Tô Xán chạy hết vòng, tới điểm báo danh nộp phiếu, rồi ra giữa sân điền kinh.
Đội bóng chạy đã đứng tại chỗ hoạt động tới mất kiên nhẫn rồi, thấy Tô Xán tới có tinh thần hẳn.
Trịnh Dung nhìn quanh, không ít người tụ lại, lòng chửi rủa, hắn vốn định ngầm dạy cho đám phòng 602 một bài học, dù sao chuyện này không vẻ vang gì, giờ xem ra chuyện này bị thằng ngu Tiền Trọng Viễn lan truyền đi quá xa, nhưng phóng lao chỉ còn cách theo lao chứ làm sao.
- Nhắm chơi nổi không lão đại?
Lý Hàn chạy xong trước đó, đi tới hỏi, Tô Xán ra hiệu yên tâm.
Tiền Trọng Viễn và Trương Tiểu Kiểu đúng là một "cặp đôi" cực phẩm, cả hai giữ khoảng cách không xa không gần, nhìn đối phương với cặp mắt cực kỳ u oán, làm xung quanh sởn gai ốc, sao giống phân cảnh trong mấy phim tình cảm có kẻ phụ tình bội bạc như vậy, nhất là "nàng Tiểu Kiều" xinh xắn như vậy, người ta không khỏi nghĩ tới chiều hướng kiểu Long Dương Quân.
Phải chăng vì yêu mà sinh hận?
Nếu hai tên này mà biết người xung quanh nghĩ thế nào về mình chắc xóa bỏ thù hận, đường ai nấy đi ngay lập tức.
Trịnh Dung làm bộ thoải mái nói với Tô Xán:
- Chơi một ván, chơi xong xin lỗi người ta, chúng ta còn đi ăn sáng, hôm nay nhà ăn có bánh rau hẹ.
Tiền Trọng Viễn vốn cảm thấy không đủ hả giận với cách xử lý của Trịnh Dung, nhưng trước đó Trịnh Dung nói:" Cậu đừng xem thường, trúng một quả bóng này vào đầu, đội mũ bảo hiểm cảm giác chỉ đau chút lúc đó, nhưng sáng hôm sau ngủ dậy tuyệt đối thấy đầu đau toác ra không khác gì uống phải rượu đểu, ít nhất phải ba ngày mới hết. Hơn nữa ám ảnh tâm lý cũng không phải là đùa, trong đội có một tay đánh bóng cứng cựa chỉ vì một lần trúng bóng ném vào mặt mà sau đó ám ảnh tới mức rút khỏi đội đấy. Tôi nghĩ bấy nhiêu đủ dạy chúng một bài học rồi.”
Nhưng hắn vẫn chưa vừa lòng, phải xỉ nhục Tô Xán trước mặt mọi người mới hả, nên mới lan truyền chuyện này đi, tới lúc đó hắn có cách làm Tô Xán nhục mặt.
Trên sân điền kinh buổi sáng, sương mù chưa tan hết, ánh ban mơi chiếu xuống, nếu không phải vừa chạy bộ xong ba vòng thì sẽ khá hưởng thụ ánh nắng ấm áp này, có điều những người xung quanh sân chẳng ai chú ý tới chuyện thời tiết.
Tô Xán nắm chặt gậy bóng chày trong tay, chân xoạc ra, vai hơi rùn xuống, tư thế khá là tiêu chuẩn, dù chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, manga bóng chày của Mitsuru Adachi cũng đọc không ít.
Trịnh Dung nhấc nhấc chân tới điểm cao nhất, tay giơ lên vào thế, chân làm trục xoay hơi cong lại, trọng tâm cơ thể ngưng tụ vào trạng thái tốt nhất, sau đó hành động.
Quả bóng theo quỹ đạo chuẩn mục rời tay.
Người xung quanh không tự chủ được phát ra tiếng kêu xôn xao.
Quá nhanh.
Quả bóng vùn vụt bay tới gần, người bình thường có lẽ căn bản không kịp phản ứng, chớp mắt quả bóng đã bắn vào đầu, Tô Xán chỉ kịp theo bản năng xoay gậy chắn trước mặt.
Đừng quên, Tô Xán có đôi tay cực nhạy bén, từ chuyện y nấu ăn, ném bóng rổ tới lần điều chỉnh kính viễn vọng thần tốc kia đều đã chứng minh điều đó.
Pằng! Một tiếng, quả bóng trúng gốc gậy bóng chảy bắn ra, Tô Xán bị đẩy lùi một bước, tay chưa hết tê, mặt tái mét.
Mẹ nó chứ, thằng này cố ý.
Không phải chỉ muốn mình bẽ mặt, nó thực sự muốn chơi mình.
Xung quanh thót tim, bắt đầu bàn tán xem vị học trường này có phải cố ý hay không?
Trịnh Dung ngơ ra nhìn tay mình, không ngờ thằng nhóc này phản ứng nhanh như thế.
Vào thế, không cho Tô Xán kịp định thần, bóng bay vút đi.
Tô Xán vừa mới định chửi thì tiếng bóng xé gió đã tới, gậy bóng chày vung lên ngăn cản, bóng đập vào mép gậy, phát ra tiếng va chạm, lệch khỏi quỹ đạo, sạt qua trán Tô Xán, cuốn theo mấy sợi tóc, làm trán Tô Xán nóng rát.
Tô Xán lùi lại hai bước, lửa giận trong lòng bùng lên.
Chung quanh nhao nhao, dù Trình Dung ra vẻ thế nào cũng không lừa được ai nữa, mọi người thấy rõ ràng hắn nhắm vào đầu Tô Xán, tên này quá mất phong độ rồi.
- Ê, lúc đầu nói chỉ một quả thôi mào, sao còn ném quả nữa.
Người bên KTX nam hò hét, Lý Hàn xông tới, người của clb bóng rổ chặn lại, hai bên xô đẩy nhau.
Trình Dung đâu ngờ chuyện ra thế này, hắn vốn nghĩ chỉ một cú ném bóng là giải quyết xong, sau đó kiếm cớ Tô Xán bị bóng trúng đầu kết thúc luôn, không ai nghi ngờ gì cả.
Nguyễn Tư Âu tức giận hô:
- Này, anh chơi trò gì vậy, còn biết xấu hổ nữa không hả?
Đang lúc không khí căng thẳng rất có thể diễn biến thành một vụ ẩu đả quy mô lớn thì đột nhiên có một nữ sinh đi vào, áo phông trắng bó lấy vòng eo nhỏ gọn, quần thể thao cũng một màu trắng, một đôi giày nike dùng chạy bộ màu hồng, cái đuôi ngựa nho nhỏ khẽ nhảy nhót theo bước chân cô.
Vô số ánh mắt nhìn theo, cô gái ấy đi tới, đám người clb bóng rổ không ai ngăn cản.
Nguyễn Tư Âu, Trình Thông Thông cùng với Đồng Đồng đều kinh ngạc nhìn Đường Vũ đột nhiên từ bên người bọn họ bước đi, dẫm lên bãi cỏ, tới trước mặt Trịnh Dung.
Im phăng phắc.
Trịnh Dung nhìn cô gái trước mắt, cao chừng 1 m70, đường nét cơ thể cực tốt, một thân trang phục trắng tinh khôi, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình đầy nảy nở đầy tỏa ra một sức sống trẻ trung tươi mát, khiến nam nhân phải nhộn nhạo.
Nhưng Trịnh Dung chẳng thấy nhộn nhạo, vì hắn nhìn thấy đôi mắt nữ sinh đó.
Đôi mắt dài rất đẹp đó hơi nheo lại quét qua người hắn, ánh mắt đó khiến Trịnh Dung cảm giác giống như giữa mùa đông giá buốt, cửa sổ bị hé ra một khe hở, khiến gió lạnh lùa vào làm người ta sởn gai ốc.
Một cái lạnh mang theo sự khinh bỉ.
Đôi mắt đó thực sự như biết nói, làm hắn cảm thụ rõ ràng, Trịnh Dung chưa bao giờ thấy ánh mắt nào dễ sợ như vậy, hắn chỉ thoáng giật mình, muốn chửi, nhưng trước bao nhiêu người như thế, không tiện chửi:
- Cô nhìn cái gì, muốn nói gì thì nói đi.
Đường Vũ cắn răng, cái chân dài đạp thẳng vào cẳng chân Trịnh Dung.
Nhanh, chuẩn, độc.
Đau chỉ là chuyện nhỏ, đa phần là bị giật mình. Trịnh Dung ôm chân, mặt không dám tin nhìn cô nữ sinh nhỏ nhắn trước mặt.
Lúc này sân bóng chày chỉ có tiếng thở.
Lý Hàn gật gù, nói như phát hiện lớn:
- Vậy là thật rồi, đó chính là nha đầu của lão đại, con mẹ nó đẹp thật đấy, có cá tính nữa.
Đường Vũ quay lại đi tới bên Tô Xán, cầm lấy cái gậy bóng chày trong tay y ném ra xa, nắm lấy tay Tô Xán:
- Thật vô nghĩa, chúng ta đi thôi.
Mặt trời đỏ lên cao ra uy xua đuổi hết sương mù, chiếu lên khuôn mặt trẻ trung của Tô Xán và Đường Vũ.
Cùng với những khuông mặt kinh ngạc vẫn còn chưa khép miệng lại được.
Nếu như đổi lại ở bất kỳ hoàn cảnh nào khác, Trịnh Dung bị đá một cái như thế, hắn sẽ phát tác mà căn bản không thèm để ý người vừa đá mình có phải là một nữ sinh hay không.
Nhưng lúc này hắn không có phản ứng nào cho ra đồn, chỉ hổi tưởng ánh mắt của cô gái lúc quay người đi, cùng với cái đuôi ngựa xinh xắn.
Rất giống như hình ảnh nào đó từng xuất hiện trong sinh mệnh của hắn, nhưng lại biến mất, làm hắn đứng ngây như phỗng.
Chung Trấn Lương anh chàng tóc dợn sóng gặp Tô Xán ngày hôm đó, nhìn hai người bọn họ, lẩm bẩm:
- Con mẹ nó, tình phí cao thật.
Tô Xán và Đường Vũ hướng tới phía mọc trời mọc bước đi, thân ảnh nhòa đi trong ánh nắng, làm mọi người có cảm giác đạp phá hư không, tuyệt tích giang hồ.
Thời gian rèn luyện buổi sáng đã kết thúc, mọi người giải tán, ai buồn ngủ thì về ôm chăn ngủ bù, ai có tiết thì về chuẩn bị sách vở đi học, ai không buồn ngủ không phải đi học rảnh rỗi không có việc gì làm ngồi trên bãi cỏ, cuộc sống đại học bắt đầu như thế.
Những người chứng kiến cảnh tượng kinh điển kia ra căng tin mua bia, ngồi nhấm nhám hồi tưởng lại ánh mắt lạnh băng của cô gái, cú đá mang đầy khí phách mỹ cảm.
Chuyện này đoán chừng chẳng bao lâu truyền bá toàn khóa đều biết.
Lúc này đội bóng chày cũng bỏ đi, Trịnh Dung bị mất mặt cúi đầu đi về phòng trong những ánh mắt khinh bỉ xen lẫn thương hại, vừa đẩy cửa nhìn thấy mấy người bạn cùng phòng vừa mới ngủ dậy.
Tên được điểm Toefl tối đa ngồi trước máy thu thanh nghe tin tức từ đài tiếng Anh, Phạm Kỳ Dịch vừa mới mặc quần áo xong, luôn luôn một bộ âu phục sạch sẽ phẳng phiu, thấy Trịnh Dung đi vào, cười:
- À, đi giáo huấn mấy chú nhóc năm đầu về đầy hả, thế nào, có cho các học đệ học muội của chúng ta một bài học sinh động không?
Trịnh Dung đột nhiên thấy ba năm phấn đấu trong trường của mình vứt đi mất rồi, vì sau ngày hôm nay hắn sẽ bị cô lập ở phòng toàn nhân vật nổi tiếng nhất trường nhất trường này.