Đại Niết Bàn

Quyển 3 - Chương 32: Ngày càng giống quái nhân



Lớp học hôm nay không khí là lạ, túm năm tụm ba trò chuyện còn thi thoảng chỉ về phía Tô Xán và Tiết Dịch Dương, làm cả hai gãi đâu, gần đây bọn họ đâu có gây chuyện gì.

Tới khi tan học, đám Lý Lộ Mai, Trần Linh San kéo tới, hỏi:

- Cty Công trình số bốn là đơn vị nhà các bạn phải không?

Tiết Dịch Dương ngơ ngác gật đầu:

- Ừ, đúng, thì sao?

- Đúng thật à?

Một nữ sinh kêu lên:

- Hôm qua mình ăn cơm xem tin thời sự, thấy rất nhiều người bao vây công ty gây chuyện, nhà các bạn không sao chứ.

Bản thân sự kiệt này không thể xuất hiện trong phạm vi thảo luận của học sinh cao trung, nếu không phải vì Tô Xán và Tiết Dịch Dương thì nữ sinh này tình cờ xem được cũng ném ra sau đầu rồi, chẳng mang tới lớp kể với bạn bè.

Đặt biệt là Tô Xán, sau sự kiện Mậu Tiểu thì thành danh nhân lớp số 5, mức độ được chú ý hoàn toàn không thua kém Trần Linh San và Đường Vũ.

Có lẽ không được yêu thích bằng, cũng không được hot như Nhạc Tử Giang, nhưng độ phủ sóng rất lớn, nhất là khi nói chuyện với bạn bè ở ngoài, câu " Á, bạn cũng biết Tô Xán à, bạn ấy và tớ cùng lớp đấy! Quan hệ rất tốt!"

Chỉ có điều khi người kia hỏi thêm về Tô Xán thì chẳng có mấy điều để nói, trong lớp, tuy nhóm bọn họ thường xuyên tụ tập, Tô Xán tỏ ra rất hòa hợp, hiền lành, các cô có thể thoải mái lấy y là làm trò vui, nhưng luôn có cảm giác khoảng cách, thực sự không có mấy đề tài thảo luận, nên nếu có thể khơi lên đề trò chuyện cùng Tô Xán thành thứ đấu tranh ngấm ngầm giữa các cô gái.

Đương nhiên đây chỉ là cạnh tranh nhỏ mang tính chất vui vẻ thôi, nên cô nữ sinh này đặc biệt để ý.

Nghe nữ sinh nói TV cho đăng tin hôm qua, lòng Tô Xán trầm xuống, hôm qua nghe Đông Kiến Quân, cha và đám Triệu Ngạn bàn bạc với nhau, đều cho rằng đám Mao Nam, Lý Ngọc Hà đứng sau sự kiện công nhân lần này, đám người này chơi thật lớn, Lý Ngọc Hà càng không kiên kỵ gì, vì kéo đổ Đông Kiến Quân mà khiến cả quảng trường Tinh Hải lún vào, vẫn đề ngày càng lớn, có khi làm công trình trì hoãn đúng như quỹ tích lịch sử? Phải mất bốn năm nữa mới hoàn thành.

Nếu là lúc khác cũng kệ đi, nhưng chỉ một hai năm nữa thôi là tổng công ty tiến hành cải cách rồi, nếu không có thành tích xây dựng quảng trường Tinh Hải làm cơ sở, Cty Công trình số bốn rời tổng công ty, cùng lắm chỉ là đơn vị thi công loại ba, nhận được vài công trình dân sự là tốt rồi, cha làm sao chen chân vào được sản nghiệp địa ốc?

Muốn lớn mạnh mà không có nền tảng cơ sở thì dựa vào cái gì nhận hạng mục công trình mới.

Quảng trường Tinh Hải là một thứ tài sản vô hình rất lớn, Tô Xán thấy phải đảm bảo thành tích này được ghi vào hồ sơ của cha, bản thân khởi bước đã rất thấp rồi, nếu không có nền tảng, dựa vào chút khả năng tiên tri của mình sao? Dù mình biến ngành này kiếm được tiền, cũng chẳng có tư cách tham gia.

Nói cá nhân thêm một chút, nâng cha mẹ y lên cũng là bổ xung thực lực cho bản thân, dù sao giai đoạn hiện tại y chẳng thể làm gì ngoài thành tích học tập, bối cảnh gia đình là tiêu chuẩn quan trọng, gia cảnh của Đường Vũ không tầm thường, nhà mình cũng không thể kém, có thể mình và Đường Vũ không để ý, nhưng cha mẹ hai bên không thể không để ý... Ặc, lại nghĩ quá xa rồi, gần đây có cái bệnh nghĩ lung tung lúc nào không biết.

Tô Xán còn đang nghĩ đẩu đâu thì một nam sinh mặt trắng trẻo, chỉnh lại kính, tỏ ra rất già dặn nói:

- Nhà tôi ở cạnh Quảng trường Tinh Hải, ai cũng đang đợi nó hoàn thành, người lớn nói, khi đó giá trị đất xung quanh sẽ tăng mạnh, hơn nữa Hạ Hải sẽ có Mc Donal rồi, trước kia toàn phải ăn thứ hàng nhái.

Không biết có phải do sức hút của Mc Donal hay không có người lo lắng nói:

- Nhưng liệu Quảng trường Tinh Hải có xây được nữa không?

Lý Lộ Mai chọc Trần Linh San một cái:

- Cha bạn làm đầu tư tài chính mà, hay là nói với cha bạn một tiếng, xem có thể đầu tư vào hạng mục này không?

Đây hoàn toàn là cách tư duy của trẻ con thôi.

Trần Linh San chớp chớp mắt nhìn Tô Xán.

Qua thời gian quan sát, cô cũng khá hiểu Tô Xán, trước kia với chuyện gì y cũng tỏ ra bình thản tự tin, lần này Tô Xán có vẻ lo lắng, xem chừng trong nhà có vấn đề thật rồi. Trần Linh San chưa bao giờ tham gia vào chuyện của cha, có điều nghĩ nếu nói một câu cũng không thành vấn đề gì, liền gật đầu:

- Được, để mình về nói với cha mình xem cha mình nói gì đã.

Mấy cô gái xung quanh đều biết chuyện phức tạp giữa Trần Linh San và Tô Xán, trong lòng hưng phấn, mơ mộng nghĩ, nếu cha Trần Linh San ra tay giúp nhà Tô Xán, biết đâu từ đó cả hi tới với nhau, chẳng phải thành câu chuyện cực kỳ đẹp sao, nhiều năm sau này hồi tượng lại, có khi lại thành truyết kỳ ở Nhất Trung chưa biết chừng.

Đôi khi truyền kỳ xuất hiện chỉ đơn giản thế thôi.

Tan học hai mươi phút là trong lớp đã tản đi gần hết, Tô Xán thu dọn sách vở, khoác cặp rời lớp, thường Tô Xán làm luôn bài tập trên lớp, cho nên thường xuyên có chuyện y làm bài tập số học trong tiết tiếng Anh, buổi chiều học ngữ văn thì y làm bài bài tiếng Anh giao viên bố trí buổi sáng, sau đó tiết sinh vật cuối cùng thì y làm hết bài tập.

Cho nên Tiết Dịch Dương lấy từ "ăn bám" để hình dung Tô Xán dựa vào sự bao che của Đường Vũ.

Nhưng hắn nói thế cũng đa phần ghen tỵ là chính, hắn rất bội phục Tô Xán vừa làm toán vừa có thể nghe giảng tiếng Anh, hắn chỉ lấy làm lạ, Tô Xán luyện cái khả năng kỳ quái này để làm cái gì, đúng là phải dùng từ "luyện" để hình dung thật.

Là bạn ở ngay cạnh hắn rõ nhất, mới đầu Tô Xán kết hợp hai việc rất vất vả, thường xuyên ngơ ngác ngẩng đầu lên vì không hiểu giáo viên vừa nói cái gì, hắn cũng thường bảo Tô Xán bị điên, gần đây Tô Xán tiến bộ rõ ràng, y vừa làm bài tập, trên bảng giáo viên giảng tới chỗ trọng điểm, y gật gù tỏ thái độ đã hiểu.

Thằng này càng ngày càng giống quái nhân.

Tiết Dịch Dương cũng dần trơ lỳ rồi, Tô Xán từ khi lên cao trung tới giờ quá nhiều lần làm hắn bất ngờ, giờ hắn tiếp nhận rồi, chẳng phải người ta hay nói tuổi dậy thì là lúc biến đổi nhiều nhất sao, nó thay đổi ra sao vẫn cứ là bạn mình.

Khi Tô Xán rời cửa lớp thì thấy một cô gái xinh đẹp ôm cặp ngồi trên lan can chờ mình, thấy y đi ra nở nụ cười nhẹ, nhưng với Tô Xán mà nói cả thế giới như tươi màu hơn sau nụ cười đó.

Dạo theo con đường dưới tuyến dây điện lưa thưa, cùng với ăng ten TV nhấp nhô, hai người sóng vai dạo bước.

Trong không khí mang theo mùi hương tham thoang thoảng của hàng cây hương chương ven đường, xung quanh là căn nhà cũ chưa giải tỏa, chẳng thấy bóng người, thời khắc này thế giới chỉ của hai bọn họ.

- Bạn cao lên không ít đấy.

Đường Vũ ngoẹo đầu nhìn Tô Xán:

Tốt nghiệp sơ trung, lần cuối cùng hai người đi trong Tam Trung, khi đó họ đầu bằng đầu, vai bằng vai, Đường Vũ còn hơi nhỉnh hơn một chút, mà bây giờ Tô Xán đã cao hơn Đường Vũ tới bốn năm phân rồi, thay đổi rất rõ ràng.

- Học xong chơi bóng rổ, lại ăn tốt, ngủ tốt, tâm tình tốt, vượt qua bạn lúc nào không biết.

Có một cô gái nhìn mình trưởng thành, lại còn rất để ý, cảm giác này rất ấp áp hạnh phúc.

Chỉ có cô gái rất chú ý tới một chàng trai mới để tâm tới họ, hoàn toàn khác với trạng thái tâm lý và bản năng con trai phát hiện chỗ nào đó của cô gái nở ra hay là cong lên.

Đường Vũ khẽ mỉm cười:

- Vậy bạn tiếp tục cao lên nữa đi.

- Mình sẽ còn cao lên, tới mức khiến bạn phải ngước nhìn.

Nói xong câu này Tô Xán hơi hối hận, chẳng biết bắt đầu từ khi nào thích tựa có tựa không khiêu khích Đường Vũ, không biết cô bé nghiêm túc này thấy mình bông lơn tùy tiện không?

Quả nhiên hàng mi dài Đường Vũ hơi hạ xuống, mặt lành lạnh nhìn Tô Xán, làm sống lưng y ớn lạnh:

- Bạn thích mình ngước nhìn bạn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.