Lại thêm một điểm tốt nữa Điền Điền phát hiện ra ở Tô Xán, không thích khoe khoang, cô quá quen với nam nhân bất kể tuổi tác ở trước mặt mình như con công xòe đuôi rồi, nói một tấc lên trời không làm người ta thấy yên tâm bằng những lời đơn giản của Tô Xán, nói tới mặt này Hứa Đông thua xa.
Điền Điền cũng không phải là cô gái coi trọng vật chất, chuyện này không đào sâu thêm:
- Được, tạm thời tin cậu. Phải rồi, nghe nói nhà Trương Thiến mời nhà cậu ăn cơm, người ta có thịnh tình như thế, chẳng lẽ cậu không có ý nghĩ gì?
- Ý nghĩ gì cơ chứ?
Tô Xán không hiểu:
- Ý tôi là chuyện thành gia lập thất đấy, Trương Thiến rất tốt, đôi khi mồm miệng mau mắn một chút, nhưng không có ý xấu đâu, cũng xinh đẹp, người ta cũng không hề để ý cậu có nhà có xe hay không. Nói thật đấy Tô Xán, tôi chơi với Trương Thiến từ nhỏ tới lớn, rất biết tính cô ấy, mồm mép liếng thoắng, thực ra rất nhát gan, tới giờ chưa có mối tình đầu,
Chuyện này không dám đùa nữa rồi, Tô Xán dứt khoát cắt ngang:
- Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi.
Để tăng thêm sức nặng, Tô Xán nhìn về phía Dung Thành, bổ xung:
- Chúng tôi giống như cô, đều đã định ngày kết hôn.
Điền Điền nhìn Tô Xán, lần đầu tiên trong đồi chăm chú mắt một chàng trai như thế, lòng thoáng xao động, đôi mắt đó vượt qua hàng cây cổ thụ bao quanh tiểu khu, giống như không có tiêu điểm nhìn về phương xa.
Mà Điền Điền không biết rằng, mấy năm trước ở một thành phố nhỏ tên là Hạ Hải, Tô Xán cũng mang tâm tình tương tự nhìn cô gái giống mình y hệt.
Điền Điền không bất ngờ vì đáp án này, chàng trai điều kiện như Tô Xán, lại tốt tính, khéo léo chiều lòng con gái như vậy, có bạn gái không phải chuyện lạ gì:
- Sắp kết hôn là chưa kết hôn phải không, vậy chưa tới thời khắc cuối cùng, ai cũng có lựa chọn của mình đúng không? Chú Tô mới tới Hoàng Thành nhậm chức thôi mà... Tôi nghĩ, vẫn còn thời gian.
Tô Xán không khỏi có chút đau đầu, y phát hiện mình thực sự không hiểu rõ mấy chuyện vòng vèo trong tầng cấp này, ví như gia đình Vương Uy Uy, Lâm Lạc Nhiên đều không bình thường chút nào, nhưng cả hai đều không cảm thấy đó là vấn đề. Không biết đối phương thăm dò lôi kéo quan hệ, hay thực sự có ý đó, nhìn Điền Điền còn nghiêm túc đợi câu trả lời của mình, không biết phải nói gì luôn.
Tới cuối cùng lại còn là Điền Điền an ủi Tô Xán:
- Yên tâm, dù khó khăn lớn tới mấy cũng không ép nổi đám chị em anh hùng của tôi.
Cái buổi sáng hoàn toàn bất ngờ đó kết thúc ở đó.
Điền Điền mỉm cười xoay người rời khỏi cái đình nghỉ chân quay về nhà, áo ba lỗ vải và quần cộc khoe thân hình mạn diệu nhu hòa dưới ánh mặt trời, một lúc sau có tiếng mở đóng cửa.
Lý Bằng Vũ không biết từ đâu bất ngờ chui ra, tên này càng ngày càng xấu tính, chẳng hề thật thà như lúc đầu mới gặp, mắt nhìn chằm chằm vào mông Điền Điền tới khi khuất sau
Tô Xán giơ chân đá, Lý Bằng Vũ sớm nhảy ra ngoài chòi nghỉ, đi thẳng về nhà, nơi Tằng Kha đã chuẩn bị bữa sáng ngon lành.
Tô Lý Thành thường nói đùa, ông tới Hoàng Thành một mình bận rộn, cả nhà thanh nhàn, cũng có phần đúng, Tô Xán thi thoảng theo Trương Thân, Diêu Minh đi tìm hiểu phong thổ nhân tình Hoàng Thành, dù có ý đồ điều tra thực tế trong đó, nhưng rõ ràng là nhàn nhã hơn cha y nhiều.
Cha y suốt ngày chạy khắp các bộ phận phân quản thị sát tìm hiểu tình hình, rồi ăn uống xã giao, về nhà ăn cơm một bữa với vợ con cũng thành chuyện xa xỉ. Có điều Tết đến, Tô Lý Thành bất kể là ở đâu thì bữa cơm buổi trưa đều cố gắng trở về nhà ăn, làm người bên ngoài đều đồn Tô phu nhân không đơn giản, nhất định là một thiết nương tử.
Tin đồn thế này đa phần nam nhân đều không thích, ngược lại Tô Lý Thành chẳng để ý, nói với Tô Xán:
- Cha con sau này sẽ làm việc ở Hoàng Thành, con thì khai trường sẽ đi, chẳng còn bao lâu nữa, chẳng lẽ cha không nên về nhà ăn cơm thường xuyên một chút? Có con ở đây, cơm trong nhà cũng ngon hơn, đợi con đi rồi, cha mẹ ăn qua loa cho xong, đôi khi mẹ con chỉ làm mỗi bát mỳ, thời gian nữa mẹ con cũng về Dung Thành, một mình cha càng đơn giản.
Tết xuân năm nay nhà Tô Xán ăn tết ở Hoàng Thành, Lý Bằng Vũ tới một ngày trước giao thừa mới bay về Nam Kinh nghỉ phép năm ngày, tới hết mùng 3 Tết sẽ lại tới Hoàng Thành. Trước kia ở Dung Thành hay Hạ Hải, mọi người ăn Tết ở nhà cậu cả, nhà cậu út cũng tới, đông vui náo nhiệt, năm nay không tụ tập được nữa, ba người nhà Tô Xán ở trong căn nhà xa lạ tại Hoàng Thành, xem liên hoan xuân của ĐHT TW.
Đêm giao thừa Tô Xán ngồi nhìn pháo hoa gọi điện thoại cho bạn bè, bao gồm Trương Tiểu Kiều ở Thượng Hải, Lý Hàn ở Giang Tây, Tiêu Húc ở Hồ Bắc, ba người Vương Uy Uy ở Bắc Kinh, Tiết Dịch Dương ở Trùng Khánh, Lưu Duệ ở Trường Sa, còn có Ngô Thì Nhuế có chuyến bay chưa về được, đang cô đơn ở Hàn Quốc, Mục Giai Trúc năm nay cũng ở nhà ăn tết không đi đâu cũng gọi điện quấy rầy y, làm Tô Xán thấy ấm áp hạnh phúc.
Vương Thanh nhận được chiếc Porche đỏ do Tô Xán tặng đúng ngày 30 Tết, nghe giọng kích động của cô trong điện thoại, Tô Xán dám khẳng định nếu như mình mà ở nhà, có lẽ đêm nay có quà đáp lại bất ngờ, thế thì làm khó mình rồi, rốt cuộc có nên nhận không.
Tô Xán cũng liên tục nhận được quà năm mới, Triệu Minh Nông chịu chơi nhất, là một con rồng vàng 24 K, năm 2002 doanh thu của Thục Sơn đạt 480 triệu. Truyền thông Ba La nhờ vào vào Thục Sơn được xưng là ông vua kênh tiêu thụ, nghiệp vụ mở rộng cực mạnh, bố cục sẽ hoàn thành vào năm nay, lúc đó Truyền thông Ba La sẽ có thế lực đủ đứng ngang hàng một số thượng hiệu cũ lâu năm của Kinh Hỗ Tuệ.
Còn nghiệp vụ bản thân Thục Sơn đang hừng hực tiến lên, khí thế này trong vòng ba năm năm khó cản nổi. Cho nên Triệu Minh mới bạo tay như thế.
Ngoài ra còn có quà của Kiều Thụ Hâm đại biểu cao tầng Facebook TQ, Triệu Hạo của Thượng Mạch, Nhâm Oánh, Giang Minh.
Trong số tất cả những món quà thì quà của Vương Thanh mang tâm tư đặc biệt nhất, đó là một đôi cá phong thủy hồng long nghe nói đã 6 tuổi, một con vảy và đuôi màu quất nhạt, một con toàn thân đỏ rực, đuổi nhau chạy vòng tròn trong bể. Tằng Kha thích vô cùng đặt nó ngay trên bàn tiếp khách ở chỗ bắt mắt nhất, vào cửa một cái là thấy rồi. Tô Xán biết cá phong thủy đại biểu cho thịnh vượng, may mắn còn hai con thì thêm ý nghĩa gia đình thuận hòa và hạnh phúc trong hôn nhân, món quà này của Vương Thanh cực kỳ hợp tâm ý mẹ y, có điều 6 năm tuổi? Tô Xán không biết có phải cá này càng thọ thì đại biểu nó càng mang tới nhiều phúc không, nhưng y đoán nó không sống được bao lâu nữa, có điều y phải y không dám nói, nói ra phá hỏng niềm vui của mẹ, y rằng y là người khó sống.
Gọi điện xong cho tất cả mọi người, đợi khi màn pháo hoa rực rỡ đã lắng xuống, đêm đã về khuya, tất cả chương trình giải trí chính đã hết, Tô Xán gọi điện cho Đường Vũ chúc tết, đồng thời hỏi thăm vấn đề quan trọng nhất:
- Bao giờ em mới tới Hoàng Thành, mẹ anh cứ hỏi suốt.
- Thời gian cụ thể còn chưa xác định, vì còn đợi Lạc Nhiên ở Bắc Kinh tới nữa, cô ấy sẽ ở nhà em một ngày, sau đó bọn em cùng tới.
Cái gì? Tô Xán thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại, cái này bắt đầu từ lúc nào, vì sao, loạt câu hỏi nảy sinh làm Tô Xán thấy đầu óc lẫn lộn, Lâm Lạc Nhiên còn tới nhà Đường Vũ ở nữa, hai cô gái này thân thiết như vậy từ bao giờ, sao mình chẳng biết:
- Lạc Nhiên bao giờ tới, cô ấy không ở cùng đám Uy Vũ à?
Nha đầu này kín miệng quá mức, lại còn nói với cái giọng tỉnh bơ như không nữa, chẳng thể nhìn ra được tâm tư như thế nào nữa, mà lúc nãy gọi điện cho Lâm Lạc Nhiên cũng chẳng nói gì với mình cả, hai nha đầu này thông đồng với nhau chơi mình sao?