Tamasuke nhìn người đó, mặt đầy khinh miệt, sau đó đứng dậy, cúi đầu:
- Nói tới lịch sử cận đại, tôi thừa nhận đất nước chúng tôi đã phạm sai lầm, tôi xin lỗi vì sai lầm đó, thậm chí nếu hôm nay có người vì vậy mà đánh tôi, tôi có thể lý giải. Tôi tới Trung Quốc là để học lịch sử, chính vì sai lầm lịch sử trước đó mà chúng tôi mới nghiên cứu lịch sử, nhìn ra thế giới, đất nước các bạn có thành ngữ "kiêm thính tắc minh", đây là câu nói rất hay, nếu không thể "kiêm thính", vậy tôi sẵn sàng bị đuổi khỏi buổi tụ hội này, nhưng tôi không xin lỗi vì điều mình nói, vì tôi nói sự thật.
***Ý của câu thành ngữ này là lắng nghe ý kiến của các bên thì mới nhận rõ phải trái.
Hàm ý của Tamasuke rất rõ, các người đánh tôi, đuổi tôi đi tức là các người sợ điều tôi nói, vì tôi nói trúng chỗ đau của các người.
Mấy du học sinh tán đồng, bọn họ thấy Tamasuke nói không có gì sai cả, còn sinh viên Trung Quốc mà đánh người, chỉ bêu xấu bản thân, không có ý nghĩa nào cả.
Vệ Đinh Đinh là bạn của Đỗ Đại Duy, tất nhiên phải nói đỡ giúp bạn mình:
- Được rồi, cả hai bên đừng nói nữa, anh bạn, không nên kích động, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, không phải phẫn thanh, nên dùng ánh mắt khách quan để nhìn nhận sự việc.
Lại bảo Tamasuke:
- Anh nói đúng, nhưng không phải chỉ một mình anh nhìn ra điều đó, người Trung Quốc chúng tôi thấy thiếu sót của mình, chúng tôi đang thay đổi. Nào chúng ta uống.
Tamasuke nâng chén lên:
- Mời mọi người, con người tôi nói hơi thẳng, mọi người đừng trách. Thật ra tôi rất thích văn hóa lịch sử Trung Quốc, nên mới sang đây học mà.
Câu cuối thổi phồng một chút mới làm đám đông buông lỏng, thái độ của hắn rất được mọi người tán thưởng.
Tô Xán thầm nghĩ, nếu kẻ này không phải người chính trực như bề ngoài, thì chắc chắn là tên cao thủ tán gái.
Lý Hàn bị Trương Tiểu Kiều ngăn cản, cơn giận không chỗ phát tiết, tu cạn cốc bia, đặt rầm xuống bàn:
- Đến giờ rồi, chúng ta về thôi.
Phòng 602 luôn cùng tiến cùng lui, ba người còn lại đồng loạt đứng dậy. Tô Xán nhìn Vệ Đinh Đinh bên cạnh Lâm Lạc Nhiên, nghĩ có hắn rồi, đâu tới lượt mình lo cho.
“Giận thật rồi sao?!! Quỷ hẹp hòi” Lâm Lạc Nhiên thấy Tô Xán đi về mà không nói với mình thì khẽ cắn môi, cô đột nhiên nhận ra mình vẫn đánh giá thấp sự hẹp hòi của Tô Xán ở phương diện này, mình lại đâu phải là bạn gái của cậu ta, vừa phải đối phó không để cho cô bạn gái ghê gớm của cậu ta phát hiện ra tình cảm thật, giờ còn để ý tâm tình của cậu ta nữa.
Bản tiểu thư đây giá rẻ vậy sao?
Thoáng chút chần chừ Tô Xán đã đi ra phía cửa, Lâm Lạc Nhiên bực bội dậm chân gọi:
- Tô Xán!
Nhưng Tô Xán đã đi qua chỗ rẽ không nghe thấy nữa.
Vệ Đinh Đinh thấy bộ dạng tức giận của Lâm Lạc Nhiên, đứng dậy theo:
- Sao thế, cậu ta về cứ để kệ cậu ta.
- Ra ngoài hóng gió chút, cậu không cần theo đâu.
Lâm Lạc Nhiên nói xong đi luôn, để lại khuôn mặt âm trầm Vệ Đinh Đinh và những người xung quanh đang đưa mặt nhìn nhau.
…………
Ánh sáng bên trong KTV không tính là tối, nhưng sau khi ra ngoài, vẫn bị đèn đường làm cho không mở mắt ra được, cái màu hồng trong KTV Melody đó thật khó chịu.
Chẳng thể nói đây là nơi ăn chơi trác táng, đèn nhạc suốt đêm, nhưng phản ánh được phần nào sinh hoạt về đêm ở giai đoạn này. Không có cửa hiệu xa xỉ phẩm giống nhau như đúc hay là khu mua sắm sang trọng, phần lớn là các quán ven đường, trong ngõ nhỏ bay ra mùi thịt nướng, có hơi nước dùng bốc lên nghi ngút, không chỉ có sinh viên ăn mặc đủ phong cách ở đây, còn có cả trí thức công sở còn nguyên cách ăn mặc nơi làm việc cũng ngồi xuống quán hàng.
Văn hoa nghìn năm chưa dễ bị mai một.
Kiến trúc từ thập niên tám mươi, với đường dây chằng chịt giữa các cành cây, khu vực đan cài giữa dân cư và giải trí vẫn đông đúc náo nhiệt.
Trong KTV có bật điều hòa, đi ra ngoài bị gió thổi vào, Tô Xán rùng mình, lúc này mới chú ý áo ướt cả rồi.
Lý Hàn, Trương Tiểu Kiều, Tiêu Húc đều im lặng, không thể phủ nhận điều đối phương nói, nhưng trong lòng chẳng ai thoải mái, tất nhiên điều này rồi cũng sẽ qua nhanh, bọn họ mới chỉ là sinh viên năm đầu, muốn thay đổi những điều đó phải mười hai mươi năm nữa, khi có địa vị nhất định ở xã hội.
Chỉ không biết tới lúc đó còn ai nhớ đến nhiệt tình tuổi trẻ, hay mải mê theo đuổi công danh lợi lộc, hoặc vật lột với cuộc sống, hơn nữa thay đổi này là quá trình lâu dài, không phải một sớm một chiều ra vài công văn, vài cái luật định mà thay đổi được, muốn chuyển biển, trước tiên chúng ta phải thay đổi từ tư tưởng.
Giống như chính phủ có luật cấm bệnh viện nhận tiền lót tay của bệnh nhân, nhưng tình trạng đó vẫn diễn ra tràn lan ở bệnh viện nhà nước, tại sao? Phải chăng y đức ngày càng kém, con người càng tham lam, vì lương eo hẹp của bác sĩ không đủ sống?
Đều đúng, nhưng còn nguyên nhân quan trọng nữa, chính người nhà bệnh nhân muốn người nhà mình được chăm sóc tốt hơn, chủ động đưa tiền cho bác sĩ, người này thấy người kia đưa tiền, sợ người nhà mình thì không được đối xử tốt cũng làm theo, từ đó hình thành vòng tuần hoàn không dứt.
Nhìn rộng ra khắp xã hội không chỉ ngành y tế mà tất cả mọi ngành nghề đều vậy, thế nên mới có chuyện quan viên không nhận tiền, chỉ làm đúng chức trách, đó vốn là điều cực kỳ hiển nhiên lại được ca ngợi như thánh sống.
Lỗi là ở cả hệ tư tưởng, chứ không phải do chế độ nào cả.
Vậy phải làm sao? Thế hệ hiện tại coi như không thể chuyển biến được nữa rồi, chỉ có thể tập trung vào sau này.
Tô Xán đột nhiên có ý nghĩ, đợi 10 - 15 năm nữa, khi đế chế tài chính của y đã thực sự vững chắc, y sẽ hoàn toàn buông tay giao lại cho Vương Thanh quản lý, y muốn đi dạy học...
Không, như thế chưa đủ, Tô Xán muốn lập ra một hệ thống trường học, từ nhà trẻ, tiểu học, sơ trung, cao trung, đại học, y sẽ đem tư tưởng của mình truyền bá cho thế hệ sau, sau đó để học sinh của mình tiếp tục đem tư tưởng mình truyền bá.
Ý nghĩ đó nảy ra trong đầu như đốm lửa rơi vào vệt dầu loang, lửa bùng lên lan đi với thế không gì ngăn cản được, Tô Xán cảm thấy người nóng rực rực, chưa bao giờ thấy cuộc đời trở nên rõ ràng như vậy, đúng, đó là điều y muốn làm nhất, thích hợp với y nhất, khi đó ưu thế trùng sinh đã hết, nhưng kiến thức tích lũy thực sự là của mình, thêm vào tâm thái rộng mở được trùng sinh gột rửa, làm Tô Xán thay đổi cách nhìn nhận cuộc sống.
Thay đổi đó không chỉ đơn thuần là phép tính cộng thêm mười năm kinh nghiệm sống.
Mục tiêu đầu tiên của Tô Xán là giúp cha mẹ có cuộc sống đỡ vất vả hơn, chuyện đó đã hoàn thành rồi. Mục tiêu thứ hai là Đường Vũ, sẽ còn cần cả đời để thực hiện.
Nhưng hai mục tiêu là vì người khác, vì y nắm sức mạnh của người trùng sinh, không phải cho y, không phải của y.
Bây giờ Tô Xán mới có mục tiêu thực sự cho chính bản thân mình.
Tô Xán muốn làm người gieo mầm.
Tô Xán tiến vào một trạng thái rất kỳ diệu.
Không khí man mát của buối tối lướt qua da thịt lộ ra ngoài, nhưng Tô Xán không thấy mát mẻ, lại cảm giác có sự khô nóng từ đáy lòng sinh ra, khuếch tán toàn thân làm từng lỗ chân lông mở rộng.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaa.
Tô Xán đột nhiên đứng giữa đường đầu ngửa lên hét một tiếng thật to, kệ nhiều người qua đường nhìn y rồi tránh xa như tránh bệnh hủi, Tô Xán cười hết sức thoải mái:
- Thật là thoải mái.
- Lão đại, bị điên rồi.
Tiêu Húc lo lắng nhìn Tô Xán:
- Lão đại, tôi đã nói rồi, cô bé đó khó ai giữ nổi lắm...
Lý Hàn buông tiếng thở dài, hiển nhiên cho rằng Tô Xán vì biểu hiện hôm nay của Lâm Lạc Nhiên mà lòng khó chịu.