Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 204: Hiệu trưởng của ĐH Thượng Hải (1)



Biểu tượng online của Mark trên facebook thường xuyên tới đêm khuya, đương nhiên đại bộ phận người không quen biết gửi biển tin nhắn cho hắn đều bị hắn dùng kỹ thuật ngăn chặn. Đôi khi Tô Xán trước khi đi ngủ thấy Mark vẫn online, ngủ dậy thấy hắn vẫn cứ on lại.

Tô Xán và Mark nói chuyện với nhau, không chỉ một lần khuyên hắn chú ý giờ giấc sinh hoạt, công việc không bao giờ làm xuể, bị hắn dùng câu ngạn ngữ TQ rất thuần thục đánh bại: Đứng nói không đau lưng.

*** Người ngoài không đặt mình trong hoàn cảnh người khác thì nói dễ lắm.

Gần đây Thượng Hải cũng không yên bình, Truyền thông Ba la mấy lần bị cục thông tin gây khó dễ, nhưng nhờ có đại lão tập đoàn báo tây nam đánh tiếng, chấn động này cũng qua nhanh.

Đi con đường sức ép cao tầng không xong, một tiền bối trong nghiệp truyền thông tuyên bố liên hợp mấy tòa báo chủ lưu hiện giờ, chỉnh hợp kênh phát hành báo thống nhất.

Kênh phát hành này bài trừ Truyền thông Ba La bên ngoài, rất có mùi vị hợp tung liên hoành kháng Tần, khí thế hùng hổ muốn bóp chết Truyền thông Ba La đang ở giai đoạn nhảy vọt.

Có điều Truyền thông Ba La có kênh phát hành riêng từ lâu, không còn phụ thuộc vào kênh truyền thống nữa, tương tự như Thục Sơn, có thể nói là truyền thừa võ công cùng mạch.

Hiện giờ Truyền thông Ba La còn chưa trải hàng được cả nước như Thục Sơn, nhưng ở khu tam giác Trường Giang này chẳng sợ ai o ép.

Đồng thời Lâm Quang Đống tranh thủ lôi kém thêm được những tờ báo vừa vả nhỏ khác bị vạ lây.

Cuộc tranh đấu kịch liệt bất ngờ này tức thì thu hút sự chú ý của trong ngoài nghề, nghe nói có nhân vật lớn ủy thác mấy tạp chí lớn, đầu tư tài chính hàng chục triệu, muốn đè bẹp Truyền thông Ba La.

Người coi trọng Lâm Quang Đống không nhiều, một là tài chính không dư dả, hai là nền tảng chưa đủ vững, ba là nguồn lực bên ngoài cũng không nhiều. Hiện giờ là lúc ngân hàng thu hẹp khoản vay, chuẩn bị kết toàn cuối năm, muốn vay được tiền từ ngân hàng là rất khó.

Mà lúc này toàn bộ sản nghiệp của Tô Xán đang dồn tiền để thu mua cổ phiếu của WoW, căn bản không thể vươn tay ra trợ lực, nên Lâm Quang Đống phải một mình đối diện với áp lực.

Đối phương đã trở mặt dứt khoát, đoàn đội của Lâm Quang Đống cũng chỉ còn cách liều mình tiến tới.

Một phương diện khác Chiêm Hóa tham gia hiệp hội lĩnh vực khoa kỹ, tuyên bố năm nay chính thức khởi động hạng mục đầu tư vào kỹ thuật kỹ thuật cao, tập trung quanh các trường đại học ở Dương Phổ. Mũi giáo chỉ thẳng vào bố cục chiến lược vào thời đợi internet mới trong nước.

Dưới đại cục thế này, xem ra mảng mạng xã hội sẽ diễn biến thành cuộc chiến tranh đoạt từng tất đất, Facebook TQ không giống người anh em bên Mỹ, sinh không gặp thời, chưa có giai đoạn phát triển tuổi thơ đã phải lao vào thời kỳ đua tranh khốc liệt.

Chiêm Hóa bất ngờ ra tay, nhưng Tô Xán sớm đã dự liệu được cục diện này, không cần biết đối thủ là ai, từ khi y đưa Facebook vào TQ, biết sẽ có những thế lực có thực lực tài chính, tài nguyên phong phú vận dụng, bọn họ không cần sáng tạo gì, cứ chiếu theo sự thành công của facebook, tăng cường đầu tư phát triển là được.

Cho nên Tô Xán từ đầu không ngừng nhấn mạnh vào phát triển nền tảng, khai phát ứng dụng, cùng với đề phòng kỹ thuật của bản thân bị lạm dụng, đăng ký bảo hộ một loạt kỹ thuật hạch tâm.

Trên thế giới này nếu như không muốn bị bao vây bốn phía thì chỉ có cách tiến tới tiến tới và tiến tới, không cần lún vào tranh đấu, chỉ cần vứt bỏ đối thủ phía sau là được.

Trong mắt Tô Xán, những chuyện này chính là thế lực đằng sau Chiêm Hóa đang triển khai đả kích báo thù mình, cũng có thể nói là cảnh cáo mình không nên xen vào chuyện của Tống gia nữa, có điều lực độ đả kích này Tô Xán chỉ đủ cười khẩy, rõ ràng đối phương bị tập đoàn Sâm Xuyên kiềm chế, không thể điều động nhiều tinh lực hơn để đối phó với y.

Cơ bản sách lược nuôi hổ đấu sói của y đã thành công bước đầu.

………..

Khi Tô Xán đang học tiết thứ nhất kinh tế học, Tô Dĩ Nhất xuất hiện ở cửa, giáo viên đứng lớp dừng lại, trong lớp vang lên những tiếng xì xầm.

Bởi vì đứng bên cạnh Tô Dĩ Nhất có mấy người trong văn phòng đảng ủy, còn một người nữa không ai nhận ra, chưa thấy bao giờ, đó là người của văn phòng hiệu trường. Thế nhưng với một số người ở trong ban cán sự lớp hay hội sinh viên thì không xa lạ gì người này, các clb hay lớp cần hoạt động gì muốn nhà trường tài trợ, một chữ ký của người này còn hữu dụng hơn cả lãnh đạo trong khoa.

Tiêu Húc cảnh giác nhìn mấy người đó, nhỏ giọng hỏi Tô Xán:

- Chẳng lẽ nhà trường đã có kết quả nội bộ xử lý cậu ra sao rồi?

Không chỉ Tiêu Húc, mà còn Trương Tiểu Kiều người tiếp cận với những tin tức kiểu như thế này nhất, cùng với Lý Hàn từ khi yêu đương mỗi ngày đi chơi bóng rổ về đều giặt tất sạch sẽ phơi ngoài cửa sổ, cùng đại đa số người trong giảng đường quay đầu nhìn Tô Xán, đại đa số bi quan và lo lắng, có số ít không ưa gì Tô Xán, tỏ ra rất hả hê.

Kết thúc lễ trở về trường, việc điều tra và nghiên cứu xử lý sự việc ở diễn đàn kinh tế kia âm thầm triển khai, chả biết âm thầm cỡ nào mà ai cũng biết, đồng thời chiều hướng có vẻ không có lợi cho Tô Xán lắm.

- Xin phép thầy Lôi, chúng tôi muốn gặp sinh viên Tô Xán.

Tô Dĩ Nhất nói rõ mục đích, giáo viên tên Lôi gật đầu với Tô Xán. Lý Hàn bảo Tô Xán cứ để sách vở đấy đi đi, tranh thủ thái độ tốt, dù biết lúc này có kết quả xử lý làm thế chẳng ích gì, nhưng người ta cần hi vọng để bấu víu vào.

Tô Xán theo lối sau rời giảng đường, đến tận khi y ra ngoài rồi, tiếng xì xầm vẫn chưa lắng xuống, giáo viên bên trên lấy phấn gõ bảng mấy lần mới vãn hồi được trật tự.

Nhưng giáo viên vừa quay đi, bên dưới lập tức cố áp giọng thảo luận.

- Chậc chậc,Tô Xán được gọi đi rồi, phía trên khoa rất thích gọi cậu ta đi uống trà, cục cưng của viện trưởng Lục mà lại.

Có người nói rất chua, nhưng kẻ thiếu hiểu biết này bị xung quanh ném cho những cái nhìn khinh bỉ, đến sự kiện chấn động toàn trường như thế mà không biết thì loại người này không đáng tốn nước bọt.

- Này, có phải cậu cùng KTX số 13 với Tô Xán không, nghe nói sau sự kiện ở diễn đàn kinh tế, nữ sinh khoa thông tin viết thư tập thể cho cậu ta, có chuyện này không? Khoa thông tin có Vương Nhược Lâm, cô ấy có viết thư không...?

Chàng trai mặt đầy trứng cá ngồi dãy số bảy quay xuống hỏi người khác dãy số tám, câu hỏi này khiến xung quanh chủ ý:

- Chuyện này đúng là có thật, thư chật kín hòm luôn có khi bán cân được, chuyện này cậu phải tranh thủ đi để lỡ rồi hối không kịp.

Anh chàng được hỏi không quên tận dụng cơ hội khoe khoang:

- Tôi còn nhớ một lần theo Vương Đông Kiện tới phòng 602, chậc chậc, trang hoang còn hơn cả chung cư cao cấp 2 người của nghiên cứu sinh tiến sĩ trường ta, có máy điều hòa, có bình nước nóng, máy giặt, máy pha cà phê gia trị tới mấy nghìn đồng. Chưa hết, còn có cả máy photocopy luôn, cả khu được nhờ, toàn sang đó nhờ photo hộ rất tiện... Còn trên bàn của Tô Xán luôn đặt rất nhiều tài liệu, thiếp mời, nghe bạn cùng phòng cậu ấy nói, số thư từ cậu ta xem mỗi ngày bọn họ bật đèn xem sách ôn tập thì cậu ấy đều xem tài liệu, vậy mà GPA vẫn trên 3.7, phải gọi là thiên tài.

- Thiên tài?

Người ghen tỵ với thành công của người khác luôn không thiếu, ở cái trường học sinh viên đa phần tự kiêu này càng nhiều:

- Lần trước Bill Gate có tới trường ta diễn giảng từng nói, trước khi anh thành công, không ai để ý tới cảm thụ của anh hết. Câu này có thể mở rộng ra, nếu không thành công, chẳng ai bận tâm anh có phải là thiên tài hay không. Nghe nói công ty cậu ta lập ra toàn dựa hơi trường, cho nên nếu lần này cậu ta mà bị đuổi học, qua vài năm nữa chúng ta tốt nghiệp, thành gia lập nghiệp, chỉ khi nào tụ hội có lẽ nhớ tới từng có người tên Tô Xán làm vài chuyện ầm ĩ trong trường, không còn sự ủng hộ trong trường, cậu ta chẳng là cái gì, ngoài kia ai quan tâm cậu ta là thiên tài, ai quan tâm GPA cậu ta bao nhiêu.

Kẻ dại dột dũng cảm này lập tức bị các cô gái nhao nhao ném đá:

- Này nhé nói cho mà biết Tô Xán cùng Mark sáng lập Facebook từ thời cao trung, khi ấy cậu ấy sang Mỹ du học, đất khách quê người, trường nào chống lưng, cậu ấy vẫn thành công đấy thôi. Không biết lúc đó cậu làm gì nhỏ, cậy tủ cha mẹ lấy tiền đi chơi game hay là sĩ diện với bạn gái thế?

- Xì, thứ con trai nhỏ nhen, đố kỵ, đó là Trần Tiểu Ân lớp số 3 đấy, tôi nhớ mặt cậu rồi.

Anh chàng Trần Tiểu Ân im thít luôn, về sau vì câu nói này mà suốt bốn năm không kiếm nổi bạn gái trong trường.

Có người công tâm hơn thở dài:

- Chỉ tiếc là cậu ấy một mình đối đầu với cả quyền lực hành chính, lấy trứng chọi đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.