Tô Xán mượn quả táo lớn che khuất tầm mắt, quan sát hắn, nói:
- Thực ra khi cha tôi tới đây làm thị trưởng, tôi không tán đồng lắm, một mình cha tôi đơn thương độc mã đi tới, nhiều việc không rõ, cả nhà chúng tôi là người ngoài, chẳng có chút căn cơ nào ở đây, trong khi Dung Thành có cơ nghiệp rồi, chẳng phải dựa vào nghề này kiếm sống, tôi bảo cha tôi lượng sức mà làm, thấy nơi này không phát triển được thì về, không cần tốn công làm gì.
Tằng Kha nghe con trai nói ba lăng nhăng thì trừng mắt lên, nhưng con trai giờ là chủ tịch lớn rồi, nói tới công việc kiểu này còn có kinh nghiệm hơn mình, nên không xen vào.
Trình Thụy Niên rất muốn há mồm ra bày tỏ ngạc nhiên, chưa bao giờ có ai lại đi khuyên cha mình như vậy, nhưng thấy thái độ dửng dưng của Tô Xán, có vẻ không phải đùa, lòng hơi cuống, nếu Tô Lý Thành mà đi, hắn không còn chút cơ hội nhỏ xíu nào nữa:
- Chuyện ở cuộc họp hôm nay đã đụng tới lợi ích của thị trưởng Hứa, tôi ở cơ quan lâu năm cũng biết một chút, ông ta nóng tính, họ Hứa lại là họ tộc ảnh hưởng lớn ở Hoàng Thanh xưa nay không biết nhẫn nhịn, có thù ắt báo, e là lần này có ý kiến rất lớn với thị trưởng Tô, ông ta sẽ không để yên.
Điều này Tô Xán biết cả rồi, vấn đề không phải ở đó, mà là ở việc Trình Thụy Niên đã nói ra:
- Việc khai phát phía đông hồ tốn cả trăm triệu, nay bị các lại, muốn đấu thầu, không ai có thể trấn tĩnh được, chẳng lẽ mong thị trưởng Hứa vui vẻ cởi mở dân chủ hay sao?
Trình Thụy Niên vâng dạ luôn mồm, xem ra mình bắt trúng mạch rồi, Tô Xán công khai tỏ thái độ ác cảm với Hứa gia như thế trước mặt mình, tức là phần nào coi mình là người nhà rồi.
Tô Xán tự mình tiễn chân Trình Thụy Niên khỏi tiểu khu, đương nhiên y không hi vọng Trình Thụy Niên ngay lập tức có thể đem hết bí mật trong cơ quan ra, hôm nay chỉ cần mình tỏ thái độ trước là được, hắn không biết nắm cơ hội thì chỉ có thể trách bản thân thôi.
Cái viên lâm trong tiểu khu này phải nói là cực kỳ đáng tiền, Tô Xán thích nhà nhỏ một chút, ấm cúng một chút, yêu cầu không cao, nhưng hoàn cảnh xung quanh lại cực kỳ coi trọng, không nghi ngờ gì nơi này rất phù hợp với yêu cầu của y.
Trong tiểu khu có một cái ao nước, một cái cầu gỗ nhỏ bắc ngang, đi bên trên đó ngửi mùi hơi nước man mát trong không khí cực kỳ sảng khoải, khiến cho Tô Xán từ khi tới đây đều dậy sớm chạy xung quanh một vòng, còn gọi điện cho Đường Vũ chứng minh trước kia ở trong thành thị vật ngữ hay Đh Thượng Hải không phải y lười mà là môi trường không thích hợp.
Thực ra mới ngày đầu Tô Xán cũng muốn ngủ nướng, nhưng đồng hồ sinh học là thứ quái ác, ở trường bị Đường Vũ rèn dậy sớm quen rồi, nên muốn ngủ thêm cũng không được, ra ngoài lang thang thì phát hiện ra cái hay của tiểu khu này, thế nên mới quyết định dạy chạy bộ.
Mỗi sáng chạy quanh tiểu khu không thể tránh khỏi chạy qua nhà thư ký trưởng Điền, thi thoảng được nhìn thấy Điền Điền, cô gái như một phiên bản cổ điển của Lâm Lạc Nhiên đó, thi thoảng ngồi ở ban công tầng hai xem sách, hoặc là lái chiếc Beetle xanh nõn chuối đó xinh xắn ra ngoài, đèn phòng luôn sáng vào tầm 9 giờ tối, xem ra không phải là cô gái thích chơi bời.
Hôm nay Tô Xán cũng tập thể dục, chạy được nửa đường thì nhìn thấy Điền Điền, lúc này mặt trời vừa mới lên, chum ánh sáng xiên xiên chiếu xiên vào mặt Tô Xán, làm y không nhìn rõ lắm khuôn mặt cô, chỉ thấy một cô gái một chiếc áo thun ba lỗ màu lam nhạt và chiếc quần lửng màu xám lông chuột, cái cổ thon dài cùng rìa trong xương quai xanh lộ ra ngoài không khí, vài sợi tóc dính bết vào giữa cổ, giống như bức phác họa cổ điển thanh nhã.
Hoàng Thành nằm ở vùng khí hậu nhiệt đới cao nguyên gió mùa, khác hẳn với Thượng Hải lạnh ẩm tới thấu xương, khí hậu rất ấm áp, cho nên dù ở giữa mùa đông, buổi sáng mặc đồ thể thao ngắn tay chạy bộ cũng không thấy lạnh.
Tô Xán trước đó chỉ toàn thấy Điền Điền mặc bộ trang phục khá kín đáo, đây mới là lần đầu tiên thấy vóc người Điền Điền, mắt không khỏi sáng lên, chỉ một từ thoát ra trong đầu y lúc này, đó là đẹp, đúng thế, không cần nói thêm từ ngữ nào nữa, nếu không sẽ chỉ giảm đi vẻ đẹp của bức tranh này.
Điền Điền chạy tới gần Tô Xán dừng lại, tóc đuôi ngựa dài đung đưa sau đầu, mặt hơi ngước lên, đôi mắt long lanh hơi liếc nhìn y một cái, môi dưới hơi vểnh lên, phác họa ra khuôn mặt cười nhẹ nhàng, nói:
- Gần đây thấy cậu sáng nào cũng chạy bộ buổi sáng, xem ra cậu cũng chú trọng rèn luyện sức khỏe đấy.
Trước đó hai người đã được giới thiệu với nhau, lại còn ở rất gần nhau, có thể nói cúi đầu không thấy chứ ngẩng đầu là thấy, không thể nói là xa lạ. Có điều hai người lần đầu gặp nhau không được tốt lắm, thêm vào Tô Xán và bạn trai Điền Điền quan hệ không ra sao, nên không tiện chủ động thân cận, chắc chắc Hứa Đông chẳng nói gì hay ho về mình, thực ra công bằng mà nói, cho dù Hứa Đông không ghét gì y thì cũng chẳng có gì hay ho mà nói, Tô Xán thừa biết mấy tin đồn về mình thực sự rất không tốt.
Không ngờ chỉ vì chuyện tập thể dục buổi sáng đều đặn lại được mỹ nữ để mắt, thậm chí có vẻ ấn tượng cũng thay đổi, Đường Vũ nói không sai, dậy sớm tập thể dục đúng là có lợi.
Tô Xán nhe răng cười:
- Chủ yếu là mới tới nơi, nên cũng phải chịu khó chạy quanh một chút cho mọi người quen mặt, nếu không bị hiểu lầm là lưu manh thất nghiệp gọi bảo vệ tới bắt thì không hay.
Điền Điền mím môi cười, bỏ qua câu nói đùa này:
- Chạy cùng nhé?
Tô Xán đâu ngốc mà từ chối, hai người sóng vai chạy quanh tiểu khu, buổi sáng Hoàng Thành chỉ mát ngang với cuối thu ở Thượng Hải, trong tiểu khu chỉ toàn những cán bộ trung niên chậm rãi đi bộ hoặc múa Thái Cực Quyền hôm nay xuất hiện một phong cảnh mỹ lệ, một nam một nữ sóng vai chạy dưới ánh ban mai, nam mặc đồ thể thao trắng, mái tóc rối tự nhiên, nữ mặc áo xám, mái tóc cột đuôi ngựa cao đong đưa theo bước chân, như đón ánh mặt trời chạy tới.
Một số ít người nhận ra Điền Điền không kìm được hơi há mồm, quên cả vẫy tay chào vui vẻ như mọi khi, cảm giác hai người này chạy cùng nhau rất hòa hợp.
Tô Xán không phải chạy để ra mồ hôi, y chỉ chạy nhè nhẹ hít thở không khí là chính, vừa vặn phù hợp với nhịp chạy của Điền Điền. Lý Bằng Vũ không chịu nổi kiểu tập thể dục " cụ già tập dưỡng sinh " của Tô Xán nên tập một mình rồi, đoán chừng lúc này đang đu xà ở chỗ nào đó.
Điền Điền mặt hơi hồng lên, nhưng nhịp thở đều đặn, không có mồ hôi, ngay cả tiết tấu nói chuyện cũng không thay đổi:
- Chuyện Hứa Đông, cậu đừng để ý, con người anh ấy là thế, nhiều tật xấu nhỏ, nhưng bản tính không xấu.
Sau khi tin tài khoản của Hứa Đông bị đóng, thân phận của Tô Xán làm người có mặt khi đó bàn tán xôn xao, nói thân phận Tô Xán không tầm thường, xem ra Tô Xán có ý đồ bất thiện với Hứa Đông. Là bạn gái, Điền Điền tất nhiên không muốn hai nhà Tô Hứa có xung đột.
Câu nói này Tô Xán nghe qua nhiều rồi, Đào Chử Hồng cũng thế, Nhậm Vĩ Danh lần đầu gặp y cũng nói câu tương tự về Đào Chử Hồng, tốt xấu luôn không phải là thứ dễ dàng đánh giá, cũng không phải thứ có chuẩn tắc nào quyết định.
Nhưng việc nên làm và phải làm ở địa vị mỗi người thì rất rõ ràng, Tô Xán không muốn tranh luận về vấn đề này, cười đáp:
- Có lẽ thế!!
Điền Điền dừng chân, hai người đi chỗ nghỉ ngơi trong tiểu khu, Điền Điền hỏi:
- Tôi nghĩ cậu phải phản bác lại lời này của tôi chứ?
- Hứa Đông không phải người bảo bạn gái đi làm thuyết khách cho mình.
Tô Xán nhún vai:
- Cô cũng không phải là người tùy tiện nói dối, vậy có gì nữa đâu để nói.