Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 110: Chỉ là hiểu lầm



Vương Thanh là cô gái rất mạnh mẽ thực tế, hiểu đời, mọi chuyện cô làm vì Tô Xán hoàn toàn không phải vì tình cảm nam nữ, trước giờ cô luôn coi Tô Xán như người thân, giống như đứa em trai để cô chiều chuộng chăm sóc, nhiều lúc lại giống như người anh để cô dựa dẫm tin cậy, như một người trong gia đình.

Xưa nay Vương Thanh cũng luôn lấy thân phận đó bao dung nuông chiều Tô Xán, đúng thế là nuông chiều, để y lười biếng, để y vô trách nhiệm, một mình mình vất vả làm việc.

Cô cũng rất thực tế, bước ra cuộc đời, lên tới vị trí này, càng ngày cô càng hiểu có chỗ dựa vững chắc đằng sau quan trọng thế nào, nếu không có Tô Xán, có lẽ Đôn Hoàng bị người khác nhảy vào xâu xé từ lâu rồi.

Bởi thế Vương Thanh đối xử rất tốt với Tô Xán là tổng hợp nhiều yếu tố, có tình cảm có lý trí, nhưng không phải vì tình yêu dù một thời gian thực sự cô có chút rung động với Tô Xán, nhưng qua lâu rồi. Vương Thanh đã trưởng thành, cũng chính vì thế câu nói kia của Tô Xán tuy làm cô tổn thưởng rất nặng, nhưng sau khi trấn tĩnh lại, Vương Thanh cũng nhanh chóng tỉnh táo phân tích sự việc.

Nghĩ lại không phải cô cũng đã nói những lời tổn thưởng Tô Xán sao, từ trước giờ Tô Xán cũng chưa bao giờ đòi hỏi gì ở cô, y lười biếng, đùn đẩy công việc cho cô cũng không phải vì ỷ bản thân là ông chủ, mà giống như đứa em ương bướng làm nũng, làm gì có ông chủ nào trao toàn bộ quyền hành cho cô như thế, điều ấy cũng là thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối của Tô Xán với cô.

Giống như cô coi Tô Xán là người nhà, Tô Xán cũng coi cô như người nhà vậy.

Chuyện ngày hôm nay nay toàn bộ do xúc tác rượu, sự ngang ngạnh trong tính cách của cả hai tạo ra sự hiểu lầm.

Tô Xán luôn trầm ổn, nhiều năm trước đã thế, vì sao có phản ứng quá khích, mất lý trí, thậm chí điên cuồng như vậy, chẳng phải gián tiếp nói lên trong lòng y, cô quan trọng thế nào sao? Cũng giống như cô lúc đó, chỉ vì nghĩ Tô Xán hiểu lầm mình mà nói ra những lời thiếu suy nghĩ, kích thích y.

Nghĩ tới đó tuy trong lòng vẫn còn giận Tô Xán, nhưng lại có chút vui vẻ từ trong lòng sinh ra. Cô suy nghĩ như vậy, tin rằng lúc này Tô Xán cũng đã trấn tĩnh lại suy nghĩ bình thường, cả hai đều nói những lời làm đối phương tổn thương đến vậy, muốn quan hệ quay lại như trước kia, nhất định cẩn hai bên nỗ lực, tuyệt đối không thể chỉ biết oán trách nhau.

Bọn họ đều là người trưởng thành, thậm chí thành thục hơn hơn nhiều người cùng trang lứa, không phải trẻ con vì chút hiểu lầm xung đột mà giận dỗi nhau không thèm nhìn mặt nhau, cũng không phải trai gái yêu nhau vì tổn thương mà chia tay được, bọn họ là người thân, là cộng sự kinh doanh.

Đã không thể tránh mặt nhau, vậy chỉ có thể giải quyết vấn đề.

Vừa rồi Tô Xán thể hiện sự hối hận của mình, giờ tới cũng phải có hành động, Vương Thanh đã ngừng khóc, đưa tay quệt mặt, ngẩng đầu lên, đau đơn trong ánh mắt bị cô che giấu, nghiêng đầu, khóe môi hơi nhếch lên, nở nụ cười tự tin mà khiêu khích như thường lệ:

- Định về phòng tự giải quyết?

Khi dính tới chuyện mẫn cảm của mình, ai cũng sẽ trở nên cực đoan, Tô Xán cũng vậy, vì thế mới sinh ra hiểu lầm, tuy nhiên không phải là y lấy hiểu lầm bao biện cho câu nói độc ác của mình, Tô Xán muốn cùng Vương Thanh tiêu trừ hoàn toàn khúc mắc đó, hiện ánh rạng đông đã ló rạng, sao không biết nắm bắt lấy:

- Vậy không lẽ chị định giúp tôi à?

- Đừng mơ, cậu nghĩ tôi là loại nữ nhân để nam nhân chơi đùa vậy sao?

Vương Thanh bĩu môi nói một lời hai ý:

- Cậu tự gây họa thì cậu tự chịu đi.

Dù phân tích được là mình hiểu lầm, nhưng nghe Vương Thanh xác nhận, Tô Xán thấy người nhẹ đi một nửa, giảm bớt nhiều day dứt tội lỗi:

- Xin lỗi, chuyện hôm nay là do tôi sai.

Trước đó Tô Xán không nói xin lỗi, vì lo kích thích Vương Thanh, cũng giống như muốn giũ bỏ trách nhiệm vậy, nhưng lúc này không thể không chân thành nói một câu xin lỗi.

- Tôi cũng không nên nói những lời đó với cậu, là tôi sai trước.

Hai người nói mấy câu gượng gạo, trong phòng yên tĩnh lại, song bầu không khí hòa hoãn nhiều.

Cho dù Vương Thanh có tỏ ra trấn tĩnh, nhưng hai mắt có phần ngơ ngác, ánh mắt che giấu thê lương đau đớn, hai người ngày hôm nay không khác gì đột phá bước cuối cùng nữa, hơn nữa còn bằng phương thức như vậy, Tô Xán thấy tim như bị bàn tay vô hình bóp chặt một cái, tất cả đều tại y.

Im lặng một lúc, Vương Thanh đứng dậy mở tủ quần áo, bên trong treo mấy bộ quần áo nam, Tô Xán thoáng run người một cái, tiếp đó Vương Thanh lấy bộ áo ngủ nam, ném cho y:

- Tôi đi tắm, cậu cũng tắm đi, tôi đợi.

Nói tới đó ánh mắt cô trở nên sắc bén trừng Tô Xán một cái:

- Đó là quần áo tôi mua cho cậu chưa đưa được, đây đáng lẽ là chuyện của bạn gái cậu mới đúng, không biết kiếp trước tôi nợ cậu cái gì.

Tô Xán lúc này ngoan ngoãn ngậm miệng không nói gì, nhận bộ quần áo ra ngoài đóng cửa lại.

Cánh cửa đóng lại ngăn cách hai người, Tô Xán dựa lưng vào cửa từ từ ngồi bệt xuống, tay vò đầu, Vương Thanh rất xinh đẹp, cực kỳ có sức sát thương với nam nhân, Tô Xán không quá che dấu bản năng nam nhân của mình với cô, một phần y bị Vương Thanh nuông chiều thành quen, một phần đó chỉ mang ý trêu đùa, Tô Xán thực sự không có ý đồ gì với Vương Thanh, trước đó là thế, bây giờ cũng thế, Tô Xán từng nói với mẹ mình và Vương Thanh là hai người họ là người quan trọng nhất trong cuộc đời y, bởi thế câu nói của Vương Thanh cũng làm y rất đau lòng.

Có điều nếu không phải do rượu, y không quá khích như vậy, Tô Xán không biết sau này đối diện với Vương Thanh ra sao, nhưng ít nhất lúc này y có quyết định, tuyệt đối không uống rượu nữa.

Vương Thanh nhắm mắt ngâm mình trong bồn tắm lớn, chuyện xảy ra trong tiểu lâu kia vẫn như rõ ràng trước mắt, thậm chí lúc này nước nóng bao quanh cơ thể làm cô liên tưởng tới bàn tay Tô Xán đụng chạm khắp người mình.

Không có chút phòng bị nào, cô cực kỳ hoảng sợ, nhưng sau đó cô chỉ giận, đau đớn vì những lời nói kia của Tô Xán, lại hoàn toàn không thấy phản cảm vì Tô Xán suýt nữa xâm phạm mình.

….

Gần một tiếng sau Tô Xán quay trở lại phòng Vương Thanh, không phải y tắm lâu như vậy, mà sợ quay lại sớm quá nhìn thấy cảnh gì không nên thấy.

Vương Thanh quấn khăn tắm ngồi bên mép giường sấy tóc, vẻ mặt hoàn toàn không có gì khác bình thường nữa.

- Chuyện ngày hôm nay.

Tô Xán cảm thấy dù sao mình là nam nhân, nhiều chuyện phải chủ động chút:

- Chị cũng quá lo rồi, Dịch Gia Thuận không có khả năng không có khả năng kiện tôi, chú Vương cũng không dễ dàng bị hạ như vậy đâu …

Dù quan hệ với Vương gia thân thiết như vậy, Tô Xán mới chỉ hai lần gặp Trương Thanh, một lần khi đó Vương Bạc đã bị mời đi uống trà, lần này bà lại xuất hiện, Tô Xán không cho rằng là sự trùng hợp, nhất nhất định có tin tức liên quan tới cao tầng Vương hệ. Vả lại từ lúc xung đột xảy ra, Vương Bạc không áp dụng bất kỳ hành động phản kháng ngoại trừ giúp cha y gánh áp lực, trì hoãn giảm cổ phần hóa, Tô Xán tin rằng Vương Bạc đang đợi thời cơ.

Dịch gia liên kết với Quách hệ, Lô hệ, đây là đấu tranh giữa hai phái hệ, đấu tranh cấp độ này, Tô Xán không có khả năng xen vào hay tác động vào, chỉ có thể đợi kết quả.

Tính cách Tô Xán không hợp với quan trường thật, không có nghĩa là y không nhìn ra được điều gì, theo phân tích của y, lần xung đột này tuy có áp lực, căng thẳng nhưng không có nguy hiểm gì, y tin vào Vương Bạc.

Đem suy luận của mình nói hết cho Vương Thanh nghe, cuối cùng nói:

- Cho dù là kết quả xấu nhất thì chúng ta cũng chỉ phải khỏi địa bàn Dung Thành thôi, hoàn toàn có thể làm lại với khởi đầu cao hơn mấy năm trước nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.