Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 208: Kẻ khó quật ngã nhất



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuần cuối cùng của tháng 11, một ngày giữa tuần, Lâm Lạc Nhiên gọi Tô Xán tới nhà mình, chẳng quan tâm hôm đó y có đi học hay không, thản nhiên tuyên bố y có thể không tới, lần sau không làm có cơ hội ăn cơm do mình nấu nữa.

Lý Bằng Vũ lái xe tới đón Tô Xán, từ xa đã thấy Lâm Lạc Nhiên ngồi bệt ở trước hàng rào sắt, mặc một cái quần jean lửng “rách rưới” ôm sát người, khoe cặp chân thon dài trắng hồng, tôn lên cặp mông tròn trịa, với chiếc áo thun không tay khoe bầu ngực đầy đặn đáng mơ ước, mái tóc hung hung vắt qua bên vai, xinh đẹp tươi mát tự nhiên, nếu cái áo kia ở cổ không có khóa như dụ dỗ nam nhân kéo xuống tìm hiểu bầu ngực mê người phía dưới thì Tô Xán cho 10 điểm tròn 10.

Lâm Lạc Nhiên xoay tròn mũ lưỡi trai trong tay, trò chuyện vui vẻ với một cô gái tóc ngắn khá xinh xắn, hai bên là đống túi to túi nhỏ, nhìn là biết vừa mới đi mua sắm về.

Xe dừng trước mặt Lâm Lạc Nhiên, Tô Xán vừa mới xuống liền bị Lâm Lạc Nhiên không chút khách khí ấn ngay túi đồ vào người cho y cầm, hỏi:

- Sao Đường Vũ không tới?

- Hôm nay cô ấy có mấy môn quan trọng nên không đi được.

Tô Xán rất nghi ngờ sự chân thành trong câu hỏi này của Lâm Lạc Nhiên, sẽ không có chuyện Đường Vũ bỏ học vì mấy chuyện tụ tập thế này:

- Ừm, đây là An Uyển, bạn cùng phòng với tôi.

Lâm Lạc Nhiên quả nhiên không nói gì thêm, giới thiệu bạn mình:

- Cậu là Tô Xán, không cần giới thiệu nữa tôi cũng biết rồi.

An Uyển cười tủm tỉm cắt ngang lời Lâm Lạc Nhiên, hứng thú đánh giá Tô Xán, kệ bạn minh ở bên trừng mắt nhìn.

Khu nhà của Lâm Lạc Nhiên nằm kề tuyến tàu điện ngầm số một, nhìn bề ngoài là chung cư kiểu Anh, rất nổi bật, nên tìm cũng không khó, quản gia người Anh đợi ở đại sảnh đón bọn họ vào, sau đó đi cầu thang máy tới tầng 21, Lâm Lạc Nhiên lấy khóa đón bọn họ vào căn phòng 80 mét vuông.

Cảm giác khác hoàn toàn với biệt thự hơn 300 mét vuông chưa tính khu vườn trên sân thượng của nhà Đường Vũ, nhà của Lâm Lạc Nhiên nhỏ hơn rất nhiều, rất độc đáo nữ tính, hoàn toàn không giống phong cách sôi động của Lâm Lạc Nhiên, nhưng bất kỳ ai cũng cần một bến càng phẳng lặng của mình, điều này không có gì ngạc nhiên.

Không có gì nhiều để tham quan phòng vệ sinh không cần vào, phòng ngủ không được vào, còn lại phòng khách thì nhìn một cái là thấy hết rồi. Hai cô gái vào bếp làm thức ăn, đúng là nguyên liệu nấu ăn thật, không phải đồ ăn sẵn, theo như Lâm Lạc Nhiên nói thì bọn họ vớ bở rồi.

Lý Bằng Vũ thoải mái ngồi dựa lưng vào ghế, hai tay giang ra, thoải mái nói:

- Hiếm có, lần đầu tiên được ăn đồ do Lạc Nhiên làm, kể ra sẽ có một đống người ghen tỵ.

Tô Xán thì từ thời Hạ Hải hay được ăn mỳ do Lâm Lạc Nhiên nấu rồi, hương vị vẹn toàn, không hề kém so với mỳ mẹ y nấu.

Nhìn căn phòng không giống đã lâu không có người ở, trong phòng thoang thoảng hương chanh dễ chịu, Tô Xán đang đánh giá phòng khách thì nghe thấy Lâm Lạc Nhiên trong bếp nói chuyện điện thoại:

- Anh tới rồi à, em đang dở tay, anh nhớ số phòng không?.. Ừ, vậy lên thẳng luôn nhé.

Lý Bằng Vũ xem TV nghi hoặc hỏi:

- Không phải chỉ mấy người chúng ta thôi sao?

Tô Xán nhún vai không rõ là ai tới, lúc sau có chuông cửa, Lâm Lạc Nhiên bảo Tô Xán ra mở hộ, nhìn người trước mắt làm y ngây ra.

Người trước mắt là Ngụy Viễn Hồ từng xuất hiện trong biệc nhà của Tống Chân, làm việc ở văn phòng chính sách nông thôn của quốc vụ viện, bất kể là thân phận hay bối cảnh lai lịch, tới giờ vẫn là một câu hỏi.

- Là cậu sao?

Ngụy Viễn Hồ cũng tỏ ra ngạc nhiên không kém gì Tô Xán:

- Hai người biết nhau rồi à?

Lâm Lạc Nhiên từ phòng bếp thò đầu ra, nói:

- Tô Xán, chuyện của cậu ở Thượng Hải là tôi nghe anh ấy kể đấy.

- Ừ, anh và Tô Xán còn từng ăn cơm với nhau nữa, quen nhau cả rồi.

Ngụy Viễn Hồ đi vào nhà, cởi giày thay dép rất tự nhiên, không giống đi làm khách.

Ngụy Viễn Hồ và Lý Bằng Vũ không quen nhau, Lâm Lạc Nhiên liền giới thiệu hai bọn họ:

- Đây là Lý Bằng Vũ, cùng trường quân giáo với anh trai em ở Hà Nam.

Chỉ giới thiệu như thế Ngụy Viễn Hồ đầu óc nhay nhạy đoán ra thân phận Lý Bằng Vũ rồi, bắt tay hắn:

- Cậu có biết Trương Cảnh Phàm không?

Lý Bằng Vũ gật đầu:

- Làm sao không biết chứ, cha anh ấy là phó tham mưu trưởng quân khu mà, năm 98 anh ấy dẫn đầu đội chống lũ ở Giang Tây, cùng hơn nghìn người, bảo vệ đoạn dê dài 500 mét, dầm mưa dãi nắng suốt một tuần không ngủ, nổi danh cứng rắn.

Ngụy Viễn Hồ tay vẫn bắt tay Lý Bằng Vũ, tay còn lại thân thiết ôm vai hắn:

- Tên đó là bạn tôi đấy, giờ cũng tới quốc vụ viện làm việc rồi, nói vậy chúng ta đều là người quen cả.

Từ lần đầu tiên gặp nhau Tô Xán đã thấy Ngụy Viễn Hồ cho người ta cảm giác rất tự nhiên, dù nói chuyện hay làm việc đều đúng mực, không phải loại mồm mép khéo léo mà cực kỳ nhạy bén cơ trí. Ngay cả Lý Bằng Vũ là người khá cảnh giác với người lạ mà hắn chỉ bằng vài câu đã phá tan thế phòng ngự, kéo gần được khoảng cách là thấy rồi.

Hai người đó nói chuyện về đại viện Nam Kinh, bạn bè ở Bắc Kinh, nhất thời khiến Tô Xán cảm giác không xen vào được, Lâm Lạc Nhiên thấy không khí vui vẻ như vậy không cần cô làm cầu nối nữa, mỉm cười với Tô Xán rồi vào bếp hỗ trợ An Uyển, chỉ đĩa hoa quả trên bàn, bảo Tô Xán tùy ý.

Ngụy Viễn Hồ nhanh chóng nắm lấy quyền chủ động cuộc nói chuyện, vừa tán gẫu với Lý Bằng Vũ, thi thoảng không quên hỏi Tô Xán mấy câu, giao quyền lên tiếng vào tay Tô Xán, không để một ai cảm thấy bị lạc lõng.

Ngụy Viễn Hồ và Lý Bằng Vũ hai người một nam một bắc bắn đại bác cũng không tới, vậy mà thông qua một số người quen chung, liền trở nên thân thiết, tình huống này rất phù hợp với lý luận lục độ phân cách của Facebook.

Nếu như không có chuyện lần trước Ngụy Viễn Hồ để lộ ra tình cảm của hắn với Lâm Lạc Nhiên thì có lẽ rằng Tô Xán thấy nói chuyện với Ngụy Viễn Hồ là sự hưởng thụ, bây giờ thần kinh y cứ căng như dây đàn.

Lý Bằng Vũ đứng dậy đi nhà vệ sinh, Ngụy Viễn Hồ vào bếp, trong bếp truyền ra tiếng cười khúc khích của hai cô gái, một lúc sau hắn cầm ra một con dao gọt táo, rất khéo, dao xoay từng vòng tròn, vỏ táo tách ra đều đặn không đứt, cắm cái dĩa đưa Tô Xán một nửa, vừa ăn vừa nhìn bóng dáng hai cô gái đan qua đan lại trong bếp, dùng ánh mắt mà nam nhân đều hiểu, nói với Tô Xán:

- Thượng đắc thính đường hạ đắc trù phòng, đúng là cực phẩm phải không?

Nói tới đó tự cảm thán:

- Cô gái như vậy nếu ngày nào chưa cưới về được, tôi không thể nói cuộc đời mình đã gần trọn vẹn được. Rất nhiều người cả đời đi tìm cô gái để bản thân có thể khiến mình chìm đắm vào trong đó, song cũng rất nhiều người sau khi mê đắm quay đầu nhìn lại, cuối cùng đại ngộ vẫn lựa chọn ngao du nhân gian, không dám tùy tiện nói tới chuyện tình cảm. Những cô gái khiến người ta muốn ở cùng cả đời quá ít, lại không dễ nắm bắt được, những cô gái xinh đẹp vì tiền bạc danh lợi đảm bảo mà tới thì nhiều như cá diếc qua sông, còn người nguyện ý cùng ta sống tháng năm bình đạm không mấy, đôi khi ở ngay trước mắt, thoáng cái lại không thấy đâu, đưa tay ra nắm cũng không được.

Nghe giọng nói có chút tang thương của hắn, Tô Xán phát hiện nụ cười Ngụy Viễn Hồ có chút nặng nề, xem ra 28 năm cuộc đời của hắn không phải là thuận buồm xuôi gió.

- Cô gái khiến tôi có cảm giác thế này chỉ có hai người thôi, một là bạn gái của bạn tôi ở Anh, Lạc Nhiên là người thứ hai. Tìm được một cô gái như vậy sinh đứa con trắng trẻo bụ bẫm, hậu phương không có gì đáng lo, nam nhân chúng ta có thể một lòng bôn ba vì nhà vì vợ con rồi.

Ý chí của kẻ này cực kỳ kiên định, đây là đánh giá nữa của Tô Xán và Ngụy Viễn Hồ, có lẽ Ngụy Viễn Hồ không phải người lợi hại nhất Tô Xán từng gặp, nhưng Tô Xán cảm giác, đây là kẻ khó quật ngã nhất.

Lâm Lạc Nhiên

Lâm Lạc Nhiên

Lâm Lạc Nhiên

Lâm Lạc Nhiên

Lâm Lạc NhiênLâm Lạc Nhiên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.