Đại Niết Bàn

Quyển 5 - Chương 42: Trình diễn ân ái



Lâm Lạc Nhiên quay đi chào hỏi người khác, Tô Xán đang bắt tay cô gái còn lại ở đội ĐH Ngoại Ngữ thì biện thủ thứ ba, chàng công tử Triệu Chí Cương bắt tay Dương Hiểu Minh chủ biện ĐH Thượng Hải:

- Là một biện thủ, tôi thích phía các cậu phá đề chỉ ra " tự do cầng cấp cao thay thế tự do tầng cấp thấp, đó là tự do hơn." Đó là điểm sáng, cũng củng cố sức sát thương cho cuộc tiến công của các cậu. Tôn tin 2 điểm thêm kia của ban giám khảm là nhớ câu này có được.

- Cám ơn anh.

Dương Hiểu Minh mỉm cười, có cảm giác đối phương không phải khen mình, kiểu nói này thế nào cũng có "nhưng", là biện thủ hắn có thói quen nắm chủ động cuộc nói chuyện:

- Thế nhưng …?

- Nhưng thật đáng tiếc, tôi vốn hi vọng có cuộc so tài đặc sắc, lại bị phong độ các cậu biểu hiện ra làm mất hết hứng thú, ấn tượng của tôi với ĐH Thượng Hải vì thế rất tệ. Phải biết rằng năm ngoái trong cuộc thi biện luận tám trường, chủ biện Trương Dã của trường cậu từng phản đối một luận đề, " Con người dùng công cụ xảy ra vấn đề là vấn đề của công cụ". Năm 99, trường các cậu cũng đề xuất lập luận " Nếu như đem công lợi cũng tính là lợi ích thì thảo luận không có ý nghĩa gì nữa". Hôm nay các cậu lại nhai văn cắn chữ, "tinh thần tài phú cũng là tài phú", xin hỏi có phải trường các cậu có thói quen dùng lại nước rửa chân không?

Đồng Tiểu Giai nhíu mày, cô biết hôm nay giao vai trò chủ biện cho Lâm Lạc Nhiên khiến Triệu Chí Cương không phục, kết quả là trường cô bị thua trong khi hắn chưa thể hiện được hết khả năng, không tiếp nhận được.

Hắn không biết rằng chính vì sự nhỏ hẹp này khiến hắn không còn không gian tiến bộ, người mà lúc nào chấp nhặt được mất rốt cuộc mất nhiều hơn được.

Có điều Đổng Tiểu Giai không ngăn cản, dù sao cô kém hắn một lớp.

Dương Hiểu Minh nhún vai, với hắn thì đối thủ chỉ là tên thua cuộc bẩn tính, không thèm tiếp.

Triệu Chí Cương càng giận, quay sang Tô Xán ở bên cạnh:

- Giáo viên chỉ đạo của cậu chẳng lẽ không nói với cậu, khi biện luận ngồi đối diện là bạn bè của chúng ta, biện luận phải kiến lập ở cơ sở hai bên cùng nhau đi tìm sự lý giải thực sự à? Cậu đẩy quan điểm tới hướng cực đoan, đánh lạc hướng là loại kỹ thuật biện luận ác liệt. Đây không phải là kỹ xảo, mà là thủ đoạn hạng ba, không xứng tham gia biện luận.

Tô Xán trong lòng khó chịu, tên này làm mất phong độ nam nhi, xem thái độ Đổng Tiểu Giai còn đàng hoàng hơn trăm lần:

- Cho dù chỉ là thủ đoạn, mà không phải kỹ xảo, thầy Thạch Quốc Dân đã đánh giá rồi, đề mục không đào ra được hàm ý sâu hơn. Thua rồi lại không phục, chua ngoa đanh đá, chỉ trích người khác, phong độ của cũng chẳng hơn gì tôi đâu.

Nói xong phẩy tay như đuổi một con ruồi bỏ đi, với loại này càng tranh luật càng mất mặt mà thôi.

"Chua ngoa đanh đá", câu này Tô Xán dùng quá ác, không phải chửi hắn là nữ nhân sao, xuất thân từ gia đình điều kiện tốt, được hưởng giáo dục chính thống, Triệu Chí Cương vì câu này mà gần như phát cuồng.

- Đủ rồi, đừng làm mất mặt trường nữa, nhìn xem đang ở đâu.

Đổng Tiểu Giai quát khẽ:

- Hãy nhớ lời mày nói hôm nay.

Triệu Chí Cương bỏ lại một câu rồi đi luôn, hắn không muốn ở lại thêm chút nào nữa.

Tiếp đó là màn chụp ảnh, rồi ban giám khảo lên trao giấy khen, kỷ niệm chương..v...v... Mấy thứ thủ tục rườm rà của Trung Quốc, rồi khản giả phía dưới lên tặng hoa.

- Cậu là Tô Xán hả, giọng vùng Xuyên, là đồng hương phải không, nhà cậu ở đâu.

- Năm thứ nhất mà đã có trình độ này, rất có tương lai.

- Tô Xán, làm quen một chút, chị là Di Giai, lúc nãy biểu hiện thật phong độ.

Tô Xán khá hưởng thụ cái cảm giác diễn thuyết trước đám đông khiến muôn người nhìn vào, nhưng lại rất không thích vây quanh làm phiền như thế.

Nên nhân lúc nhộn nhạo hội học sinh chưa để ý, khán giả rời hiện trưởng, y cũng chuồn mất, dù sao hôm nay mình chỉ là vật thế thân, lúc này hết tác dụng rồi.

Ra ngoài nhắn tin cho Đường Vũ, người hai phòng đã tới đông đủ.

Xem ra bọn họ vừa thảo luận cuộc biện luận, Nguyễn Tư Âu hưng phấn nói:

- Này, hôm nay phải mời khách rồi, không định để lại ấn tượng trốn nợ đấy chứ, nếu không chúng tôi hạ thủ với Đường Vũ đấy.

Số còn lại hưởng ứng rầm rầm, Đường Vũ vừa gập điện thoại lại, nói:

- Các bạn đợi một chút, còn người nữa.

Mọi người hỏi là ai, Đường Vũ chỉ cười không nói, nhưng Tô Xán dễ dàng đoán được.

- Đường Vũ.

Không lâu sau một cô gái đi nhanh tới, ôm chầm lấy Đường Vũ rất thân mật:

- Lâu lắm rồi mới gặp bạn nhớ quá đi.

Hai cô gái ôm nhau một lúc, Đường Vũ mới giới thiệu:

- Đây là Lâm Lạc Nhiên, bạn cùng trường cao trung của bọn mình, là bạn rất thân của Tô Xán đấy.

Cả đám ngạc nhiên, không phải vì Tô Xán quen cô bạn xinh đẹp như vậy, mà vì lúc này Lâm Lạc Nhiên đã buông tóc xuống, son cũng lau đi, xuất hiện với dáng vẻ cô gái nhà bên, không sao liên tưởng được với nữ biện thủ sắc sảo khi nãy.

Lâm Lạc Nhiên mắt ánh lên đói khát, nói:

- Đi ăn thôi, mình nghe nói gần trường các bạn có món bánh kẹp thịt, cho thịt đặc biệt nhiều, mình thèm lâu rồi.

Thế là Tô Xán mời mọi người tới quán Xuân Huy ở trên con phố quà vặt đối diện cổng chính, nơi này giá cả so với nhà ăn trong trường đắt hơn một chút, chất lượng thì tốt hơn rất nhiều, có điều là quán ăn cho sinh viên, những người quen ăn sơn hào hải vị đừng kỳ vọng quá cao.

Trên bàn có chín người phòng Tô Xán, phòng Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên.

"Phụt" Lý Hàn có kỹ xảo mở bia bằng tay không rất điêu luyện, rót cho mọi người:

- Mọi người nâng cốc chúc mừng cuộc thi đặc sắc ngày hôm nay, tuy có thắng có thua, nhưng không quan trọng, lão đại và bạn Lâm Lạc Nhiên chắc chắn là người nổi bật nhất.

Nói cứ như người hô “làm thịt con bé đó đi!” không phải là mình vậy.

- Hôm nay lão đại nói rất hay, tuy chỉ là lâm thời tham gia, song đã thể hiện được khí thế của trường ta. Có điều lão đại nói chưa được hoàn mỹ, ví dụ như...

Tiêu Húc đẩy mắt kinh lên, bắt đầu thể hiện học thức của mình, thành công thu hút được mấy cô gái đành phải "lịch sự" chú ý.

- Tóm lại là lão đại nói rất hay … uống!

Lý Hàn hô to, mọi người cũng được thể phụ nâng cốc họa tránh phải nghe diễn giảng, Tiêu Húc căm lắm.

Trương Tiểu Kiều vẫn thế, không nóng không lạnh. Đồng Đồng và Nguyễn Tư Âu rất buông lỏng, Lý Hàn lại giỏi làm sôi động không khí, cùng bọn họ uống tưng bừng, lúc này mới phát hiện ra hai cô gái này tửu lượng thâm sâu khôn lường, người ta nói hán tử Sơn Đông kén rượu, hán tử Thiểm Tây uống cả chum.

Lý Hàn vốn tự tin về tửu lượng, thủ đoạn uống rượu không ít, từng cốc từng cốc qua đi, cảm giác bọn họ uống không biết say là gì, chưa nói say, uống nước lã bằng đó cũng đủ nứt bụng rồi, xem chừng qua lần này Lý Hàn để lại ám ảnh.

- Triệu Chí Cương ở trường tôi có tiếng lắm, hôm nay cậu nói hắn như vậy, hắn về trường sẽ lan truyền không tốt vệ cậu.

- Kệ, mình có kiếm ăn ở ĐH Ngoại ngữ đâu.

Tô Xán vừa nói vừa nói vừa gắp thịt cánh gà mà y vừa mới bỏ xương cho vào bát Đường Vũ, Đường Vũ buổi tối thường ăn rất ít, bảo ăn tối dễ béo. Tô Xán rất không đồng ý, y không thấy thì thôi, lần nào ăn cùng nhau cũng bắt Đường Vũ ăn nhiều một chút:

- Phải ăn hết đấy.

Mấy người Trình Thông Thông nãy giờ cũng thấy Tô Xán gỡ xương gà, tưởng y thích ăn như vậy, không ngờ là dành cho Đường Vũ, nhìn y chăm sóc chu đáo, đều có chút ghen tỵ.

Bị mấy ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm, lỗ tai Đường Vũ phút chốc biến thành đỏ rực, khuôn mặt nóng rát, cô có thể đoán được vì sao Tô Xán làm thế, nhưng cô ăn sao được trong tình cảnh này, đẩy cái bát ra.

- Không được, phải ăn.

Tô Xán gắp một miếng thịt lên, đưa tới mồm Đường Vũ, còn nói “a”, như dỗ trẻ con.

- Này, cậu trình diễn ân ái cho ai xem vậy?

Lâm Lạc Nhiên rốt cuộc không nhịn nổi nữa, đập bàn nói:

- Để mình tự ăn.

Tránh Tô Xán làm chuyện hoang đường hơn, Đường Vũ đành phải kéo bát về gắp thịt ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.