Cùng với sự kiện đệ nhất nha nội Vương Uy Uy ỷ thế đánh người lan rộng, một bố cục lớn đang dần hình thành ở Dung Thành, Dịch Gia Thuận chịu bỏ ra cái bánh lớn tới trăm triệu đồng làm mồi nhử, ngầm thúc đẩy lực lượng cấp tỉnh bộ ra tay gây sức ép lên Vương Bạc, Dịch Gia Thuận ở một số việc cực kỳ có khí phách không làm thì thôi, đã làm là làm lớn làm tới cùng không kiềng nể gì hết, chẳng trách hợp khẩu vị với Giang Quách Thiếu.
Trong nhà khách tiếp đãi của chính phủ tỉnh Tây Xuyên hôm nay tổ chức bữa tiệc lớn thu hút sự chú ý của hai giới chính thương Dung Thành, ngoài cửa có phóng viên truyền thông chầu chực đợi tin, tham gia bữa tiệc có bí thư tỉnh ủy, tỉnh trưởng Tây Xuyên, cùng phó tỉnh trưởng thường trực Quách Giang Thiếu, phó tỉnh trưởng Lô Quý Trung, phó chủ tịch chính hiệp tỉnh Chương Dịch An, trợ lý tỉnh trưởng Văn Diệu Hoa, còn lại là những quan viên có trọng lượng ở các cơ cấu tỉnh, đội hình hùng tráng, đón tiếp Dịch Gia Thuận tới ký hiệp ước ghi nhớ về việc đầu tư 120 triệu để xây dựng đường ống nguyên liệu tây nam.
Theo như Dịch Gia Thuận hứa hẹn, đây chỉ là khoản đầu tư ban đầu, nếu tiếp đó không huy động thêm được nhà đầu tư, ông ta có thể tăng cường đầu tư tới mức 200 triệu đồng.
Không chỉ thế còn thành lập tổ hạng mục hơn 100 người, do chính Dịch Gia Thuận đứng đầu để xử lý hạng mục này.
Đường ống dẫn khí này vốn là hạng mục được cấp phép triển khai từ năm 1998, nhưng cứ bị lần lữa mãi không có người nắm ấn phụ trách, cho nên nói mới chỉ nằm trên giấy tờ, đây có thể nói là hạng mục ích nước lợi dân, hơn nữa là hạng mục lớn cho phép một công ty lũng đoạn tài nguyên cả vùng tây nam, kiếm tiền cực nhiều, người ta cầu tham gia dây máu ăn phần trong đó mà chẳng được.
Nhưng tình huống chân thực không bao giờ đơn giản như bề ngoài, đầu tiên là Trung Thạch, Trung Môi hai xí nghiệp TW nắm 17% và 14 % va chạm xung đột không ngừng, chủ nghĩa quan liêu vô cùng nghiêm trọng, ai nắm vai trò chủ đạo, ai chịu trách nhiệm tranh cãi không ngừng.
Hơn nữa tuyến đường vận chuyển này đi qua hai ba chục xã thị trấn, địa phương nào cũng cần có lót tay mới thông thuận được, đường ống đi qua khu dân cư, nghĩa trang, phải giải tỏa đền bù, dễ đụng chạm gây mâu thuẫn kiện cáo.
Chuyện dàn xếp điều hòa cơ sở là khó khăn cực lớn, tiêu hao nhiều tài nguyên và tinh lực.
Nhưng bây giờ tất cả những khó khăn đó được dẹp bằng, người do Trọng Phàm bỏ, tiền do Trọng Phàm cung cấp, tỉ lệ ăn chia thì Trọng Phàm lại gánh phần nhỏ, nói chung các quan lớn chỉ cần ngồi rung đùi đợi chính tích đợi tiền rơi xuống mà thôi, nếu chẳng may có nguy hiểm gì cũng có Trọng Phàm lãnh hết rồi.
Dịch Gia Thuận đưa ra quyết sách này, dùng ưu thế binh lực, tiền bạc của tập đoàn Trọng Phàm để đạt được đột phá, đổi lấy ưu thế chính trị, tiến hành phản kích Tô Lý Thành và Vương Bạc. Đồng thời cũng đạt được mục tiêu đạp đổ Đại Dung để vươn lên, nhất cử lưỡng tiện.
Lợi hại nhất là xoay chuyển tình thế, đặt Dịch gia vào thế yếu bị ức hiếp, được không ít người đồng tình.
Ít nhất bây giờ Quách Giang Thiếu cùng không ít nhân vật trọng lượng trong tỉnh đều hay tin công tử bí thư thành ủy Dung Thành đánh con trai Dịch Gia Thuận, các loại tin đồn bay tứ tung, trong bữa tiệc ân cần thăm hỏi Dịch thiếu gia hiện đang nằm nhà “hồi phục sức khỏe”, tuy không có ai chỉ trích gì những kẻ hành hung Dịch thiếu gia, nhưng cử chỉ này cũng đủ sức nặng rồi, có vẻ như tất cả mũi tên đều hướng về một phía.
Trên bữa tiệc, Quách Giang Thiếu tỏ ra tích cực nhất.
Quách Giang Thiếu từ thôn Phượng Hoàng đi ra, khi đó là chàng trai nhà nông hai mươi tuổi, trẻ trung khí thế, từ năm tháng rung chuyển đó tới vị trí bây giờ tóc đã hoa râm. Còn Vương Bạc chẳng qua chỉ là tên công tử đời ba, tuổi tác so với bọn họ còn quá trẻ, đã là thường ủy thành ủy. Quách Giang Thiếu xưa nay xem thường loại người dựa hơi ông cha thăng tiến. Tác phong Vương Uy Uy bây giờ cùng một mạch truyền thừa của cha, ông ta nhớ lại thời trẻ bị con trai viên quan cấp huyện đuối đánh tới mức phải bỏ quê mà đi, trong lòng hận loại người như Vương Bạc, Vương Uy Uy tới tận xương tủy.
Chuyện này đã ầm ĩ tới mức nào? Một cú điện thoại này có thể trả lời đầy đủ vấn đề.
- Anh đi đánh nhau à?
Giọng nói vẫn êm tai dễ nghe như vậy, nhưng Tô Xán hiểu rõ Đường Vũ cỡ nào, đã nghe ra cô không hài lòng.
Nếu Đường Vũ không biết chuyện này thì thôi, hiện giờ không biết từ con đường nào biết rồi, Tô Xán chỉ đành đem tình hình cụ thể ở Tây Lĩnh nói một lượt.
Đường Vũ lặng lẽ nghe hết, lên tiếng hỏi:
- Vì sao anh không gọi em theo?
Câu nói này làm Tô Xán hơi nghẹn lời, cho dù nhà Đường Vũ đồng ý cho cô đi chơi qua đêm mới về, nhưng hôm đó Tô Xán mang ý đồ đi "nói chuyện" với Dịch Lực Hoan, tình huống như thế, tất nhiên Tô Xán không muốn Đường Vũ bị liên lụy vào.
Thế nên chỉ đành nói lảng đi:
- Tiểu Ngũ có hai người bạn trong quân đội từ Hà Nam tới, xung quanh Dung Thành này cũng chỉ có Tuyết Sơn là độc đáo một chút, cho nên mới chọn nơi đó, hơn nữa còn đi qua đêm, nhà em thế nào cũng không đồng ý, hai nữa là xưa nay em cũng đâu thích loại hoạt động này..
- Anh không hỏi em làm sao biết em không thích?
Giọng Đường Vũ rất lạnh:
Cô thực sự tức giận rồi, chuyện xảy ra gần một tuần mới biết, hơn nữa là biết qua lời cha mẹ mình, nghe kể Tô Xán và nhóm Vương Uy Uy ở Tuyết Sơn xung đột với Dịch Lực Hoan, chuyện này truyền bá xôn xao. Bây giờ con người ta bị đánh, bị ném xuống ao, người ta không chịu bỏ qua, lực lượng ở Du Thành, lực lượng Dung Thành, rồi thậm chí ở trên tỉnh được Dịch Gia Thuận "đấm mồm đấm miệng" đang tạo ra những dòng chảy ngầm cuồn cuộn.
Bên phía Du Thành không ít người hô hào khởi kiện, buồn cười cái là Dịch Gia Thuận nói chuyện thì đổ hết tội lên đầu Vương Uy Uy, nhưng đám người này chỉ nói tới kiện Tô Xán.
Thậm chí đã bắt đầu tham vấn luật pháp kiện Tô Xán hai tội, một là hành hung gây thương tích, tội thứ hai là làm nhục nhân phẩm của người khác, bởi vì thế chuyện này hiển nhiên đã tới tai Mục Tuyền.
Kết thúc cuộc điện thoại với Tô Xán, Đường Vũ mím chặt môi, lấy móng tay bấm vào ngón cái, dùng cơn đau làm mình bình tĩnh lại, cúp điện thoại. Một là cô rất giận, hai là nghĩ tới chuyện Tô Xán và nhóm Vương Uy Uy và Lâm Lạc Nhiên trải qua lại không có mình, lòng có sự chua xót không sao nói rõ được.
Tô Xán quá thân thiết với Lâm Lạc Nhiên, tuy bề ngoài Đường Vũ không tỏ vẻ gì cả, nhưng nó vẫn như cái dằm gỗ đâm vào da thịt, nhất là nghĩ tới cảnh tượng Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên đi chơi vui vẻ với nhau mà mình không hề hay biết, cô rất khó chịu.
Không phải cô nghi ngờ Tô Xán làm gì không phải với mình, nhưng ai có thể vô tư được với chuyện như vậy? Huống hồ hai người đó còn có tình cảm với nhau, tình cảm đó nảy sinh từ khi nào?
Đường Vũ nghĩ rất có thể hình thành khi cô rời Hạ Hải tới Dung Thành tới 8 tháng không có tin tức gì, lúc đó tình cảm của cả hai đều rất mềm yếu, dễ bị người ngoài tác động, Lâm Lạc Nhiên lại là cô gái ưu tú như thế, không phải Trần Linh San cũng đã thành công nhân lúc cô đi mà bước một chân vào tim Tô Xán sao.
Từ sau khi Tô Xán tới Dung Thành, có cô ở bên cạnh, Tô Xán không còn để ý tới bất kỳ cô gái nào khác nữa, kể cả người tích cực tấn công như Tôn Mạn càng là minh chứng rõ ràng. Thậm chí cô còn biết chuyện thời họ du học Mỹ, Ginny nữ hoàng của buổi dạ hội muốn hôn Tô Xán mà Tô Xán cũng từ chối.
Không nói Tô Xán, ở thời điểm đó cô cũng bị Lữ Tiên Minh thu hút, hai cả cùng học piano, rất hợp ý, chính vì vậy mà sau này mới có chuyện Chu Dung đề nghị bỏ tiền cho hai bọn họ du học, nếu Tô Xán không xuất hiện dẫn tới nhiều thay đổi trong suy nghĩ của cô, có lẽ Đường Vũ sẽ chấp nhận sắp xếp đó?
Mà Tô Xán thân thiết với Lâm Lạc Nhiên cũng là do cô “ngầm cho phép”, nên cô càng chẳng thể nói gì.
Đường Vũ biết, chỉ cần mình nói một câu, Tô Xán sẽ lập tức kéo giãn khoảng cách với Lâm Lạc Nhiên, nhưng như thế cũng có nghĩa là phải giữ khoảng cách với đám Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ. Chưa nói làm Tô Xán mất đi hai người bạn thân thiết, cũng làm Tô Xán mất nhiều trợ lực từ quan trường, mà cùng với sự nghiệp ngày càng lớn, thiếu hỗ trợ đa dạng có thể tin cậy từ quan trường, sẽ rất nguy hiểm.