Tô Xán đang bị đám con gái hiếu sự bao vây với đủ mọi câu hỏi thì may mắn Lâm Quang Đống xuất hiện, Tô Xán mượn cớ hỏi thăm công việc của CLB mới thoát thân được.
Vào văn phòng của Lâm Quang Đống, Tô Xán phát hiện ra Lý Cẩm trợ lý phòng giáo dục, chính là người ngày đầu tiên đưa y tới lớp số ba. Lý Cẩm ném cho Tô Xán lẫn Lâm Quang Đống mỗi người một điếu thuốc, có thể nhìn ra hai bọn họ là bạn lâu năm:
- Ngay hôm cậu tới báo danh tôi biết cậu không phải học sinh bình thường rồi, ha ha ha, không kém gì phong thái của tôi năm xưa ở trường.
Tô Xán chỉ cười xòa không đáp lời, cầm điếu thuốc trên bàn, tất nhiên không châm lửa hút.
- Chúng tôi đọc bản báo cáo của em rồi, viết được lắm.
Lâm Quang Đống thấy hơi khó nói, ngại Tô Xán là học sinh do mình quản hạt, không biết mở miệng thế nào.
Lý Cẩm thẳng tính, nhoài người tới:
- Tôi rất hứng thú với suy nghĩ của em, nhưng vấn đề là chị gái em có thể cung cấp tài chính ủng hộ được sao?
- Vâng, chị em có kinh doanh một TTTM ở Hạ Hải, một chuỗi cửa hàng văn phòng phẩm, hiện có ý định tiến vào giới truyền thông, đang tìm người hợp tác, trước kia ở quê em có giúp việc cho chị em vào kỳ nghỉ, chị ấy rất tin em.
Lý Cẩm tim đập thình thịch, hồi học năm thứ 4 ở ĐH sư phạm, hắn cũng có ý định tự sáng nghiệp, có điều trong nhà không tán đồng, tốt nghiệp xong bị cha mẹ dùng quan hệ điều tới Nhị Thập Thất Trung, mộng tưởng tự chủ sáng nghiệp tan thành bong bóng, ngồi trong văn phòng nhìn đám học sinh trẻ trung hoạt bát, tưởng chừng mình đã già.
Nhiều khi Lý Cẩm không cam tâm phí hoài cuộc đời như thế này, nhưng không còn cách nào, luôn có vòng tròn quái ác tới từ người thân, bạn bè, thế giới xung quanh xiếng xích tư tưởng của hắn, thân thể của hắn. Lý Cẩm sợ một ngày mình nhìn lại, thành nhân vật giống như chủ nhiệm phòng giáo dục kia, mỗi ngày chửi rủa phe khác trong trường học, cuộc đời đó u ám cỡ nào.
Tô Xán viết báo cáo về tạp chí tiêu dùng, định hướng thị trường cụ thể, nguồn gốc tài chính, chỗ hỗ trợ sau lưng, quan trọng nhất hắn bị bài viết Hồi ức rừng của Tô Xán đánh động, hắn không muốn nuối tiếc nữa, nhìn ra Tô Xán là đồng loại của mình, không cam lòng làm học sinh cao trung bình thường, giống hắn không cam lòng làm giáo viên bình thường.
Nếu không có sự không cam tâm ấy, nếu không có chút ảo tưởng trong lòng đã chẳng bị một học sinh tí tuổi đầu làm động lòng.
Lâm Quang Đống suy nghĩ thành thục hơn, không kích động như Lý Cẩm:
- Không ngờ tư tưởng học sinh cao trung đã cởi mở thành thục tới mức muốn tự sáng nghiệp rồi, có điều thầy chuyện này em nghĩ kỹ chưa?
Hắn chỉ lo Tô Xán nổi hứng bất chợt, đến lúc khó khăn chùn bước, trong nhà không ủng hộ nữa thì hắn và Lý Cẩm tham gia vào sẽ bị mắc kẹt.
Tô Xán biết hiện quan trọng nhất là có thể thuyết phục được Lâm Quang Đống:
- Vì trong nhà em mấy lần rơi vào nghịch cảnh, đều dựa vào bản thân tự bò dậy, cho nên cha mẹ em đã cho em tự lập từ sớm, không chỉ học tập còn tham gia chuyện kinh doanh trong nhà. Chuyện này ở nước ta mới mẻ, nhưng ở các quốc gia Âu Mỹ cổ vũ học sinh cao trung sáng nghiệp, nỗ lực hướng về mộng tưởng của mình rồi. Chuyện này chị em đã có tình toán từ lâu, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp, tuyệt đối không phải nhất thời nổi hứng.
Lý Cẩm rất kích động, chỉ muốn ngay lập tức đi gặp chị Tô Xán để bàn bạc công việc.
Lâm Quang Đống dựa vào lưng ghế trầm ngầm:
- Chuyện này tôi biết rồi, cho dù có chị của em ủng hộ đằng sau thì tôi cũng không muốn em để ảnh hưởng tới chuyện học tập của bản thân. Dù sao nước ta có tình hình khác các nước Âu Mỹ, thứ áp dụng được ở đó không có nghĩa là cũng đúng ở đây, ở ngoài trường học, tôi có thể cổ vũ em, nhưng hiện ở trong trường học, là giáo viên, tôi chỉ có thể nói em nên đặt tâm tư vào chuyện học tập. Cho dù ở môi trường cởi mở như trường ta cũng thế, nếu em dứt khoát muốn làm thầy sẽ cung cấp chút điều kiện thuận lợi.
- Thầy Lâm.
Tô Xán nghiêm túc nói:
- Cái em cần là thầy giúp đỡ, cùng em làm việc này, không chỉ cung cấp điều kiện thuận lợi.
- Thầy nói rồi, để sau đi. Sáng nghiệp trong trường không phải là không thể, bản kế hoạch này của chị em rất có tính khả thi, nhưng em đang đi học, không nên phân tâm, tiềm năng của em còn lớn, nếu em tốt nghiệp rồi, thầy có thể giúp em, thậm chí từ chức để chuyên tâm làm việc này cũng được, nhưng hiện giờ em phải biết phận sự của mình.
Tô Xán thở dài, tuổi tác luôn là cản trở lớn nhất của y, cái này Lâm Quang Đống nói đúng, nếu ở các quốc gia Âu Mỹ thì y sẽ không gặp nhiều lực cản như vậy, một học sinh 17 muốn thuyết phục giáo viên trên 30 chẳng phải chuyện dễ dàng:
- Thầy Lâm, em có thể dùng hành động thực tế cho thầy thấy, em vừa có thể thực hiện kế hoạch này vừa học tập, thành tích với em mà nói là chuyện đơn giản.
Muốn làm cho Lâm Quang Đống và Lý Cẩm tin tưởng mình, chỉ có cách bỏ công sức vào thành tích, chứng minh cho họ thấy mình không chỉ biết nói xuông.
Xem ra mình lại bắt đầu phải cầm sách tu luyện rồi, lần này không chỉ là học lấy kiến thức còn là học để kiếm điểm nữa, ở trong trường, thành tích là chiêu bài lớn nhất.
- Thành tích vật lý lần này đã có rồi, thầy nói qua một chút, bài không khó lắm, giống như thầy nói với các em, tỉ mỉ là tiên phong, chuyên chú là chủ lực, chăm chỉ là hậu cần. Cũng giống như khi đánh trận, làm trinh sát thì phải tỉ mỉ, tìm hiểu rõ nội dung đề thi là gì, khi làm bài phải chuyên tâm. Hậu cần là sau khi biết mình làm sai, về sau phải chăm chỉ nghe giảng biết mình sai ở đâu. Tỉ mỉ, chuyên chú, chăm chỉ mới có thể đánh thắng trận.
Giáo viên vật lý đứng trên bục giảng mở bài thi ra, nói với đám học sinh lớp số ba phía dưới:
- Bài lấy điểm thầy không nói nữa, thầy nói vào bài trọng điểm phân loại học sinh khá giỏi, ở đây lớp chúng ta gần như toàn quân bị diệt, chỉ có năm em xông qua được rào cản.
Tưởng Minh Quân ở bên cạnh thi được 90 điểm, làm mấy học sinh bàn trên bàn dưới ghen tỵ không thôi, thường ngày tên này không chơi game thì nghe nhạc, học hành nhàn nhã vẫn có thành tích này, làm người ta thở dài quả thực không thể so với người có thiên phận được.
Song lần này Tưởng Minh Quân không vênh vang đắc ý như mọi khi, nhìn thấy điểm số 108 của Tô Xán, hắn biết rõ Tô Xán là thứ biến thái thực sự, trong lớp chuyên môn giờ nọ làm việc kia, còn nhởn nhơ hơn cả hắn.
Giơ ngón cái lên, hắn biết Tô Xán không thích khoe khoang.
Tô Xán không phải khiêm tốn, mà là y biết mình, thành tích này đáng tự hào, vì nó là công sức do y bỏ ra đạt được, song không vì thế vậy mà đáng kiêu ngạo, y dốc sức vào kỳ thi, là một trong năm người thành tích cao nhất, y thầm thở phào, đây gần như cực hạn của Tô Xán rồi, dù kiến thức của y vượt xa học sinh cao trung chăng nữa thì y vẫn có cực hạn của mình, học sinh ưu tú không phải dễ dàng vượt qua như vậy, điều này càng khiến Tô Xán quyết tâm phải tận dụng lợi thế xây chắc nền tảng cho mình.
Cũng vì thế mà luôn có chuyện làm y phân tâm, hôm nay cha y sẽ phát biểu ở tọa đàm kỹ sư công trình do ủy ban kiến thiết tổ chức, tọa đàm này sẽ củng cố địa vị của cha y ở tổng công ty, mở rộng mối quan hệ, chí ít có thể khiến những kẻ thích giở thủ đoạn vặt như Lý Ngọc Hà không dám tùy tiện như trước.
Ngoài ra Tô Xán cũng thu được tin, một số nhân vật lớn ở Hạ Hải có vẻ có ý dịch chuyển rồi.
Vụ án dính líu tới xã hội đen đặc biệt nghiêm trọng của Lưu Thành đang được điều tra khẩn trương nghiêm ngặt, dính líu tới một đám quan viên tỉnh, gần 200 nhân vật. Triệu Lập Quân lập công đầu trong vụ án này được tiến cử làm cục trưởng cục công an Tp Dung Thành.
Cùng lúc đó dựa vào liên hệ của Tô Xán với đám Vương Uy Uy được biết tựa hồ Vương Bạc cũng có dấu hiệu điều động, đoán chừng có khả năng lên tỉnh ủy, hoặc là điều tới làm thị trưởng Dung Thành. Lưu Thành vì che dấu tội danh, lợi dụng chức quyền nhiều lần chèn ép, hạm hãi, uy hiếp Vương Bạc. Cuối cùng án oan của Vương Bạc được chứng thực là do Lưu Thành gây ra, đương nhiên bên trên phải có động thái đền bù.
Vương hệ vốn thất vọng với Vương Bạc cũng thay đổi thái độ, thông qua thời cơ này ngầm thao tác, Vương Bạc thăng tiến cũng không có gì lạ.
....
Hi hi, hôm nay anh em đi chơi nhờ em post hộ truyện, đổi lại được lấy nick này đọc truyện.
Anh em nhờ chúc mọi người năm mới sắp tới sức khỏe dồi dào, tiền bạc dư dả để đọc truyền hăng say.