Đại Niết Bàn

Quyển 3 - Chương 21: Anh Tô Xán



Thế giới tâm hồn lan tâm huệ chất của một cô gái phải có cảm thụ tinh tế mới nhận ra được sự mềm mại trong đó, một mặt khác của Đường Vũ lạnh lùng, Đường Vũ ưu tú, cô lớp trưởng gần đây nghiêm khắc phát động trận cuồng phong kiểm tra bài tập, thông qua tiếng đàn hiện ra hoàn toàn.

Dù với trái tim từng trải của Tô Xán lúc này phải đập rộn, ở phía ngưỡng mộ đứng nhìn.

Đây là một màn không thể chạm đến, nó mang tới đâu phải chỉ là sự chấn động, Tô Xán lần nữa mất tự tin, cô gái thế này, mình có thể giữ được sao? Dù y đeo ba lô, bất chấp bão tuyết tiến tới, cũng không tới được, cho dù y ngồi chiến đấu cơ siêu thanh, liệu có đuổi kịp được quỹ tích của Đường Vũ không?

Không biết miêu tả cảm xúc không tên trong lòng mình lúc này ra sao, Tô Xán hơi co mình lại, thậm chí không dám nhìn về phía Đường Vũ, bởi lúc này cô vô cùng chói lọi, không khác gì nữ thần, nghĩ lại mỗi ánh mắt nụ cười của cô, hình ảnh cô gái cùng mình đi dưới hàng cây chương dương, sao mà gần, sao mà xa như thế.

Ai có thể cam đoan không có chút tự ti nào trước mặt cô gái như Đường Vũ? Chẳng trách Triệu Dực cho mình chỉ là người bình thường, không thể tiếp cận.

Tô Xán thậm chí thấy tim co lại, bản năng nhích người về phía chậu cảnh che chắn, lo lắng sẽ bị đôi mắt sáng như sao dưới đôi lông mày tinh tế thi thoảng ngước lên nhìn kia sẽ phát hiện sự tồn tại của y.

Khúc đàn kết thúc, không hề có tiếng reo hò, chỉ có tiếng vỗ tay rào rào phát ra từ tận đáy lòng, không ít người ở đại sảnh muốn giữ vài phần chừng mực, vẫn không kìm nổi nhìn cô gái váy đen.

Một nam sinh bàn của Tô Xán lẩm bẩm: - Chỉ đàn một khúc thôi sao? Giọng đầy nuối tiếc, tin rằng rất nhiều người có chung suy nghĩ, người ngọc rõ ràng ở trước mặt, song không tới gần, nội tâm như có mèo cào.

Triệu Dực còn chưa hổi thần, giọng như nuối tiếc vì tỉnh lại từ giấc mơ đẹp: - Cô ấy thường cách ngày tới một lần, mỗi lần chỉ đàn một khúc, đàn xong là đi, bất kỳ ai muốn mời đều bị ông chủ ngăn lại.

Giờ thì Lục Tri Phi không còn chút ghen tỵ nào nữa rồi, ghen ghét chỉ sinh ra khi người ta không cách nhau bao nhiêu, nếu cách xa quá nhiều, nó sẽ là ngưỡng mộ.

Có phục vụ bê khay tới, đặt lên bàn bọn họ một ấm hồng trà bá tước, sau đó đặt một chén latté trước mặt Tô Xán.

Triệu Dực ngạc nhiên: - Chúng tôi có gọi đâu?

Cô phục vụ cười chỉ về phía sân khấu: - Là Đường tiểu thư mời các bạn.

Đường Vũ đóng dương cầm lại, hơi ngần ngừ, sắc mặt ửng hồng, rồi như đã hạ quyết tâm, đi xuống sân khấu nói với một nam tử trung niên: - Chú Cung, bạn học của cháu ở đây, cháu tới nói chuyện một lát. Rồi đi về phía bàn Tô Xán.

Ánh mắt bốn xung quanh khỏi nói, chuẩn xác không kém tên lửa tầm nhiệt.

Vừa rồi một số nam nhân miệng khô uống liền quá nửa chén trà, ánh mắt dõi theo tưởng cô sẽ rời đi theo thông lệ, không ngờ Đường Vũ không đi, lại còn đi tới đại sảnh, làm tim người ta đập loạn.

Đám Triệu Dực cứ tròn mắt nhìn Đường Vũ đi tới bên Tô Xán, sau đó ngồi xuống, trong mắt không có bất kỳ ai tồn tại, giọng êm ái nhẹ nhàng, chỉ hỏi Tô Xán: - Sao lại tới đây?

Nói câu này Đường Vũ có hơi đỏ mặt, vì ở lớp trang phục của cô luôn là áo sơ mi và quần jean, lúc nào cũng mang hình tượng học sinh ngoan ngoãn nề nếp. Bây giờ mặc váy lộ suốt từ đầu gối xuống, cổ áo trễ lộ xương quai xanh, tóc còn vấn lên, chưa bao giờ cô xuất hiện trước mặt bạn học trong trang phục này.

Mặc dù so với trang phục biểu diễn hoặc là lễ phục mà nói, căn bản không hề lộ liễu, nhưng với học sinh ngoan Đường Vũ, đây đã là thứ trang phục hoa lệ nhất, gợi cảm nhất rồi, trừ khi đánh đàn, cô tuyệt đối không ăn mặc như thế.

Thấy quen mặt bảo thủ bình thường của Đường Vũ, hiện giờ cô đem đôi chân bọc kín trong quần jean giải phóng ra, Tô Xán không khỏi tán thưởng sự thần kỳ của người phát minh ra váy liền thân, tất cả đường nét tinh tế nhu nhuyễn nhất của nữ nhân đều được thể hiện đến mức cao nhất, người đẹp vì lụa, chiếc váy này mặc trên người Đường Vũ, Đường Vũ càng làm cái váy đẹp hơn.

Đám Lưu Duệ, Triệu Dực há hốc mồm ra, tim đập thình thịch.

- Là bị bạn mình kéo tới, bạn cho rằng mình có tiền để tới chỗ thế này sao? Tô Xán cười khổ:

Câu trả lời này làm người xung quanh chỉ muốn bóp cổ y, sao trả lời ngu như hợi vậy hả, không biết nói cho vừa lòng mỹ nhân à, đúng là làm mất mặt nam đồng bào cả nước. Vì bọn họ không thể tiếp cận Đường Vũ, nên Tô Xán biến thành đại biểu của bọn họ.

Đường Vũ đỏ mặt, "ừm" một tiếng, rồi quay lại dáng vẻ bình đạm ít nói ở trường.

Triệu Dực không bỏ qua cơ hội nói: - Hôm nay tôi mời khách, tuy mới lần đầu gặp mặt Tô Xán, nhưng chúng tôi rất hợp nhau.

Tô Xán thầm mắng, ai hợp nhau?

Đường Vũ quay đầu sang cười với hắn: - Cám ơn anh.

Triệu Dực bị nụ cười của Đường Vũ làm thất thần, có điều người khác lại nghĩ tới hai chữ "cám ơn" của cô, Đường Vũ không tham gia vào bàn này, vậy câu đó chẳng phải là "cám ơn" thay Tô Xán sao?

Cô gái này rốt cuộc và Tô Xán có quan hệ gì?

- Mình phải đi rồi, bạn ở lại chơi nhé! Đường Vũ lại nói với Tô Xán:

Mọi người không biết cái tính lãnh đạm của Đường Vũ, cô cũng không phải khéo léo trong giao tiếp, trong mắt hai cô gái Triệu Dĩnh và Lục Tri Phi, Đường Vũ căn bản không để người khác trong bàn vào mắt, tới đi cũng chẳng chào bọn họ một cái, rõ ràng là rơi vào thế giới của hai người rồi.

Tô Xán ở lại đây cũng vô vị, nhân cơ hội nói luôn: - Chúng ta cùng đi đi, mình tiễn bạn.

- Ừ! Đường Vũ khẽ mỉm cười, gật đầu với bảo vệ đứng đợi đón cô.

Đợi hai người đi rồi, Triệu Dực nắm lấy tay Lưu Duệ, Lưu Duệ thiếu chút nữa tưởng khuynh hướng tình dục của thằng này chuyển biển mà cho một đấm vào mũi.

- Anh Lưu! Lần sau em mời khách, mời mọi người ăn đồ nướng, anh dẫn cả anh Tô Xán theo nhé, mọi người làm quen với nhau một phen, là anh em cả mà..

Lưu Duệ nghe tới "anh Tô Xán" có cảm giác như có muôn vàn con kiến bò lên người.

Đường Vũ và Tô Xán đi ra cửa, nam tử trung niên kia cũng đi ra, cười nói: - Tiểu Vũ, nhờ có cháu mà buổi chiều không biết có bao nhiêu khách tới, theo chú thấy, với thiên phú tài hoa của cháu, sau này học dương càm luôn đi, lúc đó dù biểu diễn ở Nhà hát lớn Thương Hải hay quốc gia, chú Cung cũng tới cổ vũ.

Đường Vũ chỉ cười khẽ, không trả lời.

Nam tử họ Cung quá quen tính cô rồi, hỏi: - Chú lấy xe đưa cháu về nhé?

Đường Vũ nhìn sang Tô Xán, lắc đầu: - Không cần đâu ạ, bạn ấy đưa cháu về.

Nam tử họ Cung nhìn Tô Xán đầy thầm ý, gật đầu: - Cũng được, về tới nhà nhớ gọi cho chú nhé, chú đảm bảo với mẹ cháu là mỗi ngà đưa cháu về tới nhà đấy, cháu chưa về nhà là chú còn lo. Chàng trai, giao Tiêu Vũ cho cháu đấy.

Đường Vũ khoác lên một cái choàng màu trắng cổ lông sang trọng, lúc này cô có thêm một sự cao quý, Đường Vũ không chỉ xinh đẹp bề ngoài, làm người ta càng nhìn càng có cảm giác hưởng thụ là khí chất vắng lặng hết sức đặc biệt.

Đường Vũ cùng Tô Xán đi trên đường, có điều cô đi rất nhiếu tự nhiên, vì ánh mắt của Tô Xán cứ nhìn về phía hai chân cô, khẽ gắt giọng: - Đừng nhìn nữa được không, người ta cũng không phải thích mặc như vậy, nhưng chơi dương cầm phải mặc như thế mới phù hợp.

- Bạn thiếu tiền lắm sao mà phải tới đây làm công? Đàn một bài được bao nhiêu? Tô Xán vẫn còn thấy ngơ ngơ, quên cả lời giới thiệu lúc nãy của Triệu Dực, quả thực lúc này đầu óc y không vận hành được với nửa công suất thường ngày:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.