Đại Niết Bàn

Quyển 3 - Chương 3: Đấu bài



Thiểm Quân Hào vườn cánh tay dài ngoằng ra bắt tay Tô Xán lắc rất nhiệt tình, miệng nhếch lên cười trông rất giống Trần Quán Hi: - Ồ, lúc đó tôi bận học cho nên không xem tin này trên TV, song cũng nghe kể về chuyện này, lấy thân mình đỡ dao, cậu đúng là dũng cảm.

- Đúng thế, Tô Xán giờ là danh nhân của Hạ Hải bọn em đấy. Vương Lộ tỏ ra rất tự hào vì mời được Tô Xán tới đây:

Tô Xán bắt tay với hắn, chỉ cười nhẹ, gần đây mấy lời này y nghe quá nhiều rồi, nếu cứ một mực khiêm tốn lại thành giả dối, nên đành lấy thái độ bất biến ứng phó với vạn biến.

Thiểm Quân Hào đẩy mắt kính, thấy Tô Xán vẫn cười mà xung quanh không ai nhận ra ý trong lời nói của mình thì thầm cười khẩy khinh bỉ. Thực ra lời của y vừa rồi không hề có ý tốt đẹp gì hết, nói mình bận học không có cả thời gian xem TV, mỉa mai Tô Xán chỉ là hạng lấc cấc đầu óc ngu xi tứ chi phát triển mà thôi.

Chợt nhận ra đôi mắt sắc lạnh lướt qua mình, Thiểm Quân Hào quay sang, Đường Vũ đã thu ánh mắt lại, nhưng chỉ thoáng chốc hắn nhận ra cô gái này hiểu hàm ý của hắn, mới nhìn kỹ hơn, thực sự là mỹ nữ hiếm có.

Vẫn còn người nữa hiểu ám chỉ của Thiểm Quân Hào, Trần Linh San vốn không thoải mái vì Tô Xán đi đón Đường Vũ nên không thèm đứng cạnh y, có điều tự nhiên Thiểm Quân Hào nhảy ra làm tức thì tâm tư hướng ra ngoài, thấy Tô Xán còn không hiểu thâm ý của Thiểm Quân hào, lòng tức giận, song không tiện nói ra.

- Cậu tôi là khách quý ở nơi này, hôm nay mấy người bạn của cậu tôi cũng ở đây, cho nên chúng ta thuê phòng bao được miễn phí, các bạn cứ chơi cho vui vẻ nhé, không cần phải lo lắng. Thiểm Quân Hào lúc nãy nhìn thấy Trần Linh San đã ngứa ngáy, bây giờ lại gặp Đường Vũ lạnh lùng băng giá mà thông minh hơn người lại càng như mèo cào, thái độ với Vương Lộ tức thì tỏ ra hờ hững. Không phải là lạnh nhạt mà là sự mất hứng, có lẽ người ngoài không nhận ra cái gì, nhưng bản thân Vương Lộ thì nhận ra ngay lập tức, ra sức lấy lòng, có điều Thiểm Quân Hào hoàn toàn là dùng thái độ đối phó, mắt có chút ươn ướt, song trước mặt những người khác, cố kìm nén không thể hiện ra.

Tô Xán thấy hết, lòng cảm thán lắm, luôn cho rằng tình cảm thời cao trung còn rất đơn thuần, nhưng những điều thấy được hôm nay mới biết mình kiến thưc hẹp hòi, cứ nhìn thái độ của Thiểm Quân Hào thì biết đây là kẻ chơi gái sành sỏi rồi, không kém cạnh gì người trưởng thành hết.

Tên này trí thông minh rất cao, song cũng là loại bạc tình cực độ, thấy Trần Linh San và Đường Vũ, cánh tay luôn ôm eo Vương Lộ cũng buông ra, mấy động tác nhỏ giữa hai người đều bị Tô Xán thấy hết, tên này đã hoàn toàn không còn chút hứng thú gì với Vương Lộ nữa. Còn tình cảm của Vương Lộ với hắn thì không cần nói, nếu không có những người khác ở đây, không biết đã khóc thành bộ dạng gì.

Giờ hắn mới chỉ học cao trung đã vô tình vô nghĩa như thế, Tô Xán thấy cần phải diệt ngay hắn ở giai đoạn manh nha.

Vừa rồi Thiểm Quân Hào mỉa mai y, Tô Xán sao chẳng biết, vốn y luôn lấy tâm thái của người lớn nhìn đám học sinh này, không chấp, song với loại người như Thiểm Quân Hào thì Tô Xán không những thấy cần báo thù mà còn cần ném đá xuống giếng, kiếp trước loại n gười này quá nhiều, y lại quá mềm lòng, cho n ên mới bị loại người này dẫm lên người.

Chú của Thiểm Quân Hào chừng ba mươi mấy, mồm dẹo quẹo: - Mấy đứa cứ thoải mái gọi đồ uống nhé, kể cả thứ không có ở đây cũng được, dù thích uống rượu cũng thoải mái gọi, say cũng không sao hết, chú thấy mấy đứa nam nữ thành đôi cả, hẳn không ngại.. Ha ha ha...

Trần Linh San và Lý Lộ Mai đều trừng mắt lên với Vương Lộ, các cô vốn định bạn học tụ hội với nhau thôi, kết quả Lý Lộ Mai mang cả bạn trai tới, mà đám người này rõ nhiễm thói xấu xã hội.

Vương Lộ lúc này còn tâm tư nào mà để ý tới chuyện khác được nữa, vẫn dán vào người Thiểm Quân Hào, dẫn mọi người vào phòng bao.

Vào trong phòng thấy đồ uống xếp sẵn, Lý Lộ Mai rất hậm hực, dù rất thích xắp xếp chuyện Tô Xán và Trần Linh San, nhưng cô rất ghét bị người ta bố trí: - Còn bảo chúng ta thoải mái gọi, nói thật dễ nghe! Giờ chuẩn bị hết, menu cũng không thấy đâu, chúng ta mở miệng thế nào?

Bên kia toàn người lạ, vốn cần Vương Lộ đảm nhận vai trò trung gian, rõ ràng Vương Lộ lúc này không thể làm chuyện ấy, mà bọn họ có ba cô gái, Tô Xán không phải người thích nói chuyện, nên tự nhiên bốn người tụ vào một chỗ.

Thiểm Quân Hào thay Vương Lộ đứng ra làm vai trò chủ nhà, tới phía bốn người bọn họ cười nói: - Để bọn họ hát trước đi, chúng ta làm vài ván bài làm quen nhé, các bạn ở Nhất Trung hay chơi cái gì? Ưu tiên các bạn nữ lựa chọn, mình tiếp hết.

Thẩm Quân Hào nói rất có phong độ quý tộc, Lý Lộ Mai lại thấy hắn không coi người khác vào đâu, vốn tính cô chẳng sợ người lạ, liền đề xuất chơi "tranh thượng du", trò này còn gọi "chạy cho nhanh", một trong cách chơi bài khá phổ biến, ai ra hết bài trước là thắng, người khác giữ một quân bài gọi là giữ gốc, không bị phạt, người khác hai quân bài trở lên uống một chén, không ra được quân bài nào thì uống ba chén.

- Quân Hào, cậu chơi xấu, định gạt anh em ra một mình thể hiện với cá mỹ nữ à, bọn tôi cũng chơi, mang cốc bia ra đây...

Bên này nhiều mỹ nữ như vậy, làm gì có chuyện đám nam sinh khác bỏ đi hát, tức thì cũng xúm lại, tham gia đánh bài, Trần Linh San khẽ giật áo Lý Lộ Mai, song Lý Lộ Mai rất ương ngạnh nhất quyết muốn chơi nên không xen vào nữa.

Lý Lộ Mai là cao thủ chơi bài trong đám nữ sinh, đến mạt chượt cũng tinh thông, tuy nhiên nữ sinh tất nhiên chẳng hay tụ tập chơi bài như nam sinh.

Chạy cho nhanh đánh một ván rất ngắn, đừng nghĩ một chén rượu nhỏ không sao, uống liên tục sẽ chẳng ai chịu nổi, Lý Lộ Mai mới đầu đánh rất chắc tay, làm mấy nam sinh Ngoại Hải uống rượu liên hồi, Thiểm Quân Hào cũng thi thoảng uống một hai chén, song hắn cố ý thăm dò cách chơi của Lý Lộ Mai, sau khi quen dần chuyên ép bài cô, làm Lý Lộ Mai thua liên tục, uống liền bốn năm chén, mặt đỏ rực, nói chuyện không lưu loát nữa, mất hết cả hình tượng.

Thiểm Quân Hào tay rất trắng, đẹp như tay con gái, cầm bài cực kỳ điệu nghệ, càng chơi càng tỏ ra người trong nghề, trình độ của Lý Lộ Mai không xoàng, xong tâm tư lại quá dễ thấy, đánh bại không hề khó. Tay cầm bài vờ suy nghĩ, kỳ thực liếc nhìn Đường Vũ và Trần Linh San, tiếp theo chắc chắn hai mỹ nữ này phải ra tay rồi.

Quả nhiên Trần Linh San đỡ Lý Lộ Mai, nói: - Để mình chơi.

- Mình cũng tham gia một chân. Tô Xán nãy giờ chỉ quan sát cũng giơ tay, y chú ý thấy Thiểm Quân Hào và mấy tên bạn thông đồng với nhau, thi thoảng tuồn bài cho hắn, tuy hắn thắng cả bọn phải uống rượu, nhưng với tay chơi kinh nghiệm như bọn chúng, chút rượu này chỉ đủ thấm họng. Còn với nữ sinh tửu lượng có hạn thì khác, Lý Lộ Mai đã thế, Trần Linh San và Đường Vũ càng đáng ngại.

Chỉ cần không gian lận thì đánh bài luôn dựa vào ba phần kỹ thuật bảy phần vận may, một người chơi bài giỏi tới mấy thì vẫn bảy phần nghe thiên mệnh, vận may và hoàn cảnh xung quanh là ảnh hưởng quan trọng.

Nếu là đánh bài bình thường, Tô Xán không chắc đánh thắng được, có điều có mấy tên ngốc cố ý gà bài cho Thiểm Quân Hào kia rõ ràng có thể lợi dụng, ngoài ra y còn có át chủ bài..

Liên tiếp mấy lượt, Thiểm Quân Hào và đồng bọn uống luôn mấy bình rượu.

Tô Xán ra tay, liền một loạt: - Tam liên, song phi, khẩu khẩu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.