Một thanh niên đạp xe địa hình từ con phố phía trước phóng tới, đèn xanh, dòng xe qua lại chặn thanh niên đó ở đầu kia, cùng lúc đó Tô Xán tình cờ nhìn thấy thanh niên chống chân dừng xe đầu đường, không ngờ là Trần Xung.
Khi Trần Xung gây tội, cha mẹ hắn chạy chọt khắp nơi, bản thân hắn cũng chưa tròn 18, cho nên giáo dục là chính, không truy cứu trách nhiệm hình sự, song cuộc đời học sinh của hắn cũng chấm dứt.
Lúc này đây cả hai bên đều phát hiện ra đối phương, Trần Xung nhìn thấy Tô Xán, nhìn thấy Đường Vũ, nghĩ tới tình cảnh của mình, mặt sầm xuống, một con dao từ ống tay áo hắn tuột xuống, nắm trong tay.
Đường Vũ hiển nhiên không hay biết nguy cơ đang tới, vẫn hào hức nhìn quanh.
Chạy hay không chạy?
Y sẽ làm gì đây? Kéo bạn gái bỏ chạy hay là cầu xin minh? Trần Xung hơi đánh mắt về phía Đường Vũ sau đó lại nhìn thẳng vào Tô Xán, cười gằn đầy hung ác, ý tứ rất rõ ràng.
Không, không thể bỏ chạy được!
Tiếp đó Tô Xán nắm lấy tay Đường Vũ bên cạnh, trong lúc cô hơi ngạc nhiên, mỉm cười với Trần Xung.
Trần Xung ngớ người, hắn vốn tràn ngập căm hận Tô Xán, hận thù này là di dời từ ghen tỵ và trả thù Mậu Tiểu Thì, kỳ thực lúc đâm dao vào bụng Tô Xán, hắn biết thời khắc đó, cuộc đời của hắn đã hết.
Hiện giờ hắn sắp rời thành phố này, nhờ vào mối quan hệ của mẹ hắn, một ngôi trường loại ba ở vùng ngoài chấp nhận hắn, trước khi đi, hắn đạp xe quanh thành phố, hoài niệm nơi mình từng yêu, từng hận, từng điên cuồng.
Tròng hắn vốn xám xịt, dù xung quanh đầy ánh nắng, nhưng vì Tô Xán và Đường Vũ nắm tay nhau, hắn như thấy chút ánh sáng.
Vậy là Đường Vũ mà Nhạc Tử Giang si mê không ngờ tới với y rồi sao, mình sẽ dùng con dao trong tay này hủy hoại nó?
Đường Vũ má nóng lên, tay khẽ bóp mu bàn tay Tô Xán, bề ngoài làm như không có chuyện gì xảy ra.
Đèn xanh chuyển sang đèn vàng, rồi đỏ, dòng xe trước mắt dừng lại.
Trùng Xung nhấn bàng đạp, lướt qua bên người bọn họ, sau đó biến mất đầu phố bên kia.
Lúc Trần Xung đạp xe qua, Đường Vũ không kìm được đưa tay bịt miệng, người xung quanh không hiểu sao cô gái này phản ứng lớn như thế.
Đường Vũ kinh sợ nhìn Tô Xán, giờ mới hiểu trước đó y lựa chọn ngặt ngèo thế nào.
Ánh sáng dìu dịu, khúc nhạc trữ tình nhẹ nhàng sâu lắng, tạo nên bầu không khí lãng mạn êm đềm, nhưng lòng Đường Vũ lúc này chẳng nhẹ nhõm, cô múc từng thìa đá bào cho vào mồm, như áp sợ hãi chưa tan trong lòng:
- Bạn đoán được Trần Xung sẽ không xông lên báo thù sao?
- Không đâu, thực ra có một tích tắc Trần Xung hẳn là muốn xông tới.
Tô Xán nghĩ rồi lắc đầu.
Tay Đường Vũ khựng lại, người không trải qua chuyện khi đó ở trường học không hiểu được Trần Xung rút dao đâm Mậu Tiểu Thì khủng khiếp cỡ nào, toàn bộ người chứng kiến chỉ nghĩ nếu khi đó mình là mục tiêu của con dao kia là mặt đã trắng bệch.
- Zues lấy bùn nặn ra một mỹ nữ, đặt tên là Pandora. Pandora có một cái hộp Pandora, thiên thần nói với nàng, trong hộp chứa đồ tà ác nhất trên đời, dứt khoát không được mở ra! Còn Pandora giống các cô gái khác, tràn ngập tò mò với thứ thần bí, cuối cùng nàng mở hộp ra, thế là đủ các thứ họa hại như bệnh tật, tội ác, ghen tỵ... Bay khắp thế giới. Từ đó nhân gian đầy điều xấu xa và tai nạn.
Tô Xán cười nhẹ:
- Đó chính là "tâm lý nghịch phản " cũng gọi là "tâm lý đối khác", đó là một loại trạng thái tâm lý khi con người vì bảo vệ tự tôn, mà có thái độ hành vi trái ngược với sự việc sự vật.
Gần đây Tô Xán rảnh rồi là đọc tác phảm hành vi tâm lý học, liên tưởng cảnh trước đó nói:
- Trần Xung đang ở trong loại trạng thái tâm lý đối kháng mâu thuẫn cực đoan, nhìn thấy mình sẽ phẫn nộ, vì hắn nếm hậu quả vì hành động ở trường học, nhưng tự tôn trong lòng làm hắn bình tĩnh lại từ trong trạng thái kích động, càng ý đồ tìm nguồn phát tiết uất ức trong lòng. Mình làm gì? Thực ra mình chẳng làm gì, chỉ dùng biểu hiện cho hắn biết, mình không phòng bị, cũng không có năng lực phản kháng, hắn muốn làm gì cũng được.
Đường Vũ bất giác che miệng:
- Bạn làm thế quá mạo hiểm.
Nếu như Tô Xán lúc đó tỏ ra đề phòng, hoặc kéo Đường Vũ chạy có lẽ là chuyện khác.
- Đúng là mạo hiểm, có điều mình đã cố gắng khống chế sự mạo hiểm chuyện này xuống mức thấp nhất rồi.
- Nếu như lúc ấy hắn bất chấp tất cả xông tới thì sao?
Đường Vũ chưa hoàn hồn:
- Mặc dù lúc ấy mình giả vờ chẳng hề để ý, có điều vẫn chú ý tới nhất cử nhất động của hắn, nếu hắn mà có hành động, mình sẽ kéo bạn hét lớn chạy ngay.
Tô Xán chẳng hề biết xấu hổ nói:
- Lúc ở trong trường học Trần Xung ở trang thái kích động mất lý trí mới làm thế, ở ngoài đường hắn không dám hành hung đâu.
- Tóm lại là chúng ta làm gì không quan trọng, chỉ cần hắn làm gì là chúng ta sẽ chạy chứ gì?
Đường Vũ bị Tô Xán chọc cười, thật là nói ra một đống lý do, cuối cùng kết quả vẫn là chạy.
Thế nhưng trong lòng không khỏi đánh giá cao Tô Xán thêm một phần, đối diện với nguy cơ có thể bình tĩnh xử lý như thế, chững chạc mà hài hước, chẳng trách đám con gái trong lớp thích vây quanh cậu ấy như thế, đại khái khó có cô gái nào không bị thu hút, mình chẳng phải cũng thế sao.
Đường Vũ đưa mắt lườm Tô Xán, thấy y cũng đang ngẩng đầu nhìn mình, hàng mi cong cong cụp xuống, lòng khẽ xao động quay đi, song lại không kìm được liếc y một cái thật nhanh.
Cái cụp mắt ấy tình ý không xiết, mê ly hơn cả lời bày tỏ, lay động hồn phách, song chi tiết nhỏ tựa hồ chưa vào giai đoạn yêu đương này khiên hai nam sinh ở hướng sáu giờ và tám giờ trong quán trà sữa ưỡn thẳng bàn lên, một anh chàng hơi béo gọi kém đắt nhất trong quán, trong khi bàn hắn đã có ba cốc trà sữa, vừa rút chiếc Nokia ra vờ vịt bấm bấm, hi vọng được mỹ nữ ghé mắt.
Không hề có gì đáng chê trách cả, đó là tuổi thanh xuân vụng về ngốc nghếch, hoang đường và nực cười, nhưng rất đáng trân trọng.
Đường Vũ đi tới đâu cũng là tâm điểm chú ý, chắc mấy chốc đám nam nữ trong quán xì xầm bàn tán:
- Cô gái kia hình như là học sinh Nhất Trung chúng ta, rất có tiếng ở khối Cao Trung, tớ thấy rồi.
- Nhất Trung đúng là mỹ nữ như mây, nếu ở Nhị Trung bọn mình, chẳng có ai xinh đẹp hơn, mỗi Liễu Mộng Ly năm thứ hai cao trung là có thể so được thôi.
- Khỏi khoe, ai chẳng biết Liễu Mộng Ly là hoa khôi toàn bộ Nhị Trung, mình thấy chưa chắc đã so được với chị ấy, có điều Liễu Mộng Ly có bạn trai rồi, còn gái này và nam sinh kia trông không giống một đôi, có lẽ nam sinh này đang theo đuổi.
- Rõ ràng không xứng, chẳng có gì nổi bật, lại thêm anh chàng si tình khốn khổ.
- Mình cũng nghĩ thế, thực sự không có cơ hội nào hết.
Quán trà sữa này bề ngoài là kiến trúc thời Minh Thanh, nhưng bên trong trang hoàng không tệ, phá hết chi tiết rườm rà, tạo thành đại sảnh thoáng đãng, bày tám cái bàn, chủ quán rất hiểu phối hợp ánh sáng, sáng tối đan xen, không khí ấm áp lãng mạn, cực kỳ thu hút học sinh ở gần, dù là ngày nghỉ, quán vẫn kín khách.
Ở nơi này Tô Xán rõ ràng rõ ràng bị đám học sinh xung quanh phán "tử hình".
Đường Vũ không nhịn được cười, đám học sinh này nói rất nhỏ, nhưng chỉ cần để ý là nghe thấy được, nghe thấy Tô Xán bị đám nam nữ sinh kia chê bài, trong lòng có chút thú vị, y sẽ làm gì đây, chẳng lẽ đi từng bàn tranh cãi với người ta? Tưởng tượng Tô Xán lúc nào cũng mặt lạnh nhạt đi cãi nhau mấy học sinh khác, Đường Vũ đã thấy buồn cười.
Tô Xán làm ra vẻ không quan tâm, nhưng Đường Vũ biết Tô Xán rất để ý, cậu ấy đập bóng rổ sưng tay lên vì ai? Tuy Tô Xán có nói muôn vàn lý do, nhưng Đường Vũ hiểu hết. Lần đầu hai người nắm tay, còn chẳng bởi vì bị Nhạc Tử Giang kích thích, nếu không chả biết đợi tên đầu gỗ này tới bao giờ, nghĩ tới đó cô bất giác đỏ mặt.