Đại Niết Bàn

Quyển 2 - Chương 17: Thành Công Nhờ Vận May



Trần Lập của Cty mậu dịch vật tư mặt mày nhăn nhỏ, chuyện đấu đá ở cấp này, một phó tổng giám đốc của quốc xĩ sa sút như ông ta khó mà giở thủ đoạn gì được, vốn định dựa vào danh dự điểm mua sắm chỉ định của chính phủ để vực dậy công ty, giờ xem ra bên mình khó có cơ hội, mấy hạng mục đều thất bại, xem ra giải thể là chuyện khó tránh khỏi.

Hồng Tiểu Thiên mắt hơi nheo lại một chút, nhìn liếc qua toàn trường:

- Người trúng thầu thứ tư, hiệu chuyên doanh văn phòng phẩm Hạ Hải.

Giọng ông ta không to, nhưng từng chữ nói rất rành rọt.

Tô Xán cảm thấy rõ ràng tay cha mẹ đột nhiên bóp chặt tay mình, làm y hơi đau, cha vẫn còn ngây ra tại chỗ không có phản ứng gì, mẹ tỉnh ra trước nhéo hông cha.

Cha mang theo một trạng thái hoảng hốt đứng dậy, hoàn toàn khác với vẻ tự nhiên điềm đạm cố giả bộ khi nấy, kích động luôn mồm "cám ơn" với tiếng vỗ tay bốn xung quanh.

“Cha làm lộ bem hết rồi, may mà xong việc!” Tô Xán như gà con bị bệnh rũ ra trên ghế, loại hư thoát này đúng là rất siêu nhiên, cuối cùng cũng tranh thủ được một hạn ngạnh rồi, nhìn lại đa phần là vận may, trước đó mình cứ nghĩ là ăn chắc, Tô Xán không khỏi lau mồ hôi lạnh, xem ra mình vẫn còn non lắm.

Sự chấn động trong lòng Giang Triêu Dương ra sao có thể tượng tượng được, đặt rầm ấm trà xuống bàn, thoáng cái làm bốn phía im phăng phắc.

Hồng Tiểu Thiên đối mắt với ông ta, không khí tràn đầy mùi thuốc súng, mấy vị tổng giám đốc quốc xĩ trúng thầu không quay đầu lại nhìn Giang Triêu Minh. Giang Triêu Dương rất hiểu hành động này của Hồng Tiểu Thiên rõ ràng là chia rẽ liên minh quốc xĩ của ông ta, đây là một cái tát rõ ràng vào mặt ông ta.

Hồng Tiểu Thiên mỉm cười:

- Giám đốc Giang có ý kiến gì sao?

Giang Triêu Dương lão luyện giang hồ, nhanh tróng trấn định lại, nói:

- Không có, nghi vấn của chúng ta đã được giải đáp trong lần vấn đáp trước đó rồi, tôi hoàn toàn ủng hộ ý kiến chi tiêu của chính phủ. Có điều Cty Vật dụng Văn hóa Hạ Hải là một xí nghiệp mới, tôi hoài nghi độ công chính của chính phủ, làm sao bọn họ có thể thông qua được thẩm tra tư cách?

Tô Xán chửi thầm trong lòng, lão già này không ngờ lại giở trò, chất vấn độ cống chính của chính phủ, sau đó có thể bác bỏ kết quả trúng thầu.

Hồng Tiểu Thiên điềm đạm đáp:

- Chuyện này do tôi đích thân dẫn đầu ủy ban đánh giá thông qua, bọn họ tuy là xí nghiệp mới, nhưng tư cách không hề có vấn đề, mọi yêu cầu đều phù hợp. Hơn nữa chúng tôi nhìn trúng họ, quan trọng ở thái độ nghiêm túc với sự nghiệp, ở mỗi hạng mục đều liệt kê tỉ mỉ, xét riêng hồ sơ dự thầu thì bọn họ chi tiết nhất. Cho nên chọn bọn họ, cũng là hi vọng bồi dưỡng thêm xí nghiệp dân doanh có thái độ nghiêm túc như thế.

Câu này của Hồng Tiểu thiên có ý nghĩa không tầm thường, lấy dánh nghĩa thị trưởng đánh giá thông qua có phân lượng cực lớn, nếu có người còn dám chất vấn, là nghi ngờ tư cách thị trưởng của ông ta, lời nói càng ngầm châm biếm Giang Triêu Minh, ám chỉ ông làm việc không nghiêm túc, chúng tôi mới đá ông xuống.

Như vậy Hồng Tiểu Thiên và Giang Triêu Dương đã hoàn toàn quyết liệt với nhau rồi.

Giang Triêu Dương giận tới tay run lên, bên ngoài vẫn phải giữ trấn tĩnh, cầm ầm trà lên uống một ngụm, nước trà đã nhạt nhiều nhưng khiến ông ta thấy càng thêm đắng.

Nhà Tô Xán giành được thắng lợi cực lớn, trong mắt người ngoài thị trưởng lại nâng đỡ một hiệu văn phòng phẩm nhỏ, sự vòng vèo trong đó, khó tránh khỏi khiến người ta liên tưởng sâu xa, ngay cả người đứng đầu cục công thương cũng thầm ghi nhớ tướng mạo và tên tuổi nhà Tô Xán, về sau họ thuộc về phạm vi quản hạt của ông ta, có điều chuyện liên quan tới họ, tất nhiên phải "linh hoạt" một chút.

Hội đấu thầu kết thúc, đám đông như rời Khách sạn Khải Lai như thủy triều, trên mặt viết đầy các loại hỉ nộ ái ố.

Trong làn sóng đó, Trần Lập đang cùng một nhóm giám đốc xí nghiệp than vãn kể khổ với nhau, bên cạnh là con cháu của nhóm người đó, Trần Linh San không nghi ngờ gì xuất hiện ở bất kỳ đâu cũng thành tiêu điểm, trong mấy người có học sinh Nhất Trung, đều tỏ ra ân cần với cô.

- Bỏ đi, tôi đặt chỗ ở " Thục Hương Thôn", chúng ta tới đó uống vài chén, giải khuây một chút, rồi tính toán sau! Mấy đứa trẻ đều chơi vui vẻ, hôm nay cho chúng tụ hội tận hứng.

Một thương nhân cười ha hả phá tan bầu không khí trầm lắng:

Sau đó mọi người nhìn thấy cả nhà Tô Xán đi ra, không khỏi nghị luận về thân phận của bọn họ.

Trần Lập môi mấp máy, định lên tiếng chào, lại thấy không ổn, tay thu lại, nhìn cả nhà Tô Xán vào xe taxi rời đi.

Trần Linh San đứng sững ra một lúc, không chú ý tới đám nam nữ vây quanh, đôi mắt sáng chớp chớp, sau đó kiếm cơ hội hỏi nhỏ:

- Cha, đó chẳng phải là nhà dì Tằng sao?

Trần Lập ngạc nhiên nhìn con gái, không hiểu sao con gái mình lại quen một nhân viên chức vụ trước kia xếp bét ở đơn vị họ, có điều nghĩ thường ngày mình than vãn nhiều nhà đó, con gái nhớ lấy.

Ông ta sa sút gật đầu:

- Ừm... Linh San, chú Lưu mời khách, vậy chúng ta đi thôi.

Trần Linh San ngoan ngoãn vâng lời, vào xe Santana của cha, cửa kính phản chiếu cái nhíu mày tò mò của cô con gái rượu.

Tiếp theo đó cả nhà Tô Xán tiến vào một thời gian bận rộn, tới ngay cả Tô Xán tới cuối tuần cũng tham gia giúp đỡ. Trước cửa hiệu đặt chậu nước sạch, y đang lau rửa gương kính, vận chuyển hàng hóa, sắp xếp lại cho gọn gàng, để cửa hiệu trông thật là sáng sủa sạch sẽ.

Mặc dù đã trở thành một trong bốn nơi mua sắm văn phòng phẩm chỉ định của chính phủ, có điều xét từ bất kỳ phương diện nào, cửa hiệu nhà họ cũng yếu thế nhất.

Cửa hiệu đã thành nơi Tằng Toàn Minh, Doãn Thục Anh mỗi ngày ăn tối xong đi dạo nhất định sẽ ghé qua, biểu hiện của Tô Lý Thành ở hội đấu thầu làm ông mở rộng tầm mắt, đứa em rể luôn bị ông xem thường thường này lại có thể tranh thủ được một hạn ngạch.

Thế nên khi nói chuyện với vợ chồng Tằng Kha, bất giác cũng ít giáo huấn hơn, nhưng quan tâm tới sinh hoạt học tập của Tô Xán thì không hề thay đổi, yêu cầu của ông không chỉ cực hạ ở việc vợ chồng Tằng Kha kiếm tiền học đại học của Tô Xán, mà còn thăng cấp tới mua nhà lấy vợ.

Tô Xán nghe họ nói chuyện mà không biết nói sao nữa, có lẽ với cha mẹ và trưởng bối mà nói, vĩnh viễn luôn ở giai đoạn lo lắng cho con cái.

Tằng Na đang ở bên ngó nghiêng mấy thứ hàng hóa mới, vừa vặn mọi người đang bàn chủ đề này, Tằng Kha kéo Tằng Na tới hỏi:

- Na Na, cháu nói xem, Tô Xán ở trường có được nữ sinh hoan nghênh không? Có nữ sinh nào nó thích không?

Tằng Toàn Minh hiển nhiên rất cổ hủ, thấy em gái đột nhiên chuyển đề tài, hừ một tiếng:

- Lúc này học là chính, trai gái gì đều là hư ảo.

Có điều hiển nhiên không ai thèm thèm để ý tới ông, Doãn Thục Anh cũng hứng thú thúc giục con gái, Tô Lý Thành nhìn vết xe đổ của anh vợ nên không ngoan ngậm miệng.

Tô Xán nhìn mọi người tỏ ra cực kỳ hứng thú với chủ đề này, thầm nghĩ thành tiêu điểm đúng là chẳng phải chuyện tốt, trước kia mỗi lần tụ họp gia đình đều bị quên ở trong góc, y lại thấy như thế thích hợp với mình hơn.

Tằng Na hiện giờ học cao tam, từ sơ trung tới cao trung đều học ở Nhất Trung, sáu năm rồi, Tằng Nha tất nhiên hiểu rất rõ vòng tròn này.

Cô quá hiểu vòng tròn này cực lớn, nhân vật phong vân không ít, tuyệt đối không có bóng dáng Tô Xán trong đó, đủ thứ tin tức bát nháo xuất hiện không ngớt cũng chẳng thể liên quan tới Tô Xán, mặc dù em trai mình thi trung khảo thể hiện ra thiên phú làm người ta bất ngờ, nhưng ở Nhất Trung học sinh ưu tú có khắp nơi, Tô Xán chỉ như tảng đá ném vào biển lớn thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.