Đại Niết Bàn

Quyển 4 - Chương 19: Mùa xuân tới rồi (2)



Đường Vũ cũng kể cho Tô Xán nghe chuyện của mình sau khi tới Nhị Thập Thất Trung, trong lòng lại hồi ức ngày tháng ở cùng Tô Xán, cô ở Nhị Thập Thất Trung được chú ý cực lớn, vì đại biểu trường tham gia hoạt động hữu nghị giữa các trường học, lễ gặp mặt các học sinh ưu tú, tham gia tiết mục âm nhạc học sinh toàn tỉnh, biểu diễn ở hội diễn văn nghệ liên trường, cuộc sống của cô càng muôn màu muôn vẻ hơn so với trước, nhưng Đường Vũ luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, những thứ đó chỉ tạm thời xua đi cảm giác trống rỗng trong lòng cô, cho tới khi Tô Xán tới, Đường Vũ thấy khoảng trống mênh mông trong lòng được lấp đầy một cách dễ dàng.

Tô Xán bây giờ mới biết lá thư Đường Vũ gửi cho mình được viết tận hai tháng trước, lúc đó trường học và bốn trường học Âu Mỹ giao lưu học sinh, có ý đưa một nhóm học sinh ưu tú tới Mỹ, Anh, Úc học tập, cùng từng trao đổi với người nhà của cô, muốn Đường Vũ chuẩn bị tâm lý ra nước ngoài du học, dưới tình huống đó Đường Vũ thấy khả năng gặp lại Tô Xán gần như không còn, cuối cùng viết cho Tô Xán bức thư kia.

Vì cô nghĩ, khi họ cách nhau bởi đại lục và trùng dương, khoảng cách hàng vạn dặm, khiến sức lực hai người trở nên vô cùng nho nhoi, mọi kỳ vọng không còn, không bằng hãy để cả hai dứt bỏ tất cả, lưu giữ mãi mãi tuổi mười bảy tươi đẹp của cả hai.

Tô Xán giờ mới nhận ra bây giờ là mùa xuân rồi, trước đó y chẳng hề chú ý gì tới thành phố này, nhìn cô gái đang chạy tới, để ý màu xanh cây cối bên cạnh, để ý cánh hoa đào hồng rụng đầy đường đi mới nhận ra mùa xuân đúng là tới rồi.

- Xin lỗi.

Đường Vũ vội vàng chạy tới, khóa cặp còn chưa khóa hết, gò má ửng hồng vì vận động mạnh:

- Tan học phát hiện ra không thấy bút đâu, tìm mãi mới thấy, bạn đợi lâu không?

- Hôm nay có ai đó thích nói nhất là câu "xin lỗi" nhé.

Tô Xán kéo khóa cặp cho Đường Vũ:

- Không giống Đường Vũ mà mình biết.

Đường Vũ cười nhẹ, ráng hồng trên mặt còn chưa tan hết, lườm Tô Xán một cái nửa hờn nữa làm nũng, nắm tay y, hành động này với Đường Vũ mà nói là rất lớn gan rồi.

Hiện là cao điểm tan học, chưa nói tới sự nổi tiếng của Đường Vũ trong trường, chỉ riêng một cô gái cao 1m65, từ dung mạo tới khí chất, vóc dáng không chỗ nào không đẹp, giành hết vẻ tươi đẹp của những bông hoa đào khắp trên cây bên đường đã có tỷ lệ quay đầu rất cao rồi.

Động tác này của Đường Vũ làm Tô Xán quay về con dốc rời Nhất Trung, bên cạnh là khu thành cổ với căn nhà lụp xụp chưa giải tỏa, những bức tường loang lổ, dây điện như lưới nhện, cái xe bus kiểu cũ đi lảo đảo như con bò già, trạm xe bus với hàng ghế chờ là cái ống sắt rỉ sét chỉ đáng bán sắt vụn.

"Két" một cái cửa mở ra, Đường Vũ sẽ nói một câu "mình đi đây", sau đó bóp nhẹ tay y, bước lên xe.

Rồi Đường Vũ chuyển đi, chỉ còn một mình y lẻ loi đứng trên trạm xe bus, tám tháng trời không có chút tin tức nào, y từng một dạo vô vọng có lẽ nhiều năm sau ở ngã rẽ nào đó có một chiếc xe đắt tiền đột nhiên phóng vọt qua làm vũng nước bên đường bắn lên quần, còn mình tức giận chửi bới, sau đó nhặt một cái ống *** ven đường ném với theo, không biết rằng mỹ nữ trong xe lại chính là Đường Vũ.

Hiện trong làn sóng người tan học, Đường Vũ đã khôi phục lại lý trí, chỉ khẽ bóp tay Tô Xán một cái rồi thôi, nhìn thấy ngón tay như ngọc của cô thu về, Tô Xán muốn nắm lấy nó, cho vào miệng mút, không biết sẽ có phản ứng gì.

Đến mình còn sinh ý nghĩ khinh nhờn như thế, đủ biết đám ong bướm vây quanh cô gái này cuồng nhiệt ra sao.

Dù sao cũng tới 8 tháng trời mỗi người biến mất khỏi cuộc đời đối phương, không có xúc động lúc mới gặp lại thúc đẩy, cảm giác xa lạ còn chưa hoàn toàn tiêu trừ.

Đôi mắt trong veo như có thể nhìn thấu vạn vật của Đường Vũ rõ ràng có chút né tránh mình, có thể thấy nội tâm cô lúc này đang dao động, đại khái có cảm giác không chân thực lắm, cho dù cả hai đều biết đây không phải giấc mộng.

Cho nên Tô Xán cực lực kiềm chế khao khát nắm lấy bàn tay Đường Vũ, trước mặt bao người thế này, làm thế e rằng khiến Đường Vũ như con chim nhỏ bị kinh hãi mà bay mất, mặc dù Đường Vũ sẽ không từ chối, nhưng chắc chắn tạo thành cực lớn cho cô, vì thế Tô Xán chỉ nói nhẹ nhàng:

- Chúng ta về thôi.

Đường Vũ thở phào, sóng vai cùng Tô Xán bước đi. Tới ngoài cổng, Tô Xán chỉ một cái quán nhỏ:

- Chúng ta ăn chút gì đi.

Cái quán đơn giản, dùng vải bạt buộc vào cây ngô đồng bên đường, phía dưới bày ít bàn ghế, thời ấy còn chưa chỉnh đốn hè đường, nên con phố ngoài trường học hết sức phồn vinh, học sinh ngồi ngoài hè nói cười rôm rả, nhiều năm sau cho dù ngồi trong quán cà phê xa hoa cũng chẳng tìm lại được cảm giác khi đó nữa.

Hãy để mọi chuyện diễn ra từ từ, cái quán đơn giản này có thể giảm bớt khẩn trương của Đường Vũ.

Đường Vũ nghe Tô Xán nói thế, nhìn về cái quán chật kín học sinh, lòng không biết là bực mình hay buồn cười, cậu ấy không biết như vậy thời gian riêng hai người sẽ rất ít sao? Đói tới mức đó sao?

Dẫn theo cô gái mang ý nghĩ nếu Tô Xán mà biết sẽ dở khóc dở cười vào quán, hai người tìm chỗ trong góc ngồi xuống, làm cho Tôn Mạn đang tay cầm nước giai khác, đang chuyên tâm giải quyết xâu thịt nướng phải há hốc mồm.

Nhóm bạn thân lớp số 8, 9, 13 ở bên cạnh cô cũng có vẻ mặt không khác gì, đây là địa bàn của các cô, cái quán này làm thịt nướng, khoai tây chiên là số một, đám nữ sinh các cô cứ tan học là tụ tập ở nơi này ăn uống trò chuyện, mỗi người chỉ tốn 2 -3 đồng thôi là có thể ăn vui vẻ rồi. Một đám nữ sinh tụ tập lại với nhau thì gần như không có một nam sinh nào dám đơn độc mò tới gần, cái góc này thành lãnh địa riêng của đám Tôn Mạn.

Đến khi Đường Vũ chào mình, Tôn Mạn mới "á" một tiếng, vội vàng đưa tay bịt miệng, ngăn miếng thịt rơi ra, cứu vãn lấy nguy cơ hình tượng của hoa khôi trong trường.

Bọn họ mời Đường Vũ không ít lần, Đường Vũ luôn khéo léo từ chối, nên trong ấn tượng đám Tôn Mạn, Đường Vũ tuyệt đối không bao giờ ngồi xuống quàn ven đường, cô gái mà ngay cả trong lớp cũng từ chối món ăn vặt lại ngồi xuống gọi hai đĩa thịt bò nướng, hai đĩa thịt gà, hai cốc trà lanh, hai? Mọi người giờ mới chú ý tới người bên cạnh Đường Vũ.

- Châu Tinh Trì?

Có cô gái thốt lên, Tô Xán cười khổ, y thích Châu Tinh Trì, nhưng tuyệt đối không thích người ta gọi mình như thế, đính chính:

- Mình là Tô Xán.

Đường Vũ không nhịn cười khúc khích.

Chủ quán mang thức ăn đã được nướng xong lên, cùng với một đĩa tương ớt, Tô Xán cầm một xâu thịt chấm tương ớt đưa cho Đường Vũ. Đường Vũ ngần ngừ chỉ tương ớt:

- Mình ăn ít tương ớt.

- À, mình quên.

Tô Xán tất nhiên cố tình, cảm giác này rất tốt, giống như hai người không còn ngăn cách nữa.

Lấy xâu thịt khác gạt bớt tương ớt đi, lại đưa cho Đường Vũ. Đường Vũ cắn một miếng, thấy Tô Xán nhìn mình, che dấu xấu hổ nói:

- Bạn cho mình rất ngon.

Còn cười đẩy ẩn ý.

Tim Tô Xán đập thịch một cái, cô bé này không chỉ trưởng thành hơn, còn biết khiêu khích nữa, câu này rốt cuộc là " thịt nướng quán này rất ngon", hay là vì mình đưa cho nên rất ngon, đều là vấn đề khiến người ta ngứa ngáy muốn dây dưa biện chứng.

Bộp, nam sinh bàn khác chăm chú nhìn Đường Vũ ăn đánh rơi xâu thịt xuống đất, tỉnh táo lại cực kỳ xót của nhìn xâu thịt 2 đồng, quả nhiên hồng nhan họa thủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.