát, đầu óc hết sức tỉnh táo chuẩn bị đầy đủ, mang theo dao, gọi điện thoại cho Đường Vũ khi ấy đã chuyển vào sống trong biệt thự của khách hàng cấp kim cương giàu có kia, hắn muốn gặp cô lần cuối. Đường Vũ mềm lòng nhận lời, nhưng khi tới chỗ hẹn cô từ chối yêu cầu tái hợp của bạn trai, bị bạn trai trong cơn cuồng nộ đâm một nhát dao xuyên tim, chết ngay tại chỗ.

Khi ấy Đường Vũ mới chỉ 26 tuổi.

Hình ảnh Đường Vũ trong bài báo đau lòng đó hòa nhập với một Đường Vũ tươi trẻ hồn nhiên trước mắt, Tô Xán không ngờ chỉ một cảnh bình thường ấy lại gây xúc động quá lớn cho tâm trí còn đang chấn động vì chuyển biến lớn lao y vừa gặp phải.

Mà có lẽ đó chính là cuộc sống, nhìn như phẳng lặng, thực thế luôn đầy sóng gió, vì không ai biết được tương lai rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.

Tô Xán tay cầm bài kiểm tra đã được in xong, vẫn cứ thất thần nhìn Đường Vũ cùng đôi chị em song sinh rời đi.

Đồng Thanh Vân tất nhiên là đuổi theo Đường Vũ, dù cô không nhận lời mời đi uống nước, nhưng được đi cùng một đoạn đường với cô cũng tốt rồi.

Mỗi điều hôm nay Đường Vũ lại tự bỏ tiền ra trả cho Tô Xán, đáng ghét hơn nữa tên khốn đó cứ nhìn chằm chằm Đường Vũ.

Đồng Thanh Vân muốn cho Tô Xán một bài học, nhưng nghĩ một chút lại bỏ qua, dù sao sắp tốt nghiệp rồi, hắn và Đường Vũ đều nhắm vào Nhất Trung, còn loại học sinh như Tô Xán chỉ có thể ở lại trường học loại hai như Tam Trung Hạ Hải này thôi, thêm vào gia thế của bọn họ, khoảng cách sẽ ngày càng lớn, cuối cùng chỉ có thể vật lộn dưới đáy xã hội.

Mình chỉ cần chuẩn bị sẵn ghế, thong thả ngồi nhìn cuộc đời bi kịch của y sau kỳ thi thanh lọc tàn khốc này là được, đánh y làm gì cho bẩn tay.

Ánh mắt Tô Xán dõi theo bóng dáng Đường Vũ tới tận khi cô hoàn toàn biến mất trong đám đông, như cái xác không hồn men theo tuyến đường quen thuộc trở về tiểu khu của nhà mình.

Cảnh trí nhìn thấy trên đường đi đều là khu thành phố cũ năm xưa, khi ấy Hạ Hải còn chưa xin phép được đãi ngộ thành phố du lịch cấp quốc gia, nên chưa có được mấy tỷ đầu tư khiến biến đổi nhanh chóng, tới ngay cả quảng trường trung tâm của thành phố thôi mà cũng phải xây tới ba bốn năm mới xong, thành phố phát triển với tốc độ rùa bò, công nghiệp chẳng ra đâu vào đâu. Nhà của Tô Xán nằm ở phía nam thành phố, xung quanh toàn là kiểu nhà xây dựng từ thập niên 80.

Tới năm 1997 mới chuyển vào nhà mới, đó là lần chuyển nhà đầu tiên trong trí nhớ của y, và cũng là lần chuyển nhà duy nhất, tới tận năm 2009, cha mẹ y vẫn phải sống trong căn nhà tồi tàn đó.

Mình trở về năm 1998 rồi, tới giờ Tô Xán vẫn chưa hòa nhập vào thực tế hoang đường này, không diễn tả được cảm xúc của y, không có kích động không có vui buồn, chỉ có sự trống rỗng bao phủ, Tô Xán thất thểu lê bước trên phố như một con zombie, hoàn toàn không có ý nghĩ gì hết.

Năm 1998 tức là mình mới chuyển vào nhà mới chưa được một năm, đây là căn nhà do đơn vị của cha y hùn vốn xây dựng, nó mang ý nghĩa là nhà thương phẩm đánh dấu thời đại mới vào khi đó, đương nhiên ưu tiên cho công chức nội bộ, cấm chỉ bán ra ngoài.

Cái nhà thương phẩm này vét sạch thu nhập quá nửa đời người của công chức phổ thông, mà năm 1998 Tô Xán thi trung khsot không tốt, thiếu mất mấy điểm mới vào được hệ cao trung của Tam Trung, còn so với trường trọng điểm cấp tỉnh như Nhất Trung, Tô Xán ít nhất thiếu hơn 80 điểm, lúc đó có mang mấy vạn đồng đi cũng chẳng thể lấp được cái khoảng cách này, với kinh tế nhà y thì lấy đâu số tiền hàng vạn đó.

Trong nhà lại vừa mới hùn vốn xây nhà, dưới tình huống đó, Tô Xán thi trượt chẳng khác nào đã nghèo còn gặp cái eo. Năm nghìn đồng để được nhập học hiện giờ mà nói thì chẳng là cái gì, với thu nhập hiện giờ của Tô Xán, thắt chặt hầu bao hai tháng thôi là có dư rồi, nhưng vào năm 1998 mà nói, đó là một đả kích nặng nề với một gia đình đã không còn tích góp.

Ký ức khắc sâu nhất của Tô Xán khi đó là vừa vặn thân thích trong nhà cũng đang cần tiêu tiền, mẹ vì khoản tiền đó mà không ít lần lén lau nước mắt, lông mày cha lúc nào cũng nhíu chặt, trong nhà không có lấy một nụ cười, cả nói chuyện cũng rất ít, Tô Xán từ một thiếu niên hoạt bát dần chuyển hướng trầm tính từ khi đó, khiến cho trong khoảng thời gian rất dài Tô Xán cố ý bỏ qua đoạn ký ức bi thương này.

Giờ thì y đã hiểu được vào bất kỳ lúc nào tiền cũng là nguồn mang lại cuộc sống hạnh phúc của một người thậm chí cả gia đình. Đặc biệt trong xã hội kinh tế sau này, kim tiền ở mức độ nhất định là thước đo là đại biểu cho địa vị và thành công.

Bước qua cổng tiểu khu khá khang trang, dù gì thì cha Tô Xán làm ở công ty kiến trúc, tiểu khu từ khâu thiết kế tới xây dựng đều do công ty đảm nhiệm, so với khu nhà cũ kỹ xung quanh thì “cao cấp” hơn nhiều. Khu nhà bảy tầng trước mắt làm lòng Tô Xán hơi ấm lên, thậm chí nếu như không phải nhìn thấy nước vôi còn mới trên tường và những vị trưởng bối quen thuộc trẻ đi mười tuổi chào hỏi mình, trong một tích tắc Tô Xán còn cho rằng mình vẫn ở năm 2009, mười năm sau nơi này trừ cũ kỹ hơn, thực sự chẳng có gì thay đổi.

Nhà Tô Xán ở tầng ba, phòng 325, Tô Xán thấy bước chân mình nhanh lên từng chút một.

- Mẹ ơi... Con về rồi.

Hít sâu một hơi định thần, đẩy cửa ra, giọng hơi run run gọi, Tô Xán nhìn thẳng xuống bếp, trong bếp vẫn còn cái bếp than tổ ong chuyên dùng cho những món ninh, hầm. Đặt cái bếp than trong căn bếp mới tinh thật chẳng hợp cảnh, có điều khi đó được cái đỡ tốn điện.

Đúng là cha mẹ tôi rồi.

Nhìn cha mẹ ở trong bếp làm cơm, không khí lan tòa mùi gà hấp nấm hương mà y thích nhất, món này chẳng rẻ, chắc chắn là vì y sắp thi nên mẹ mới làm món này tẩm bổ cho mình, kết quả mình phụ lòng cha mẹ, vành mắt Tô Xán ươn ướt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.