Vương Thanh mặc dù rất tin tưởng Tô Xán, dù Tô Xán nói mở hiệu văn phòng phẩm tới mỗi một ngóc ngách của Hạ Hải, thậm chí tỉnh thành cô đều không nghi ngờ, song thành lập siêu thị bách hóa quy mô lớn nhất Hạ Hải thì cô thấy quá xa vời, từ hiệu văn phòng phẩm tới siêu thị bán lẻ chính thức phải vượt qua khoảng cách quá lớn, cần bao nhiêu tiền?
Chần trừ hồi lâu, Vương Thanh nói ra lời cô không muốn nói nhất, vẫn phải nói:
- Nói cho cùng chúng ta vẫn thiếu tiền.
Rõ ràng nắm được thời kỳ hoàng kim, nhưng điều kiện không đủ tham gia vào, sao không khiến người ta tiếc nuối cho được?
Nhưng Tô Xán luôn có lòng tin, nếu y đã nói thế, cho dù rất mong manh xa vời, dù không thiết thực, cô vẫn lựa chọn tin tưởng.
Tô Xán đứng trên cầu nhảy, Tằng Viên nhìn chân y run run trêu ghẹo:
- Hi hi, anh sợ độ cao mà, anh dám nhảy không?
Người bước lên cái cầu nhảy cao ba mét này không phải ít, đa phần là vì đám nữ sinh ríu rít bên dưới, kết quả cuối cùng đều thê thảm, không nhảy còn thu hút được vài ánh mắt, nhảy xong chút thiện cảm và ấn tượng biến mất sạch.
Cho dù Tằng Viên vừa rồi tư thế nhảy rất ngầu, song cảm giác giang tay rơi xuống nước tuyệt đối không phải là hưởng thụ, nửa người đập xuống nước đỏ rát, nếu không phải thằng nhóc này rất sĩ diện đã khóc cha khóc mẹ rồi.
Nếu bảo nó nhảy lần hai, dù toàn bộ đám con gái bên bể bơi vỗ tay cổ vũ nó cũng chẳng nhảy. Nên nó không đánh giá cao Tô Xán:
- Chị Vương Thanh, anh ấy muốn gây sự chú ý với chị đó, giờ trông tư thế oai hùng lắm, song chẳng biết trong lòng run tới mức nào
Tằng Viên nói xong nhớ ra vừa rồi Tô Xán trêu Vương Thanh một câu cũng bị đá xuống nước, mình còn dám nói, e tới phiên mình ăn đòn.
Nhưng má Vương Thanh chỉ hơi đỏ lên, nói nhỏ:
- Đừng nói linh tinh nữa.
Hai mắt nhìn chăm chú vào Tô Xán.
Tô Xán đã cao tới 1m72 rồi, cánh tay chắc chắn, mỗi sáng tối Tô Xán rèn luyện đều đặn, cơ ngực trình hiện đường nét nam tính, bụng cũng thấp thoáng sáu múi cơ, làn da không còn trắng trẻo mang hơi hướng bệnh tật nữa, mà là là một màu nâu nhạt khỏe khoắn, bình thường không nhận ra thay đổi này, hôm nay tới bể bới mới cảm thụ rõ nét.
Không ít cô gái bất giác đưa mắt nhìn.
Vương Thanh nghĩ tới vừa rồi cùng Tô Xán đùa nghịch, tay chạm vào da thịt săn chắc của y, tim bất giác đập mạnh.
Nhìn Tô Xán buông tay vịn ra, đứng sát mép rồi, Vương Thanh căng thẳng cắn môi, rất nhiều chuyện nhìn thì dễ dàng lắm, nhưng khi bản thân thực sự đối diện mới thấy gian nan ra sao.
Khẽ nắm lấy vai Tằng Viên hỏi nhỏ:
- Em nói xem, anh trai em liệu có nhảy không?
- Em nghĩ là không đâu, anh ấy nhìn xuống quá lâu, đã sợ như vậy đáng lẽ phải đi ra một cái là nhảy ngay, càng để lâu càng mất dũng khí mà thôi.
Hai tay Tô Xán lúc này ướt đẫm, hít sâu một hơi, nhưng vừa nhìn xuống dưới đã thấy váng vất, chân bất giác lùi lại.
Cuối cùng vẫn không dám nhảy, tim gan phèo phổi bãi công tập thể, yêu cầu y ngừng hành vi ngu xuẩn này.
Tằng Viên đắc ý nói:
- Hi hi em đã nói mà, trước kia anh ấy cũng leo lên rồi leo xuống, không làm được vẫn hoàn không làm được.
Phía dưới không ít người huýt sáo chế nhạo, nhất là đám nam tử ghen tỵ vì Tô Xán thân thiết với Vương Thanh.
"Kiếp trước không làm được, còn kiếp này?" Một giọng nói vang lên bên tai Tô Xán, một chút sợ hãi không khắc phục được, nói gì tới những điều to tát.
Dũng khí vỡ vụn trong ngực Tô Xán hội tụ lại, máu trong người dâng lên.
Trong xe trên đường tới khách sạn Bích Hải Lam Thiên, Vương Bạc mặt nghiêm trọng:
- Tôi vừa nhận được điện thoại, phía chú Trương không chống được nữa, chắc chỉ ngày một ngày hai nữa thôi.
Lâm Quốc Chu hút thuốc, mày nhíu lại, ông ta tạm thời bỏ hết chức vụ, ngồi ở ghế phụ lái giống thư ký của Vương Bạc:
- Chuyện bên phía Trương Tri Mậu là từ khi nào?
Giọng nói chẳng có chút tọng trọng nào như Vương Bạc, gọi đích danh luôn.
Trương Tri Mậu là nhân vật trọng yếu tạo thành hệ phái Vương gia ở tỉnh Tây Xuyên, là quan viên cấp phó tỉnh, nắm quyền quản lý phân phối nguồn lực của Vương hệ ở nơi này, nắm nửa giang sơn Vương hệ tại Tây Xuyên. Trong lần va chạm trước đó, Vương Bạc giống như một cầu thủ bị thay ra giữa trận đấu, nếu Trương Tri Mậu ngã, Vương hệ ở tình giống như cầu thủ quan trọng nhất bị thẻ đó, vỡ trận khó tránh khỏi.
- Một tuần trước, vậy mà bây giờ tôi mới nhận được điện thoại, có thể thấy bên trên đúng là có người muốn đụng tới chúng ta.
Vương Bạc lo lắng, cái đinh quan trọng nhất của Vương hệ bố trí ở Tây Xuyên một khi bị nhổ, bọn họ sẽ nguy nghập:
- Tôi ngày càng không nhìn thấu cách cục nữa.
- Tình hình ra sao?
- Chứng cứ quan trọng chứng minh chú Trương tham ô hối lộ, nghe nói tạo thành chuỗi chứng cứ, lão thái rất tức giận, nên buông tay, ý tứ cả Vương hệ không được can dự vào chuyện Tây Xuyên nữa.
Vương Bạc luôn giữ phong thái phần tử tri thức, nhưng quai hàm bành lên, chứng tỏ ông ta đang cắn chặt răng:
- Đốc thúc chuyên án là Lưu Thành.
- Lão Lưu Thành này định đẩy Vương hệ các anh vào đường cùng sao, trước tiên là anh, đẩy anh xuống Hạ Hải còn chưa yên tâm, cho cả người theo áp chế, nói thế chứng tỏ ông ta rất kiêng kỵ anh vực dậy Vương hệ đứng dậy.
- Nếu chú Trương còn ở tỉnh thì còn khả năng đấu với chúng, tôi mới có thể đứng dậy.
Vương Bạc thở dài nản chí:
- Lần này chú Trương có chuyện, lão thái bỏ mặc, chắc là tức chết rồi. Anh không phải là không biết, ở nhà chúng tôi, lão thái chưa bao giờ hi vọng gì vào tôi.
- Lão thái thái nhà anh chưa bao giờ xen vào sự nghiệp của anh, e là ngay cả trước kia anh được điều tới tỉnh Tây Xuyên, bà cụ cũng cho rằng là công lao của vợ anh, có khác gì tôi đâu.
Nói tới chuyện gia tộc, Lâm Quốc Chu cũng xuống tinh thần, ông ta và Vương Bạc khi còn trẻ là loại hoàn khố điển hình, lúc đó chưa hiểu chuyện, chỉ phá phách chơi bời, làm người lớn trong nhà thất vọng, về sau lớn lên, nỗ lực biểu hiện, song thành kiến quá sâu, gần như chẳng được gia tộc hỗ trợ gì ở sự nghiệp, thành tích không có gì nổi trội, nên dù cũng không thành được cốt cán trong gia tộc, lại còn có nguy hiểm bị đẩy ngoài rìa hệ phái.
Mang huyết thống chí thân, nhưng lại bị đẩy ra rìa gia tộc, không cả bằng người ngoài, cảm giác này thực sự chua xót.
- Vương Bạc, chúng ta từ nhỏ lớn lên với nhau, anh nói thật cho tôi biết, an có dính líu vào chuyện ngày không?
Lâm Quốc Chu nghiêm túc hỏi:
Vương Bạc cười khổ:
- Giờ đến anh cũng không tin tôi à? Tôi biết cái gì đụng vào được, cái gì không. Song Lưu Thành là loại người gì? Trước kia ở tỉnh tôi được chú Trương chiếu cố, ông ta mà ra tay thì tôi có dính lứu hay không có khác biệt gì đâu.
Lâm Quốc Chu hút hết điều thuốc, lại lấy điếu nữa ra:
- Trương Tri Mậu xảy ra chuyện phía Lâm gia lại không có một ai báo tin cho tôi, có thể thấy Lâm gia có vẻ không định can dự vào, song chỉ cần giúp được anh chút nào, tôi sẽ dốc toàn lực.
Vương Bạc bóp vai Lâm Quốc Chu:
- Năm xưa lão gia tử nhà anh và lão thái nhà tôi phong quang thế nào không nói, dù bậc cha chú chúng ta, ai cũng biết hai nhà Vương Lâm liên hợp sức mạnh thế nào, hiện thời đại biến đổi quá nhanh, chúng ta mà không thích ứng, dù hai nhà chúng ta có hiển hách ra sao, cũng tới lúc bị làn sóng mới đánh tan.