Đại Niết Bàn

Quyển 2 - Chương 64: Trái và phải



Khi rời bệnh viện, Lưu Lam và Hồng Tiểu Thiên bắt tay nhau, hai bên đều nắm rất chặt, hết sức "đồng chí thắm thiết". Hồng Tiểu Thiên cười ngượng ngập, lắc đầu: - Bí thư, chuyện này thật đúng là..

Lưu Lam cũng hổ thẹn: - Ài, chỉ trách tôi thiếu kiềm chế, chưa đợi tới kết quả rõ ràng đã hành động. Thị trưởng Hồng, con người tôi hơi nóng một chút, đừng để trong lòng. Nói cho cùng giữa là chúng ta vẫn thiếu trao đổi.

Câu này rất có thâm ý, Hồng Tiểu Thiên gật đầu lia lịa: - Bí thư nói quá rồi, là tôi không suy nghĩ thấu đáo, chưa xin ý kiến bí thư, thống nhất quan điểm đã vội tới đây.

Người bên cạnh đều mỉm cười, nhưng không ai dám phụ họa hay ninh bợ, trong lòng cấp tốc phản ứng, qua chuyện này quan hệ giữa thị trưởng và bí thư sẽ biến thành thế nào, bọn họ phải chọn phe ra sao?

Trong đó chắc chắn nụ cười của Vương Kim Vinh là tươi nhất, trước đó ông ta thiếu chút nữa tính chuyện tự xin điều chuyển công tác trước, trong lòng cứ lẩm nhẩm "Hết rồi! Hết rồi!" Ai ngờ chuyện lại chuyển biến nhanh như vậy. Cuộc đời ông ta chia làm ba phần, một phần là sinh mệnh chính trị, một là cuộc đời ông ta, một là tương lai nối tiếp, chính là đứa cháu Vương Hạo Nhiên còn thân thiết hơn cả con ruột.

Vừa rồi một phần ba cuộc đời ông ta đối diện với hiểm nguy, sinh mệnh chính trị của ông ta bị đả kích, lúc này mây tan nắng hiện, đột nhiên thấy cả cái cây cũng trở nên đẹp mắt, trẻ hơn mấy tuổi.

Không có gì lạ hết, giống như người bị bệnh hiểm nghèo đột nhiên nhận được tin chẩn đoán nhầm sẽ hết sức cảm kích bất ngờ cuộc sống này.

Trải qua lần này, Vương Kim Vinh chợt thấy trước kia kèn cựa đấu đá trong cơ quan thật vô nghĩa, chẳng có gì bằng trại thái yên ổn hiện giờ, nhìn Hồng Tiểu Thiên, Tằng Toàn Minh không còn căm ghét như trước.

Dùng cả hai tay nhiệt tình nắm tay Tằng Toàn Minh, Vương Kim Vinh thở dài: - Lão Tằng thật biết dạy dỗ con cháu! Chú nhóc Tô Xán này đúng là đại biểu cho tinh thần kiến thiết văn thành phố chúng ta. Hôm khác tôi mời anh ăn cơm, chỉ là bữa cơm gia đình thôi.

Vương Kim Vinh hôm nay thấy hết biểu hiện của Tô Xán, ứng phó với truyền thông không tỏ ra khiếp hãi rụt rè, lâm nguy không loạn, nhiều người nhìn ra lúc đó Tô Xán thực sự bực mình khi nói "không cảm động", câu trả lời sau đó càng khiến người ta vỗ tay vì sự ứng biến thần tốc của y. Mình mời khách, tất nhiên sẽ mời cả Tô Xán, nếu để Tô Xán và Vương Hạo Nhiên tiếp xúc, học tập lẫn nhau, sẽ rất tốt. Tránh cho cháu mình suốt ngày chơi với đám bạn hung hăng càn quấy kia, nói không chừng có một ngày, chuyện hôm nay mình lo sợ sẽ thành sự thực.

Dương Đình Thịnh trông có vẻ vui mừng, hai vị lãnh đạo đứng đầu thành phố bình tĩnh như vậy đã nói rõ vấn đề, nếu họ dùng lời khách khí qua loa đối phó với nhau mới là đau đầu, công tác của ông ta sẽ rất bị ảnh hưởng.

- Vậy thì hôm nay để tôi mở tiệc, mời mọi người uống một chén rượu, mừng cho vị anh hùng nhỏ củ chúng ta tai qua nạn khỏi, mọi người nể mặt Lão Dương này chứ? Dương Đình Thịnh tâm tình cực tốt nói:

Tất nhiên mọi người vui vẻ hưởng ứng, chuyện sau này để sau này tính, hôm nay phập phồng lo âu nửa ngày, nên làm chén rượu thả lỏng.

Tình huống hiện giờ của Tô Xán hơi tệ, chẳng phải vì chút thương thế trên người, thực ra chỉ hoạt động khó khăn một chút thì không trở ngại.

Vị bác sĩ chủ nhiệm và cô y tá trưởng xinh đẹp biết Tô Xán không ưa gì mình, chỉ nói vài chuyện cần chú ý rồi cười giả lả rời đi. Ra ngoài không khỏi lắc đầu, bệnh viện vì tin tức Nhất Trung ẩu đả thương tích làm chất động, lập tức phái bác sĩ chủ nhiệm vốn đang ca nghỉ phải đích thân ra tay, trong lòng vốn có chút khó chịu, ai ngờ chú nhóc kia không phải tham gia đánh nhau, còn dũng cảm cứu người, được ĐTH phỏng vấn quay phim, hai vị lãnh đạo đứng đầu thành phố thăm hỏi động viên, đúng là như phim vậy, nếu lúc ấy thái độ mình tốt hơn đã có thêm cơ hội lộ diện trên TV.

Tình huống tồi tệ của Tô Xán bây giờ là Trần Linh San cùng Lý Lộ Mai đứng ở mé giường bên trái, còn bên phải là Đường Vũ và Đỗ Đình. Bốn người bọn họ là nhóm bạn cùng lớp cuối cùng tới thăm Tô Xán, cả hai cô bạn cùng bàn cố ý đợi tới cuối cùng để có thể hỏi thăm tình hình Tô Xán kỹ càng hơn, không ngờ gây ra tình thế lúng túng thế này.

Trần Linh San mặc áo ba lỗ màu hồng, phối hợp mái tóc uốn xoăn, vóc dáng thon thả xinh xắn, như con búp bê barbie vậy.

Đường Vũ thì sơ mi cổ ren hoa, quần jean ôm đôi chân dài, tóc đuôi ngựa, đôi mắt long lanh nhìn Tô Xán, người ngoài nhìn vào thấy lạnh lùng, có điều người hiểu cô đều nhìn ra được lo lắng trong ánh mắt kia.

Đã vào mấy phút rồi mà hai cô gái chưa nói gì, đau đầu nhất là còn chia hai phía, cứ như bắt Tô Xán phải lựa chọn chỉ được nhìn một phía. Lý Lộ Mai mắt đảo một vòng, cười nói: - Này Tô Xán, bạn liều thật đấy, hôm nay bạn đúng là đã chứng minh được, ghế là đệ nhất hung khí đứng đầu bảng trong binh khí phổ mà Châu Tịnh Trì nói. Làm trái tim nhỏ của Linh San chúng ta tới giờ còn đập thình thịch đây này.

Mọi người xung quanh đều cười, Tô Xán thì càng cảm thấy tình hình thêm nghiêm trọng, mẹ y thì ngớ người nhìn chằm chằm Trần Linh San.

Đỗ Đình quả nhiên bất mãn rồi, cũng chen tới ngồi ở mép giường, cười: - Còn nói nữa, may mắn là nhát dao đó không đâm vào nội tạng, bạn không biết khi đó tất cả còn khiếp sợ, luống cuống chẳng làm, Đường Vũ là người đầu tiên quát tháo mọi người đi gọi phòng y tế, chỉ huy nam sinh khiêng bạn đi đấy, ai ngờ lớp trưởng lạnh lùng của chúng ta cả ngày có khi không nói được một câu, vậy mà.. Á!

Đỗ Đình bị Đường Vũ nhéo một cái, cố ý kêu thật to.

Hai cô gái lên tiếng chẳng những không làm không khí hoàn hoãn hơn mà càng thêm không bình thường, Tô Lý Thành mồm há ra, lại vờ không nghe không thấy gì cả. còn hai mắt Tằng Kha mở to chẳng chút che giấu gì hết nhìn Trần Linh San lại nhìn Đường Vũ, cười ngọt cứ như ăn kẹo vậy.

Tằng Kha càng thích Trần Linh San hơn, cô tiểu công chúa trước giờ luôn được vô số người vây ở giữa, mi vẫn rung rung nhìn con trai mình, mắt rõ ràng đã khóc qua, điều này đại biểu cho cái gì?

Doãn Thục Anh vốn xuất thân từ nông thôn, rất đơn thuần, càng nhìn hai cô bé này càng thích, lại nhìn Tô Xán, càng cời không khép lại được. Tô Xán biết mợ cả mình càng vui thì chỉ có cười, không nói gì hết.

Cậu cả thì theo các lãnh đạo thành phố ra ngoài rồi, Tô Xán thoáng nhìn chị cả Tằng Na đứng sau chậu cây cảnh, dùng góc độ không bị ai chú ý quan sát Đường Vũ và Trần Linh San, cũng là thiếu nữ tuổi hoa, cô càng dễ nhận ra tình cảm của hai cô gái xinh đẹp này, càng không dám tin.

Trần Linh San bắt gặp ánh mắt Tằng Kha, đi tới hết sức thân thiết ôm tay bà, cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu nói: - Dì Tằng, dì đừng mắng Tô Xán nhé, hôm nay cháu ở bên cạnh nhìn hết, bạn vốn không liên quan gì tới chuyện đánh nhau hết đâu, Tô Xán rất dũng cảm.

Tằng Na cười toét miệng, gật đầu liên tục: - Không mắng, không mắng.

- Chú, dì, bọn cháu phải về đây. Trần Linh San ứng xử khéo láo đúng mực, mắt dịu dàng nhìn Tô Xán: - Bạn dưỡng thương cho tốt, ngày mai tan học mình lại tới thăm bạn.

Tô Xán không dám trả lời, Đường Vũ vẫn đang nhìn y chăm chăm.

Trần Linh San là người đặt ở đâu cũng là trung tâm, cô gái xinh đẹp khéo ăn khéo nói, biết ứng xử như vậy, làm các trưởng bối có mặt đều yêu thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.