Tiếp theo đó là thứ bảy và chủ nhật, hai ngày cuối cùng của ngày hội trở lại trường.
Cảnh tưởng đèn đuốc huy hoàng, ngày đêm náo động cả trong ngoài trường dần dần lắng xuống, lượng xe lưu động hơn thường ngày chục lần cũng đã phần nào khôi phục lại nhịp độ trước kia. Sinh viên ở khu KTX cũ không còn mỗi ngày nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó phát hiện ra đứng ngoài là đám trung niên đủ thứ họ Chu Ngô Trịnh Vương, thoải mái đi vào phòng, lấy thuốc lá ra mời, sau nói nơi này trước kia là phòng mình, kia là chỗ họ khắc tên đánh dấu...
Đh Nam Hải thành tiêu điểm chú ý của bên ngoái đã bình an vượt qua được lễ trở lại trường. Tiếp đó vẫn là nam nam nữ nữ đeo cặp hoặc ôm sách sau bữa cơm tối đi dưới hàng cây ngô đồng, hoặc cô gái ăn mặc thoáng mát đạp xe xuyên qua con đường cuối thu đầy lá rụng.
Những hàng quán ngoài trường cũng thu bớt lại bàn ghế, chủ quán nhìn cảnh quán vắng vẻ bằng nữa trước mà thở dài nẫu ruột, một tuần qua khách lúc nào cũng kín quán làm ông ta một thoáng ảo tưởng mơ ước cuộc đời năm nào có cơ may thành hiện thực...
Bóng đêm buông xuống KTX số 13, trong phòng 602, Trương Tiểu Kiều, Tiêu Húc, Lý Hàn mỗi người cầm một chai bia ngồi quanh bàn, nhưng không khí chẳng có chút sôi nổi nào, đĩa lạc trên bàn còn nguyên không ai đụng vào.
- Trường theo dõi rất gắt gao hoạt động trên diễn đàn, tuy không yêu cầu nhóm quản trị trực tiếp xóa chủ đề, chỉ sợ làm thế tin đồn càng sai lệch, không bằng nới lỏng hợp lý để kiểm soát. Thế nhưng những chủ đề liên quan tới tin đồn xấu liên quan tới sản nghiệp thuộc tập đoàn Sâm Xuyên vẫn xuất hiện liên tục, dù sao Sâm Xuyên là hộ ngoại lai, lại tiến vào với xu thế mạnh như vậy, muốn xen vào địa ốc, năng lượng, y dược, đã đụng chạm tới lợi ích của một số phe cánh bản địa, nhưng bọn họ hợp tác đồng lòng thế này rõ ràng có bàn tay thao túng đằng sau.
Trương Tiểu Kiều xuất thân từ phần tử trí thức, cha hắn không chỉ là chủ nhiệm khoa còn là nhà doanh nghiệp thành đạt, tuy hứng thú của hắn hoàn toàn không đặt ở mảng này, nhưng kiến thức vẫn có:
- Hành động của Tô Xán hôm đó coi như biến tướng đụng chạm vào lợi ích của một số kẻ, cho nên tôi nghe thấy hướng gió ngoài kia đang nhắm thẳng vào cậu, biểu lộ sự bất mãn. Cha Tiền Trọng Viễn còn được thể nói không dung dưỡng cho tư tưởng đặc quyền, thân phận địa vị càng cào càng phải lấy mình làm gương, phải xử lý nặng mới giữ nghiêm được quy củ trường học.
- Phì, lão già đó nói không biết nhục, tự tát vào mặt mình.
Tiêu Húc tu một hơi hết nửa chai:
- Thất vọng, tôi thực sự thất vọng, toàn những người thường ngày đường hoàng đạo mạo là thế, tới lúc xảy ra chuyện mới thấy rõ bản chất, không phải hèn nhát rũ bỏ liên quan thì đi làm chó cho người ta, không xem tình hình khi đó thế nào, nếu để đám người kia thành công, trường ta không bị cười thối mũi à?
Lời này của Tiêu Húc tuy hơi nặng, nhưng Lý Hàn tán đồng:
- Tức nhất là bọn họ là giáo viên, có thể tùy tiện nói, Tô Xán lại chẳng làm gì nổi họ.
Lễ trở lại trường gần kết thúc, trừ mấy hoạt động thu dọn cùng tiễn khách, cơ bạn sinh viên quay về cuộc sống trường học như thường, lúc này bắt đầu có những kẻ ăn đòn xong là quên đau, bắt đầu không kiêng dè ảnh hưởng nữa.
Mọi người uống bia than thở, ngoài hành lang có tiếng bước chân, sau đó Vương Động Kiện tự nhiên như ruồi mở cửa thò đầu vào, thấy Tô Xán ngồi dựa lưng vào cửa sổ liền hỏi:
- Thế nào? Thầy Tô đã tìm cậu nói chuyện chưa? Mấy nhân vật lớn của khoa gần đây động tĩnh gì không? Bất thường, bất thường, bây giờ trong trường thảo luận kịch liệt lắm, chỉ sợ kết quả đưa ra không hay.
- Cút, đừng toàn nói những điều không có đầu có đuôi.
Trương Tiểu Kiều bực mình nói:
Vương Đông Kiện vẫn cười hì hì, đi tới mở tủ lạnh nhỏ lấy một chai bia, ngồi xuống:
- Tôi thấy nếu như một trường không có lòng bao dung, không tình người, không xứng xưng là trường học nổi tiếng thế giới. Tinh thần nhân văn là giá trị quan trọng của trường học, tôi nghĩ Tô Xán còn có cửa sáng lắm, thế đã được chưa?
Tình hình chung bây giờ là vậy, kết thúc lễ trở lại trường sẽ tới lúc “tinh nợ cũ”, bao gồm thế lực đằng sau Chiêm Hóa khiêu khích quyền uy của Đh Thượng Hải, có tập đoàn Sâm Xuyên, và Tô Xán đang ở tâm bão trong trường, có người cần chịu trách nhiệm cho chuyện này, ai thích hợp hơn Tô Xán nữa? Tất cả những gì có thể làm Tô Xán đã làm rồi, lúc này y chỉ có thể co mình lại trong vỏ bọc một sinh viên bình thường đợi phán xét thôi, bất kỳ hành động nào cũng rất dễ bị chụp mũ ngông nghênh ngang ngược.
Di động của Tô Xán vang lên, nhìn thấy hiển thị tên là Vương Bạc, tim đập mạnh, y có dự cảm, ở thành phố cách đó mấy nghìn km, đang phát sinh rất nhiều giao phong và thỏa hiệp.
- Nghe cha cháu nói tâm tình chú không tốt, xem ra cha cháu nói đúng, nếu không làm sao đêm hôm thế này bí thư Vương lại gọi điện cho cháu.
Hiện là 9 giờ tối, nếu Tô Xán tới phòng tự học thì lúc này cũng đã thu dọn sách về phòng, Vương Bạc gọi điện giờ này cũng là có tính cả.
- Xem ra chú không nên tiếp xúc nhiều với Lão Tô, suốt ngày bị người ta đồn nhảm chưa đủ, hai cha con cháu còn lấy chú ra làm đề tài đào xới.
Vương Bạc vui vẻ nói, Tô Xán luôn làm người nói chuyện với y thấy dễ chịu:
- Hôm nay chú mở họp thành ủy, chủ yếu thảo luận vấn đề mấy hạng mục lớn đang theo đuổi ở bộ ủy, mấy ngấy ngày qua, hạng mục máy máy, điện tử, điện tín được thông qua, có cái còn được báo lên ủy ban quản lý tiêu chuẩn hóa quốc gia. Tháng sau phó bộ trưởng bộ sản nghiệp thông tin Nghiêm Lô Vĩ sẽ xuống khảo sảt, cháu có biết ông ấy chứ hả?
- Dạ, mấy ngày trước cháu có ăn cơm với ông ấy.
Tô Xán mỉm cười, đây không phải lúc khiêm nhường:
- Không nghĩ lại câu được con cá lớn như vậy.
- Xem ra cháu làm Tô Tần rất xứng chức.
Tâm tình Vương Bạc rất tốt, những hạng mục này lên bộ ủy quốc gia phê duyệt có khi mất cả năm trời, cho dù có thúc giục cũng chẳng ăn thua, mấy ngày qua mười mấy hạng mục được thông qua, mặc dù chỉ là một phần rất nhỏ trong số hạng mục bị ứ đọng của Dung Thành, nhưng vấn đề nói lên đã rõ rồi.
Tháng sau Nghiêm Lô Vĩ tới Dung Thành, càng giống một tín hiệu, hai nhà Nghiêm Vương thông qua thời cơ này để giao lưu, với Tô Xán mà nói, lúc này bất kỳ một cục diện nào mở ra, đối với y mà nói cũng là một kỳ ngộ, giúp cho y phát triển nhảy vọt.
Trò chuyện với Vương Bạc tất nhiên chủ yếu chỉ xoay quanh chuyện thường ngày, quan hệ bọn họ cân bằng giữa công việc và cá nhân, Tô Xán là của để dành cho Vương Uy Uy, Vương Bạc không muốn kéo y vào vòng xoáy quá sớm, trước khi cúp máy, Vương Bạc nói thêm:
- Phải rồi, còn có một việc này chú thấy nên nói với cháu một chú, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy đã tới trao đổi ý kiến với chú, sẽ nhanh chóng nói chuyện với cha cháu thôi, có thể sẽ tới Hoàng Thành làm phó thị trưởng, tình hình cụ thể còn đang trao đổi. Từ thương nhập sĩ là điều nhiều người phấn đấu cả đời không được, đây là cơ hội lớn.
Tô Xán dù trước đó đã nghe nhiều đồn thổi tương tự, lúc này vẫn không khỏi phấn khích, ba đời nhà họ Tô chẳng có ai làm quan, đối với nhà Tô Xán mà nói, đây là một sự đột phá mới.
Bản thân Tô Xán thì chẳng có tí xíu hứng thú nào với việc vào quan trường cả, nhưng cha mình có cơ hội này thì khác rồi, chưa nói từ giám đốc của một quốc xí chuyển sang phó thị trưởng là điều rất đáng nể.
Nói vậy mình sắp thành nha nội thực sự, một sự khởi đầu mới từ từ trải ra trước mắt nhà Tô Xán.